Chương 18: Áo khoác của ông xã

"... Tề thiếu gia đã đưa áo khoác của mình cho một cậu nhóc lớp 11 ban ba của trường cấp ba Hưng Hoa Lộ. Cả người cậu ta đều bị thương, trời lạnh như vậy cũng chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay, nói chung rất đáng thương, lại còn từ bệnh viện chạy ra. Tề thiếu gia có bảo rằng mai sẽ trả tiền lại cậu nhóc đó." Tài xế kể hết sự việc lại cho Bạch Tông Ân.

Tuổi của Bạch tiên sinh rõ ràng không lớn lắm, xử sự cũng không hà khắc nhưng mỗi khi đối mặt với anh, tài xế vẫn luôn có chút sợ hãi.

Đủ để thấy, người và khí thế, thật sự không thể dùng tuổi tác để cân nhắc được.

Bạch Tông Ân gật đầu: "Khổ cực cho anh."

Đều là việc nên làm thôi. Công việc này của hắn vốn thanh nhàn, chưa kể vừa đến mùa đông thì Bạch tiên sinh rất ít khi đi ra ngoài, từ sáng đến tối hiếm khi nào cần đến hắn. Vì thế tài xế chỉ ở phòng phía sau nghỉ ngơi, xem ti vi, chơi điện thoại. Hắn rất coi trọng công việc tốt này, sau khi nói xong hết thì rời đi.

Tề Trừng đang ăn cơm tối ở phòng ăn. Khi nãy vừa về đã quá giờ cơm nhưng chú Quyền cũng có chừa lại phần cho cậu. Cũng không biết là bởi vì ăn một mình nên mới nhạt nhẽo, hay là vì chuyện của Lộ Dương vừa nãy làm cậu ăn cơm cũng không thấy ngon nữa.

Tề Trừng nghe được tiếng động ngoài cửa thì biết là ông xã đã quay trở lại.

"Ông xã!"

Đôi mắt cún con sáng lên lấp lánh.

Bạch Tông Ân đang định trở về phòng nhưng nghe thấy thế thì dừng lại, điều khiển xe lăn tiến về phía Tề Trừng.

Anh còn chưa mở miệng hỏi thì thiếu niên với miệng lớn thức ăn đã bô lô ba la kể hết mọi chuyện lại cho anh.

Căn bản không cần hỏi tài xế.

Thiếu niên đối với anh không giữ lại một chút gì cho mình, tín nhiệm anh bội phần.

Nếu như là trước đây gặp phải việc như thế này, cậu sẽ không cần anh làm bất cứ điều gì, sẽ cảm thấy anh đang khống chế cậu, muốn xen vào sự riêng tư của cậu.

"... Ngày mai là thứ năm, cấp ba còn phải lên lớp, tôi sẽ sớm ăn xong cơm trưa rồi qua đó." Tề Trừng nói xong hết kế hoạch của mình thì một mặt đắc ý, sau đó mới nhớ tới việc quan trọng nhất là phải tiền trả cho người ta.

Hoàn hảo!

Bạch Tông Ân không muốn nói gì thêm về chuyện này, anh mở miệng nói: "Lần trước khi cậu phát sốt, trong mộng đã nói vài lời."

! ! !

Tề Trừng đang ăn cơm nghe vậy thì lập tức nghẹn họng.

Hai mắt cậu trợn lên tròn xoe, đại não bắt đầu xoay vòng vòng.

Xong đời rồi xong đời rồi, lúc đó nằm mơ cậu đã nói cái gì vậy chứ?

"Khi còn bé, ba mẹ cậu đã đánh cậu sao?" Bạch Tông Ân hỏi.

Tề Trừng theo bản năng lắc đầu một cái: "Không có..." Cậu không có ba mẹ.

Nhưng cậu lại bắt đầu hiểu được ông xã đang nói đến việc gì... Người khác nằm mơ khi tỉnh lại đều sẽ mơ mơ màng màng mà quên mất, nhưng giấc mộng lần đó quá mức chân thực, chân thực đến mức mỗi lần nhớ lại, cậu lại cảm giác như chính mình đã trải qua chuyện đó rồi vậy.

Cún con tự động rũ đầu xuống.

"Không phải bọn họ đánh. Lúc sáu tuổi tôi từng bị bắt cóc rồi ở trong núi mất ba năm." Tề Trừng không muốn nhiều lời, đây là ký ức của nguyên chủ, nói ra lại giống như đang cầu thương hại vậy.

Ánh mắt thương hại của người khác, Tề Trừng với xuất thân là cô nhi đã quen thuộc từ lâu.

