Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Xã Hình Thù Kỳ Quái Não Yêu Đương Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 12: Quỷ Hồ ở thôn hoang (12)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không nghĩ tới Ngu Thời sẽ nói như vậy.

Lục Hiệp vẫn còn tràn ngập nghi hoặc, nơm nớp lo sợ.

Hắn cố gắng muốn khống chế chính mình không được run rẩy nữa.

Nhưng thời điểm nói chuyện, vẫn không tự giác được mà run giọng. Hắn nói: “Ở trong thôn này…… Không thể nói dối.”

“Tôi biết.” Ngu Thời gật đầu: “Cho nên, tôi nói dối, cậu gật đầu tán thành là được.”

Đm, tôi không phải cũng là đang nói dối sao???

Lục Hiệp trừng lớn đôi mắt.

Đối diện đôi mắt đen nhánh lạnh băng của Ngu Thời.

Lục Hiệp không nói gì.

Bởi vì hắn ý thức được một vấn đề.

Nếu hắn nói dối theo Ngu Thời, có lẽ còn có thể tìm được một con đường sống.

Nhưng nếu hắn không làm theo, không cần những thôn dân đó động thủ, Ngu Thời có thể trực tiếp lấy mạng hắn.

Chuyện liên quan đến mạng sống, Lục Hiệp vẫn rất sáng suốt.

Cho nên lập tức đưa ra quyết định.

Hắn nhìn vào đôi mắt Ngu Thời, trên mặt đầy chân thành: “Anh yên tâm, tôi nhất định dựa theo lời anh nói mà làm! Sẽ không làm anh thất vọng!”

Từ trước đến nay Ngu Thời rất vừa lòng với những người thông minh.

Lục Hiệp có thể tính là một trong số đó.

Cho nên y gật gật đầu, ý bảo Lục Hiệp thành thành thật thật đợi ở đây, Ngu Thời mới lần nữa trở về bên cạnh quan tài, nhẹ nhàng gõ gõ quan tài, hỏi vọng vào bên trong: “Em đã giải quyết xong mọi chuyện, anh sao rồi?”

“Không sao.” Giọng Tư Úc vang lên như cũ: “Chỉ thiếu một cái đuôi mà thôi, với anh mà nói không phải tổn thương gì.”

Đuôi Hồ Ly vốn dĩ là do tu luyện mà ra.

Ban đầu chỉ có một cái đuôi, theo tu vi tăng lên, linh lực tăng cao, mới xuất hiện thêm một cái đuôi mới.

Mà cái đuôi có thể xuất hiện, tự nhiên cũng có thể cắt bỏ.

Tư Úc chỉ cảm thấy cái loại đau đớn này căn bản không tính là cái gì.

Là Ngu Thời lo lắng quá độ.

Nhưng cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, thời điểm Ngu Thời không ngừng dò hỏi tình huống của hắn, hắn cũng vẫn sẽ có loại ấm áp nói không nên lời.

Hắn thích dáng vẻ Ngu Thời quan tâm hắn.

Bất quá, không cần thiết phải quan tâm mãi.

Vì thế, lúc Ngu Thời lại hỏi hắn mười mấy câu hỏi cùng lúc, Tư Úc vẫn chủ động chọn đề tài để nói. Hắn hỏi Ngu Thời một câu: “Tên đàn ông kia là sao? Cũng giống như em, đều là người chơi trong trò chơi này à?”

“Đúng vậy.” Ngu Thời đáp lời: “Chẳng qua yêu cầu nhiệm vụ của hắn không giống em, nhiệm vụ của em đều có liên quan tới anh, nhưng nhiệm vụ của hắn, chỉ là để tế điển hoàn thành bình thường mà thôi.”

Ngu Thời nói, tạm dừng một chút, lại đem toàn bộ nội dung hôm qua Lục Hiệp đã nói, tất cả đều lặp lại cho Tư Úc nghe.

Tư Úc nghiêm túc nghe.

Chờ nghe xong hết thảy, hắn mới nghiêm túc nói ra đáp án: “Nếu không phải em xuất hiện, nhiệm vụ của bọn họ vĩnh viễn cũng đừng mơ hoàn thành.”

Ngu Thời: ?

Tư Úc trả lời nói: “Cho dù anh đã chết, trái tim Hồ Yêu cũng không dễ dàng bị người ta đâm xuyên qua. Chỉ có bạn lữ chân chính được anh thừa nhận mới có thể làm được điều này, cho nên trước đó bọn họ tìm nhiều người phụ nữ như vậy, lại trước nay không có một ai có thể thành công.”

Tư Úc chỉ là đang kể ra một sự thật.

Nhưng Ngu Thời lại rõ ràng nghe được ý thổ lộ trong đó.

Tâm tình sung sướиɠ ôm quan tài, y nhếch miệng cười nói: “Tư Úc, mập mờ như vậy làm gì? Thích em thì cứ lớn mật nói ra đi, em cũng thích anh nha.”

Không phải thích.

Hẳn là so với thích càng sâu đậm hơn mới đúng.

Trong văn hóa của nhân loại, loại tình cảm này gọi là “Tình yêu”.



Cứ như vậy mãi cho đến lúc mặt trời xuống núi, Ngu Thời mới đứng lên, gọi Lục Hiệp cùng y xuống núi.

Y nói tối nay không thể đến đây với Tư Úc.

Chờ hoàng hôn ngày mai buông xuống, y sẽ được kiệu hoa nâng đến đây gả cho Tư Úc.

Thời gian sau này của bọn họ còn rất dài.

