Chương 4: Quỷ Hồ ở thôn hoang (4)

Ngu Thời:!!!

Bị cặp mắt kia làm cho giật mình.

Cơ thể Ngu Thời run lên mãnh liệt.

Ừm.

Xúc cảm lạnh lẽo không giống trong trí nhớ.

Đôi môi cương cứng cũng bất đồng với tư vị mềm ấm trước kia.

Bất quá không sao cả.

Hơi thở tương đồng.

Là ông xã không sai!

Như vậy mà xem, đôi mắt này cũng xinh đẹp đến đáng sợ!

Chỉ là cái đầu mà đã đẹp như vậy rồi, không phải ông xã của y còn có thể là ai nha!?

Vì để tâm tình đang kích động bình tĩnh lại, Ngu Thời lại hướng tới đôi môi kia mà hung hăng gặm hai cái.

Chờ đến khi y cảm thấy mỹ mãn kéo giãn khoảng cách ra một chút, đối phương mới rốt cuộc mở miệng. Hắn dùng giọng nói y quen thuộc nhất kia, nói ra giọng điệu y xa lạ nhất: “Nhân loại, thả ta xuống.”

Ngu Thời chớp chớp mắt.

Sao lại gọi y như vậy?

Thời điểm một tháng trước, mỗi ngày đều ôm ấp hôn hít nâng y lên cao, từng tiếng từng tiếng gọi đều là bà xã bảo bối bé ngoan.

Hiện tại chết rồi liền không nhận?

Vậy cũng không sao.

Cường thủ hào đoạt cũng phải nhận người về mới được.

Cho nên trực tiếp làm lơ lời nói của đối phương, Ngu Thời lại ôm đầu đối phương hung hăng hôn hai cái nữa.

Nhưng lúc này đây, không kịp cho y cơ hội tiếp tục làm bậy.

Bởi vì mọi thứ xung quanh đang bắt đầu chấn động.

Những miếng ngói trên đỉnh đầu cũng bắt đầu rơi xuống.

Cột đá duy nhất trong miếu còn hoàn hảo không tổn hao gì, hiện tại cũng có dấu hiệu sập xuống. Nếu tiếp tục ở lại chỗ này, Ngu Thời chắc chắn sẽ bị ngôi miếu sập xuống đè chết.

Nhưng y không nỡ rời đi.

Cho dù phải đi, y cũng phải thu lại toàn bộ các khúc thi thể của Tư Úc rồi mới đi.

Mắt thấy mái ngói trên đỉnh đầu đã rơi xuống, Ngu Thời còn duỗi tay vào quan tài thu dọn thi thể. Thi thể trước đó vẫn không nhúc nhích, lại đột nhiên có hành động.

Cánh tay đứt lìa bị y cầm trong tay kia đột nhiên trở tay nắm chặt cổ tay của y, sau đó dùng sức liền đem cả người Ngu Thời đang không hề phòng bị kéo vào trong quan tài.

Kế tiếp, xà nhà trên đỉnh đầu rốt cuộc hoàn toàn sụp xuống.

Ngu Thời quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Không nhìn thấy xà nhà rơi xuống đè y, ngược lại thấy được ba cái đuôi hồ ly lông trắng.

Thời điểm cái đuôi hoàn toàn xòe ra, giống như một cái ô dù, ngăn cản tạp vật rơi xuống, bảo đảm Ngu Thời nằm trong quan tài bình bình an an.

Cảm thụ được hết thảy trước mắt.

Nghe âm thanh sụp đổ xung quanh.

Ngu Thời có chút ngây ngốc, rốt cuộc tìm về một chút cảm giác hẳn là khẩn trương.

Nhưng cái tay ôm đầu người kia, lại chết sống không buông ra nửa phần.

Thậm chí ngay cả chính y đều không ý thức được.

Rõ ràng đang nằm trong quan tài.

Y vẫn theo bản năng cuộn tròn thân thể.

Cố gắng giấu đầu người trong lòng ngực bảo vệ.

Là vì tại thời khắc này y vẫn vô thức lo lắng cho an nguy của cái người đã sớm chết từ lâu.

Đầu người trong lòng ngực không nói gì.

Ngu Thời cũng an tĩnh chờ đợi trận rối loạn này qua đi.

Cứ như vậy một lúc lâu, chờ tất cả âm thanh sụp đổ bên ngoài đều kết thúc, rốt cuộc đầu người trong lòng ngực mới lại một lần mở miệng, hắn nói: “Nhân loại, ngươi nên xuống khỏi người ta rồi.”

Nghe được âm thanh này, Ngu Thời mới đột nhiên ý thức được mình ôm đầu người lâu lắm rồi.

Nhanh chóng ngồi dậy, đem đầu người từ trong lòng ngực ra trước mặt nhìn nhìn.

Xác định đối phương không sao, y mới vừa lòng cười cười nói: “Anh không sao là tốt rồi.”

Đầu người bất đắc dĩ: “Ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao?”

Ngu Thời hỏi hắn: “Anh không nhớ em là ai sao?”

Đầu người:……

Được rồi.

Lúc này xem như hắn đã hiểu.

Nhân loại này căn bản chính là muốn hắn theo ý của y.

Nếu hắn không trả lời vấn đề của đối phương, nhân loại này vẫn có thể tiếp tục tiến hành giao lưu “râu ông nọ cắm cằm bà kia” với hắn.