Nhưng không biết tại sao, cậu thật sự không muốn ông xã nhìn mình bằng ánh mắt thương hại giống vậy.

"Sau đó tôi được trở về, trong nhà cũng không thiếu tiền để tôi tiêu xài. Nhưng bây giờ tôi đã kết hôn rồi, đã có một gia đình nhỏ luôn rồi." Tề Trừng cố gắng nói ra chỗ tốt, nhưng Tề gia ngoại trừ đưa tiền cho nguyên chủ thì cũng không còn chỗ tốt nào khác.

Thế nhưng cái mà nguyên chủ muốn thật ra lại không phải tiền bạc mà là sự quan tâm của ba mẹ hắn.

Cá mắm ăn không ngồi rồi như cậu lại không cần thứ như vậy.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, xincamon gất nhìu!!!)

Tề Trừng xòe bàn tay ra đếm: "Ông xã anh đối với tôi rất tốt, cho tôi thật nhiều tiền tiêu vặt nè, không cần phải đến trường học nè, mỗi ngày đều được làm điều mình thích nè, dựa vào việc yêu thích mà sống qua ngày, chú Quyền còn làm ra biết bao nhiêu đồ ăn ngon, hiện tại tôi siêu cấp vui vẻ!"

Bạch Tông Ân nhìn thấy trong đôi mắt đen láy của thiếu niên chứa đầy khát vọng.

Cậu không muốn bị thương hại.

Từ tai nạn xe cộ năm mười hai tuổi, hai chân anh cũng không còn cách nào có thể đi lại được nữa, vì thế mà Bạch Tông Ân cũng sống trong ánh mắt thương hại, đồng tình của người khác.

Anh rất chán ghét.

Lúc này đây cảm xúc của anh và thiếu niên khó giải thích được mà giống với nhau.

Dù gì đi nữa thì Tề gia cũng có thu nhập một năm gần một tỷ, nếu không cũng sẽ không bị các gia đình hào môn khác cười nhạo là nhà giàu mới nổi, thực tế bọn họ chỉ ghen tị đỏ mắt mà thôi. Có thể cho con lớn tiền tiêu vặt một năm là một ngàn vạn. Con lớn kết hôn rồi thì ngay lập tức phân rõ giới hạn, ngừng thẻ của cậu, như vậy sản nghiệp sau này sẽ để lại toàn bộ cho con út. Bọn họ bất công với cậu như thế, vậy mà khi nhắc đến, thiếu niên còn nói tốt rằng bọn họ cho cậu rất nhiều tiền.

Thật là một tên ngốc.

"Cơm đều muốn nguội cả rồi." Bạch Tông Ân ngữ khí nhàn nhạt nhắc nhở.

Cún con lập tức thu hồi hai mắt, a một miệng lớn, quá tốt rồi, ông xã đối với cậu vẫn là trước sau như một.

Vẫn vô cùng lạnh nhạt!

Ơ nhưng mà lại giống như sai sai chỗ nào.

...

Tối nay không chơi game, cơm nước xong thì đã tám giờ rưỡi, Tề Trừng an vị trên sofa xem phim hoạt hình, bất tri bất giác Na Tra cũng đã sắp chiếu xong. Tề Trừng có chút khổ não, không biết rõ ngày mai nên như thế nào.

Đúng chín giờ, cậu trở về phòng tắm rửa rồi nằm úp sấp vào ổ chăn chơi điện thoại.

____

Bữa sáng ngày hôm sau, chú Quyền biết buổi trưa hôm nay Tiểu Trừng có chuyện muốn ra ngoài nên nói: "Tí nữa cơm trưa ăn sớm một chút."

"Không cần đặc biệt vì con đâu ạ, trưa con có thể ăn đại ở một quán nào đó là được." Tề Trừng thật ngại ngùng.

Chú Quyền: "Đồ ăn bên ngoài sao có thể sạch sẽ như trong nhà, con yên tâm, tí nữa chú làm cơm lạp xưởng đó."

!!!

Tề Trừng lập tức hóa thành cún con gật gật đầu, vui vẻ đồng ý.

Chú Quyền thấy vậy cũng cao hứng. Tối hôm qua Tiểu Trừng đi ra ngoài vội vàng, trên bàn ăn chỉ còn mỗi ông và Bạch Tông Ân, rõ ràng Tiểu Trừng ở lại trong nhà ăn cơm cũng chưa được bao lâu nhưng cậu vừa đi ông liền không kịp thích ứng, đừng nói là ông, tối hôm qua ngay cả Bạch Tông Ân ăn cơm cũng chả thấy ngon miệng.