Một buổi tối mà thôi, không cần phải nóng vội.

Tư Úc không phản bác lời y nói, chỉ nói bản thân đã biết, bảo Ngu Thời cẩn thận chú ý một chút, liền không hề nhiều lời nữa.

Trên đường xuống núi hai người đều rất yên lặng.

Thẳng đến khi sắp đến chân núi, Ngu Thời mới lấy búp bê nhỏ trong túi ra đưa tới trước mặt Lục Hiệp.

Lục Hiệp nổi cả da gà da vịt lên luôn: “Anh…… Tôi đã nói sẽ nghe theo anh, anh đừng……”

“Không phải muốn gϊếŧ cậu, tôi chỉ là để đảm bảo cho mình mà thôi.” Ngu Thời nói: “Để búp bê nhỏ vào túi cậu đi, đừng hòng muốn lấy ra. Nó là bạn của tôi, nếu cậu làm ra chuyện gì gây bất lợi cho bọn tôi, cậu cũng biết hậu quả sẽ thế nào mà.”

Hắn đúng là hiểu rõ.

Mọi người đều là lần đầu tiên gặp mặt, Ngu Thời rõ ràng là đứng về phía Quỷ Hồ kia. Cho nên những lời bảo đảm linh tinh khẳng định là không có tác dụng, Lục Hiệp biết điều này, hắn giãy giụa một lát, rốt cuộc cũng thành thành thật thật đem búp bê nhỏ cất vào trong túi.

Lại nhìn về phía Ngu Thời bên cạnh, Lục Hiệp có hơi không xác định hỏi y: “Anh…… Thật sự cũng chỉ là nhân loại đúng không?”

“Bằng không thì sao?” Ngu Thời hỏi lại: “Cậu không phải đã tham gia trò chơi rất nhiều lần rồi sao? Tôi rốt cuộc là người hay quỷ, cậu không phân biệt được sao?”

Chính là bởi vì có thể phân biệt được.

Cho nên mới càng cảm thấy kỳ quái.

Tại loại trò chơi sinh tồn không cần gϊếŧ hại lẫn nhau này, nhân loại bình thường vậy mà lại không ôm đoàn đứng chung một chỗ, đối với lựa chọn của Ngu Thời, Lục Hiệp thật sự không có biện pháp lý giải.

Cảm nhận được nghi hoặc của Lục Hiệp.

Ngu Thời tạm dừng một chút, sau đó hít sâu một hơi, hỏi: “Sao cậu lại tham gia trò chơi này nhiều lần như vậy?”

“Bởi vì lòng tham á.” Lục Hiệp thở dài: “Lần đầu tiên tham gia chỉ là ôm tâm thái thử cho biết, bởi vì khi đó mọi người đều đang đồn đãi, tôi liền tham gia thử xem sao, thời điểm ước nguyện chính là bản thân có thể thông qua kỳ thi cuối kỳ, kết quả ai biết được, ngày hôm sau tôi đã bị kéo vào trong trò chơi.”

Sau đó, lần đầu tiên thành công thông quan trò chơi.

Một học kỳ cơ bản không học hành gì, thời điểm đi thi còn nộp giấy trắng. Đến cuối cùng vậy mà không trượt môn nào, cái loại không làm mà hưởng này quá vui sướиɠ, làm Lục Hiệp nhịn không được cứ đâm đầu vào.

Cho nên thời điểm ước nguyện lần thứ hai, hắn lớn mật hơn chút. Ước nguyện hắn muốn nhất là điện thoại đời mới mà cha mẹ không muốn mua cho hắn.

Lại lần nữa vững vàng thông quan.

Cho nên du͙© vọиɠ tham lam tạo thành lần ước nguyện thứ ba.

“Nghe nói nguyện vọng càng nhỏ, trò chơi tham gia sẽ càng đơn giản. Bởi vì hai lần ước nguyện trước đó của tôi thật sự đều rất nhỏ, cho nên trò chơi mỗi lần gặp được cơ bản đều là nằm không cũng thắng.”

“Nhưng ai biết lần này lại khó như vậy ……”

Lục Hiệp đau đầu lẩm bẩm.

Ngu Thời hỏi hắn: “Lần này cậu ước nguyện cái gì?”

“Ước nguyện hoa khôi của khoa có thể thích tôi.” Lục Hiệp gãi gãi đầu nói: “Tôi đã học năm ba rồi, đến bây giờ còn chưa từng yêu đương, tôi cho rằng nguyện vọng lần này cũng là nguyện vọng rất nhỏ thôi. Ai biết sẽ khó như vậy chứ?”

Mạnh mẽ thay đổi tâm ý một người.

Sao có thể không khó?

Ngu Thời lắc lắc đầu.

Lục Hiệp nói nửa ngày, sợ hãi trước đó dường như đã giảm bớt không ít. Thậm chí còn chủ động đề ra câu hỏi để hỏi Ngu Thời: “Còn anh? Nguyện vọng của anh là gì?”

“Nguyện vọng của tôi là có thể gặp lại vị hôn phu trong trò chơi.” Ngu Thời không nói nhầm, y chậm rãi nói: “Tôi cho rằng loại ước nguyện này chỉ là lời nói đùa, không nghĩ tới thật sự có thể thực hiện được.”

Lục Hiệp ngẩn người.

Đồng tử theo sau co lại, trừng lớn đôi mắt: “Anh……”

“Không sai.” Ngu Thời tiếp tục nói: “Quỷ Hồ chính là vị hôn phu của tôi, cho nên tôi mới nói phải gả cho hắn, đây là hẹn ước của hắn với tôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »