Chương 7: Quỷ Hồ ở thôn hoang (7)

Như lời Ngu Thời nói, thời điểm y đi vào trong phòng, quả nhiên nhìn thấy trên mặt đất một khối thi thể hình người đã bị ăn cơ bản không còn thừa bao nhiêu.

Từ góc độ quần áo mà xem, thi thể hẳn là người chơi giống mình.

Quần áo mặc trên người đều là hàng hiệu không giống như người trong thôn.

Hơn nữa mùi máu tươi mới này, cũng không phải thứ sẽ có trong cái thôn đã hoàn toàn hủ bại này.

Tùy ý kiểm tra sơ qua, Ngu Thời xác định trái tim y muốn tìm không ở trong nhà này, liền đi ra khỏi phòng, bắt đầu đến nhà tiếp theo lặp lại quy trình.

Thời điểm sáng sớm, y nhìn ba nhà dân.

Chỉ có một nhà không có người chơi vào, mà hai người chơi đáng thương kia, đã sớm biến thành đồ ăn trong mâm đám ác quỷ, Ngu Thời nhìn máu thịt vụn mới mẻ còn sót lại, trừ cái này ra, thật sự cái gì cũng không còn.

Một đường gϊếŧ lệ quỷ cả ba nhà.

Thời điểm đến căn nhà thứ tư, sắc trời đã dần dần tối.

Ánh nắng chiều rực lửa, đỏ cả một mảnh trời.

Nhiệt độ trong thôn lại không có một chút dấu hiệu nào được sưởi ấm.

Hết thảy vẫn lạnh băng tuyệt vọng như cũ.

Lộ ra tử khí làm cho người ta bực bội.

Ngu Thời cúi đầu nhìn con dao phẫu thuật càng chém thịt thối càng sắc bén trong tay, đang định giở lại trò cũ, trực tiếp đá văng cửa viện, lại không nghĩ rằng, lúc này đây, cửa viện lần đầu tiên được mở ra từ bên trong.

Một người nam thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi đang đứng ở bên trong.

Bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, Ngu Thời cũng đã có phán đoán: “Cậu là người chơi?”

Hơi thở của người sống và người chết không giống nhau.

Ngu Thời lập tức ý thức được điều không đúng.

Dao phẫu thuật trong tay vốn dĩ định chém xuống cũng tạm dừng, y nhìn về phía thanh niên, trong ánh mắt mang theo vẻ chần chờ, càng thêm cảnh giác.

Thanh niên tựa hồ cũng ý thức được sát khí của y, lập tức giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng. Cố gắng để giọng điệu của mình nghe hiền lành hơn, hắn nói: “Đều là người chơi cả, không cần thiết gϊếŧ hại lẫn nhau đâu nha? Mỗi phó bản trong trò chơi đều sẽ gặp được người chơi khác, chúng ta có thể hợp tác thông quan, anh đừng nhìn tôi như kẻ địch vậy chứ.”

Nghe thấy hắn nói như vậy, biểu tình trên mặt Ngu Thời vẫn chưa thả lỏng.

Thanh niên chỉ có thể thở dài, một bên lấy điện thoại từ trong túi ra, một bên giải thích, nói: “Tôi tên Lục Hiệp, nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ thôn dân hoàn thành lần tế điển này, anh hẳn là cũng nhận nhiệm vụ giống vậy?”

Hắn nói, nội dung hiển thị trên màn hình điện thoại lại là trống rỗng.

Ngu Thời không nhìn thấy giao diện nhiệm vụ của hắn.

Cái này làm cho Ngu Thời cảnh giác, đồng thời, cũng nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.

Nhiệm vụ thật đúng là không giống nhau.

Hồi tưởng lại nhiệm vụ của y, trên cơ bản tất cả đều xoay quanh Tư Úc.

Mà nội dung trò chơi bình thường ……

Tựa hồ không nên là cái dạng này nha?

Y cho rằng Lục Hiệp cũng muốn xem màn hình điện thoại của y, không nghĩ tới Lục Hiệp vừa hỏi xong, liền thu lại điện thoại rồi nói tiếp: “Anh không cần cho tôi xem điện thoại của anh đâu, người chơi khác ở cách vách hôm qua đã cùng tôi giao lưu qua rồi. Mọi người đều cho nhau xem nhiệm vụ của đối phương, dù sao cũng đều giống nhau, cũng không có cái gì hay.”

Hắn nói rất tùy ý.

Từ thái độ cũng có thể phán đoán ra, hắn cũng không nói dối Ngu Thời.

Điều này làm Ngu Thời càng cảm thấy kỳ quái.

Cố gắng duy trì biểu tình bất biến trên mặt, Ngu Thời thử thăm dò, hỏi: “Cậu…… Kiểm tra điện thoại họ?”

“Đó là đương nhiên, bọn tôi cho nhau xem để xác nhận.” Lục Hiệp nhún vai, ngay sau đó có chút kỳ quái nhíu lông mày: “Không phải tôi cũng vừa cho anh xem sao? Chẳng lẽ nhiệm vụ của anh khác với chúng tôi?”

“Không phải vậy, nhiệm vụ của chúng ta giống nhau. Chỉ là tôi không nghĩ tới, vẫn còn người chơi khác tồn tại mà thôi.”