Cơm nước xong, trong phòng khách cũng không có tiếng cười nô đùa của Tiểu Trừng.

Trống rỗng, chú Quyền phát hiện ra lúc bấy giờ thật quạnh quẽ. Trong nhà có đứa nhỏ vẫn là tốt nhất.

"Buổi tối chú Quyền làm vằn thắn, con có ăn hay không? Canh gà vằn thắn nhé? Thêm một chút xíu mại nữa?"

"Woa!" Tề Trừng tròn tròn đôi mắt gật đầu.

Chú Quyền làm cách nào mà chỉ trong một buổi sáng đã an bài xong hết các bữa trong ngày rồi.

Việc này đối với nhóc Đói Cơm như cậu là một điều tuyệt vời lắm đó!

Chú Quyền tính tính trong lòng, định sẵn cơm tối rồi nên Tiểu Trừng sẽ về nhà rất sớm để chờ ăn cơm. Chú Quyền còn phát hiện, sáng hôm nay Tông Ân ăn nhiều hơn mọi khi hai cái bánh bao...

Aizz, thời tiết ngày hôm nay thật tốt, tất cả mọi người đều cao hứng. Chú Quyền nghĩ.

Cơm lạp xưởng vào buổi trưa được nấu bằng nồi đất. Lạp xưởng là do người nhà của dì giúp việc tặng, con gái của bà mới sinh hạ được một bé gái nên bà rất cao hứng tặng trứng gà đỏ, rồi lại tặng thêm chút lạp xưởng.

Mỗi lần ăn cơm, Tề Trừng đều không cảm thấy nơi đây chỉ là một thế giới trong sách.

Bởi vì tất cả hương vị thật sự chân thật.

Người ở nơi này cũng sống sờ sờ rất sinh động, rất đáng yêu.

"Lạp xưởng này thơm quá đi, có chút chút vị ngọt của thịt hun khói." Lạp xưởng cùng với cơm tẻ, a một ngụm lớn, trong miệng đều là hương thơm, Tề Trừng đôi mắt cong cong, hai má phình ra.

Bạch Tông Ân cảm thấy mùi vị của đồ ăn trong chén có lẽ sẽ không tồi.

"Con đi ra ngoài đây, sau đó buổi chiều thì đi mua đồ luôn, con muốn mua truyện, hôm qua quên mất. Chú Quyền muốn mua cái gì không ạ?" Tề Trừng mặc vào áo da Givenchy.

Chú Quyền: "Chú không cần mua gì hết, con nhớ buổi tối về sớm một chút để còn ăn vằn thắn."

"Vâng." Cún con dự định mau mau xong việc rồi trở về ngồi xổm canh chừng canh gà vằn thắn của mình.

Tề Trừng ngồi trên băng ghế đổi giày.

Thiếu niên cúi đầu, khom người, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn mảnh khảnh, áo da lỏng lẻo có hơi lớn, có thể tưởng tượng được viễn cảnh lát nữa thiếu niên vừa ra khỏi nhà, bị gió thổi vào trong quần áo thì sẽ đông lạnh đến hai tai với mũi đỏ đều bừng bừng như thế nào, vô cùng đáng thương như con chó nhỏ.

Chính mình chỉ có một cái áo khoác nhung duy nhất nhưng lại mang tặng cho người khác.

Trên mặt Bạch Tông Ân lạnh đi mấy phần: "Lấy áo khoác trong tủ ra."

Tề Trừng vừa thay xong giày dự định đi ra ngoài nghe vậy thì mặt ngơ ngác, nhưng cậu vừa nhìn thấy ý lạnh trên mặt ông xã, lập tức, không nói hai lời mở ra tủ treo quần áo ở huyền quan, bên trong có một cái áo khoác màu xám đậm.

"Mặc vào." Bạch Tông Ân nói.

Tề Trừng cầm áo khoác, phản ứng lại.

Đây là áo khoác của ông xã!

"Thật sự có thể sao?" Tề Trừng có chút thụ sủng nhược kinh.

Ông xã có bệnh sạch sẽ, như vậy chẳng lẽ anh coi cậu như người nhà rồi sao?

"Vậy chắc là cậu muốn ăn cháo nửa tháng." Bạch Tông Ân lãnh đạm hỏi.

Ăn cháo nửa tháng = bị bệnh.

Cún con thích ăn thịt nhanh chóng cởϊ áσ da đổi lại áo khoác. Vải rất mềm, giống như là cái khăn quàng cổ cậu mua hơn hai vạn tệ kia (= hai mươi ngàn tệ), không hề bị nặng, rất ấm áp.