Nếu trong lúc tiến hành giao lưu y cảm thấy không vui, nhân loại này còn sẽ tiếp tục hôn hắn.

Thật là phiền chết quỷ mà.

Trong lòng rõ ràng là nghĩ như thế.

Nhưng cái tay nắm chặt tay người ta kia lại trước sau không làm ra bất luận công kích gì.

Thậm chí đối phương cứ như vậy ngồi trên người hắn, hắn cũng không có ý gì là muốn đuổi người ta xuống.

Yên lặng một lát.

Thời điểm Ngu Thời tính mở miệng lần nữa, đầu người đã mở miệng đáp lại, hắn nói: “Ta không biết ngươi là ai, cũng chưa từng gặp qua. Bao gồm hơi thở trên người của ngươi, ta……”

Đây là lần đầu tiên cảm nhận được.

Nhưng không biết vì sao, lại có loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Hắn tạm dừng một chút.

Ngu Thời ngược lại không nói gì.

Nâng đầu người kia lên, nghiêng đầu nhìn đối phương.

Bên dưới khóe mắt trái của đôi mắt phượng xinh đẹp có khảm một nốt lệ chí đỏ tươi.

Rõ ràng là một người đàn ông.

Nhưng chỉ cần nhìn mặt y, hồ ly đã cảm thấy giống như được sống lại thêm một lần nữa, phảng phất nghe thấy âm thanh trái tim mình nổ vang.

Không nghĩ nhiều như hắn.

Ngu Thời chỉ là đột nhiên liên tưởng đến những lời đồn các hộ sĩ nói trước đó.

Nghe nói con người sau khi chết đi, sẽ đánh mất ký ức thời điểm còn tồn tại.

Cho nên Tư Úc xuất hiện loại tình huống này, hình như cũng rất hợp tình hợp lý.

Vì thế y đổi đề tài khác, Ngu Thời hỏi hắn: “Anh có biết anh tên là gì không?”

Lúc này đối phương trả lời rất nhanh: “Ta không có tên.”

Hồ ly vốn dĩ không cần dùng tên của nhân loại.

Đặc biệt là loại hồ ly đã tử vong như hắn.

Càng không cần cái loại danh hiệu nhàm chán này.

Thời điểm hắn nghĩ như vậy, Ngu Thời vỗ một phát vào vai hắn, hưng phấn nói với hắn: “Vậy để em nói cho anh biết, anh tên là Tư Úc, là bạn trai của em. Đây đều là những ký ức lúc còn sống anh đã quên. Hiện tại em sẽ nói hết cho anh biết, anh không tin cũng không sao, em sẽ dùng hành động chứng minh cho anh hiểu.”

Vốn là một tình huống vui sướиɠ.

Kết quả sau một phát vỗ của y, vai và cánh tay vốn vẫn còn liên kết với nhau, cũng bị y vỗ đứt hoàn toàn.

Ngu Thời có hơi xấu hổ.

Đôi mắt Tư Úc vẫn luôn nhìn chằm chằm nốt lệ chí trên mặt Ngu Thời.

Hắn cảm thấy nhân loại này có vẻ bị bệnh không nhẹ.

Nhưng hắn không phản bác lời Ngu Thời nói.

Chỉ nhìn gương mặt Ngu Thời.

Đôi môi vừa rồi đã hưởng qua.

Hiện tại hắn đang tự hỏi xúc cảm của nốt lệ chí kia.

Nếu được liếʍ thử……

Tư vị nhất định sẽ làm người thỏa mãn.

Bị loại ý tưởng trong đầu mình làm cho hoảng sợ, Tư Úc lại lần nữa nhăn chặt mày.

Đáng tiếc đầu hắn đang ở trên tay đối phương, hắn không có quyền được phản kháng.

Một tay Ngu Thời nâng đầu hắn, một cái tay khác nhẹ nhàng xoa đôi lông mày đang nhíu chặt của Tư Úc. Một lần nữa nở nụ cười, nốt lệ chí dưới khóe mắt tựa hồ như đang sống.

Y nói: “Anh chờ một lát nhé, vừa lúc em cso đem theo kim chỉ, em giúp anh vá lại cơ thể trước đã rồi nói sau.”

Y nói vậy rồi duỗi tay đem đầu hắn đặt xuống quan tài, sau đó liền ở trong quan tài lắp ráp lại cơ thể hắn.

Tư Úc không từ chối hành vi của y.

Chỉ cảm thấy tay nhân loại này vừa mềm vừa ấm, cảm giác khi chạm vào cơ thể làm hắn rất thoải mái.

Chỉ là loại thoải mái này cũng không duy trì lâu.

Đại khái đã ráp lại đầu và cánh tay rồi, tay Ngu Thời liền bắt đầu trượt xuống phía dưới.

Tư Úc căn bản không kịp ngăn cản.

Ngu Thời đã bắt được trọng điểm.

Kích thước không sai.

Độ lớn nhỏ giống y như đúc trong trí nhớ.

Ánh mắt sáng lên, Tư Úc nhìn thấy y cười càng thêm vui vẻ.

Thậm chí còn không biết liêm sỉ ồn ào nói một câu, y nói: “Thật tốt quá, vị trí mấu chốt chưa bị cắt bỏ, bằng không em còn lo lắng không có cách nào dùng được, đến lúc đó chúng ta sẽ mất một phần vui sướиɠ đấy.”