Ngu Thời lắc lắc đầu, nhẹ nhàng chuyển đề tài.

Y nói sơ qua về tình huống thê thảm trong ba căn nhà y vừa đến, quả nhiên thành công chuyển dời sự chú ý của Lục Hiệp.

Nghiêm túc nghe Ngu Thời miêu tả xong, Lục Hiệp nhíu mày. Suy tư trong chốc lát, nói: “Tôi cảm thấy là bởi vì bọn họ không dựa theo nhắc nhở mà hành động, nhắc nhở không phải đã nói phải thành thật thân thiện đối đãi với ‘người nhà’ sao, tôi và cô gái cách vách kia đều làm như thế, cho nên chúng tôi đều rất an toàn.”

Ngu Thời lại lần nữa chần chờ: “Trò chơi này không tồn tại các loại thủ đoạn công kích sao?”

“Ở đâu ra thủ đoạn công kích chứ? Đây là trò chơi cầu sinh quỷ dị, sống đến thời gian là có thể thành công. Cũng không phải trò chơi trốn gϊếŧ, sẽ không cho anh thủ đoạn chiến đấu gì đâu.”

Lục Hiệp cười xua xua tay.

Lại lần nữa ý thức được cái gì đó, hắn “A” nhẹ một tiếng, nói: “Đúng rồi, thấy anh cái gì cũng không biết, anh là lần đầu tiên tham gia loại trò chơi này sao?”

Ngu Thời gật gật đầu.

Nhân tiện tự giới thiệu bản thân, nói: “Tôi tên Ngu Thời.”

Lục Hiệp là loại hình rất biết cách xã giao, lập tức giải thích rõ ràng mọi chuyện cho Ngu Thời nghe.

Hắn nói nơi hắn đang ở là nhà của thôn trưởng.

Tế điển bắt đầu vào buổi tối, yêu cầu một người chơi sắm vai tân nương của Quỷ Hồ, sau đó thời điểm tới gần Quỷ Hồ, dùng máu tân nương của Quỷ Hồ đâm thủng trái tim nó, như vậy Quỷ Hồ sẽ hoàn toàn tử vong, trò chơi này cũng sẽ kết thúc.

Làm tân nương sẽ có điểm nguy hiểm, nhưng dù sao cũng là “Tân nương”, cho nên vẫn phải để người chơi nữ tới sắm vai.

“Kỳ thật không cần lo lắng, loại trò chơi sinh tồn này, chỉ cần dựa theo quy tắc để hành động, thông thường sẽ không có bất luận nguy hiểm gì. Tôi đã tham gia trò chơi quỷ dị này lần thứ ba rồi, ba lần đều là loại sinh tồn. Có thể xem như lão tiền bối của các anh, đây đều là kinh nghiệm tôi tổng kết ra được.”

Dáng vẻ Lục Hiệp nói rất tự tin.

Tất cả sự chú ý của Ngu Thời đều nằm ở những lời phía trước của hắn.

Chờ đến khi Lục Hiệp khoe khoang xong, Ngu Thời mới làm ra vẻ không thèm để ý, thuận miệng hỏi một câu: “Trái tim Quỷ Hồ, hiện tại đã được đặt ở nhà thôn trưởng sao?”

“Không biết.” Lục Hiệp lắc đầu nói: “Theo những gì tôi trải qua trong trò chơi trước đó, loại đạo cụ riêng biệt này, có lẽ đến thời gian đặc biệt mới có thể xuất hiện. Nói ví dụ như hiện tại trong nhà thôn trưởng cái gì cũng không có, nhưng cùng ngày tế điển đi xem, có khả năng sẽ được đặt trong nhà thôn trưởng.”

Ngu Thời đã hiểu.

Trước kia y cũng từng chơi loại trò chơi tương tự.

Xem ra trái tim là đạo cụ có hạn.

Bất quá, cái này cũng không quan trọng.

Dù sao y cũng sẽ đợi đến lúc tế điển.

Chờ đến lúc đó, y lấy lại trái tim là được rồi.

Nghĩ đến đây, nhìn về phía đôi mắt Lục Hiệp, Ngu Thời hỏi: “Cậu có biết vì sao những tân nương trước đó, tất cả đều chết thảm không?”

Lục Hiệp chớp chớp mắt, trong ánh mắt đều là mờ mịt.

Ngu Thời tiếp tục nói: “Bởi vì các cô ấy làm Quỷ Hồ không hài lòng, nếu bây giờ vẫn đưa phụ nữ qua, Quỷ Hồ vẫn sẽ không hài lòng.”

Lục Hiệp loáng thoáng cảm thấy mình đã đoán được ý trong lời nói của Ngu Thời: “Ý anh là……”

“Không sai, Quỷ Hồ là gay, hắn không có hứng thú đối với phụ nữ, còn cảm thấy các cậu đưa phụ nữ cho hắn là khinh nhục hắn.”

Ngu Thời mặt vô biểu tình trả lời hắn: “Cho nên nếu đưa tân nương là nữ qua đó, nhiệm vụ của chúng ta đều sẽ thất bại. Ngày mốt tôi tới tìm cậu, tôi làm tân nương, Quỷ Hồ nhất định sẽ hài lòng.”