"Hình như hơi rộng, nhưng dù gì Tiểu Trừng cũng còn nhỏ, sau này còn có thể cao hơn." Chú Quyền nói.

Bây giờ Tề Trừng đang cao một mét bảy mươi bảy.

Cậu rất vui vẻ, vui đến không nói ra lời, ông xã cho cậu mượn quần áo là vì sợ cậu bị bệnh sao?

Ui ui ui, ông xã thật sự quá tốt rồi.

"Tôi sẽ yêu quý nó, nhất định không làm bẩn đâu."

"Cho cậu." Bạch Tông Ân nói xong, liếc mắt nhìn khuôn mặt cảm động của thiếu niên. "Còn chưa đi sao?

Tề Trừng vui vẻ ra ngoài, căn bản không hề để ý nhiều đến lời nói của Bạch Tông Ân.

Cậu mặc đồ của anh rồi, nên anh không muốn nó nữa.

Một chút cũng không có ý đả kích gì đến cậu.

Bởi vì Tề Trừng biết, so với ghét bỏ, hành động thực tế của ông xã đều là quan tâm cậu.

Vui vẻ quá đi.

Tài xế đã chờ từ trước, xe đã được thay đổi thành cái khác.

Xe bảo mẫu được cải tạo qua rồi là xe chuyên dụng của Bạch Tông Ân. Ở gara phía sau có bốn chiếc xe, hai chiếc là của Bạch gia, còn có hai chiếc là xe thể thao trước đây do nguyên chủ Tề Trừng mua. Cái gì mà hàng limited, một chiếc thì sáu, bảy mươi vạn, một chiếc thì cả trăm vạn.

Đều là bị những bạn nhậu ồn ào kia xúi giục mua.

"Gần đây Tề thiếu gia không lái xe ra ngoài sao? Xe trong gara vẫn nên hoạt động thường xuyên thì hơn, để lâu quá không tốt." Tài xế là một người yêu xe, mỗi ngày đều lau chùi xe, kiểm tra đến hoàn hảo.

Ngày hôm nay dùng một chiếc xe khác của Bạch gia.

Những người khác trong nhà đi mua thức ăn hay đi ra ngoài đều dùng xe này.

Tề Trừng ngồi ở phía sau cảm thán, xuyên qua lâu như vậy rồi mà cậu không hề biết mình còn có xe thể thao! Có chút hưng phấn nho nhỏ, Tiểu Trừng nghèo khổ đó giờ chưa biết mùi xe là gì, đến bằng lái còn chưa có: "Tôi lái xe chưa được thuần thục, còn muốn học lại một chút."

"Lái nhiều lần là quen thôi." Tài xế nói.

Tề Trừng một chút căn bản cũng không có, nhưng cũng không thể để lộ ra, bây giờ biết được mình có xe nên trong lòng ngứa ngáy khó nhịn được.

"Có nơi nào dạy lái xe không? Tôi vẫn muốn học đàng hoàng hơn."

Tài xế: "Có, đúng lúc tôi vừa quen được một người bạn, nếu cậu muốn học tôi liên hệ cho?"

"Thật tốt quá, cám ơn sư phụ."

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Tề thiếu gia cười rất ngoan ngoãn, giống như cháu trai hắn vậy. Nghe nói là gia tộc thông gia gả cho Bạch tiên sinh, vào cửa rồi cũng không thấy cha mẹ tới thăm, có thể thấy rằng cậu cũng không được người trong nhà yêu thương.

Kể cũng phải, nếu thực sự yêu thương đứa con này thì sao có thể coi nó như là con gái mà gả đi được chứ.

Bây giờ các cô nương trong gia đình có điều kiện tốt đều được cho một căn nhà, sau đó đôi phu thê sẽ thành lập gia đình nhỏ. Tài xế lập tức cảm thấy Tề thiếu gia thật đáng thương, bỗng nhiên nghe người phía sau cất tiếng: "Ngân hàng ở đâu vậy ạ? Tôi muốn rút tiền."

Tài xế vừa động lòng thương cảm xong mới chợt nhớ ra, Tề thiếu gia vốn dĩ chẳng cần làm lụng kiếm sống mà vẫn có một lượng lớn tiền trong tay, trong gara còn có hai chiếc xe thể thao để không, đến hắn cũng không thể mua nổi một chiếc và cũng không có khả năng chăm xe.

... Thôi thì tự thương cảm cho chính mình đi.

_____________