Ông Xã Không Thể Cưng Chiều

6/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô em gái đáng yêu, dễ thương vô cùng, bất kỳ người con trai nào đến gần bên cô đều bị anh xua đuổi! Người con trai đó không ai khác chính là anh trai của cô. Tình anh em đơn thuầ …
Xem Thêm

Lời này vừa nói ra, hai người trong cuộc đứng ngây tại chỗ, Thượng Quan Thác Dương là người đầu tiên lấy lại tinh thần, không khỏi bội phục tài quan sát của đôi vợ chồng nhạy cảm.

“Cô cảm thấy tôi và Phiên Phiên có thể sao?” Anh ổn định cẩn thận đáp lại, tránh cho nói nhiều sai nhiều, anh đem vấn đề trả lại cho cô.

“Tôi nói ở đây là người khác, tôi đương nhiên biết là không thể nào.” Nếu như có hai anh em nào đó ban đầu không cẩn thận không đi theo lộ tuyến của anh em tốt, điều này cô cũng không dám đảm bảo, nhưng đôi anh em này phải là trăm phần trăm, “Tôi tin tưởng coi như Phiên Phiên yêu anh, anh cũng sẽ không nhìn cô ấy bằng ánh mắt nhìn phụ nữ.”

Người phụ nữ này rốt cuộc là thiên tài hay ngu ngốc? Thượng Quan Thác Dương âm thầm chắc lưỡi hít hà: “này không thể kết quả, không cần cô nói nhảm nhiều như vậy!”

Duật Đát Yên hậm hực tự tìm mất mặt, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không đúng, “Phiên Phiên, tớ vẫn nên nhắc nhở cậu một chút, Dương người này mặc dù miệng lưỡi ti tiện, tớ cũng phải thừa nhận cả người anh ta đều là hàng tốt nhất, chỉ kém Hi một chút xíu, bên ngoài hai người nên giữ khoảng cách một chút, đừng để cho những người đàn ông khác vì ánh sáng trên người anh trai cậu mà không dám đến gần cậu, nếu không cậu hãy chuẩn bị cả đời không ai thèm lấy đi!”

“Không ai thèm lấy coi như xong, nếu như không phải gả cho người đàn ông trong lòng, tớ cả đời cũng không đến được với hạnh phúc.” Phát ra từ nội tâm, Thượng Quan Phiên Phiên nói lời đầy ẩn ý.

“Chúng ta ra ngoài ăn đi! Tôi di lấy xe trước.” Thượng Quan Thác Dương nghe ra được cô ý tai ngôn ngoại, nhưng anh không có cách nào làm vẻ thản nhiên như cô.

Anh không xác định cô cứ cố sống cố chết đoạn tình cảm không thể nói cho ai biết này sẽ có hạnh phúc, đừng nói là mặc váy cưới, làm mẹ, ngay cả quan tâm chăm sóc bọn họ đều phải cẩn thận, bị thương chảy máu cũng không thể quang minh chính đại nhờ bả vai anh làm nũng ăn vạ, một khi chân tình lộ ra thì phải tìm một đống lý do giải thích nửa ngày. . . .Đáng chết! Anh không muốn cô uất ức cả đời như vậy.

Có lẽ đối mặt với đám người từng giây từng phút nhắc nhở anh về quan hệ máu mủ, bọn họ luôn phải đối mặt với thế giới hiện thực, thay vì đợi đến cái ngày không báo trước sẽ tới đó, phải chăng nhịn đau rồi biến tất cả quay trở lại quỹ đạo ban đầu sẽ tốt hơn?

Thượng Quan Thác Dương thành thục đánh tay lái chạy thẳng nhanh trên đường núi đã mấy ngày không thấy, hèn hạ đùa bỡn mất tích mấy ngày nay, anh biết mèo con đột nhiên bị bỏ mặc kia nhất định sẽ không dễ chịu, nhưng anh vẫn muốn quyết tâm làm cái chuyện anh cho là nên sớm làm.

Để cho cô chết tâm, chỉ có chết tâm đối với anh, vị trí trong lòng cô mới có thể dung nạp thêm người đàn ông khác, đến chừng ấy cô sẽ thật sự lấy được hạnh phúc.

Về phần anh, bắt đầu từ ngày anh quyết định hãm sâu đó, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý nhận lại báo ứng, bất kể sai lầm này nhận lại được bao nhiêu báo ứng, anh cũng nguyện ý ghánh lấy luôn cả phần của cô.

Có lẽ ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi, quyết định thừa dịp lương tâm anh trỗi dậy mới giúp anh một chút, khi anh không nhịn được đau lòng, thiếu chút nữa chạy như bay đi tìm cô, một cuộc điện thoại đúng lúc đã làm lạnh xúc động của anh.

Đoạn tình cảm cấm kị này, người anh cần phải xin lỗi nhất chính là ba mẹ khổ cực sinh dưỡng bọn họ, khi anh đến sân bay vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc, anh xấu hổ đến mức sắp không ngóc đầu lên được.

Nếu để mẹ biết biết rằng con gái kiêu ngạo của bà lại dẫn đầu làm ra cái chuyện lσạи ɭυâи này, bà có thể chịu được đả kích này sao???

“Dọc đường đi con ngay cả cái rắm cũng không để lại, là giận mẹ muốn con đến đón, cắt đứt chuyện hẹn hò lãng mạn của con sao?” Y Vịnh Tình chỉ trích con trai, đã gần năm mươi nhưng trên gương mặt bà vẫn chưa nhìn ra dấu vết của năm tháng để lại.

“Là con sợ mẹ vẫn còn chênh lệch múi giờ, cho nên không dám ầm ĩ mẹ.” Ba mẹ vẫn luôn rất tiến bộ, chung sống với con cái như bạn bè, nhưng cho dù cha mẹ có cởi mở như thế nào cũng sẽ rất khó chấp nhận con cái mình có tình cảm lσạи ɭυâи!

“Ít nói đi, con dọc đường đi không yên lòng, có phải đã làm chuyện xấu gì sợ mẹ biết?”

Thượng Quan Thác Dương chấn động toàn thân, tay vừa trợt thiếu chút nữa là đổi hướng đâm vào sạp hàng ven đường, tựa hồ tất cả mọi người trên thế giới này đều đoán ra được anh đã làm chuyện xấu nhỉ???

Anh không dám tiếp lời, đành phải giả bộ như không nghe thấy, Y Vịnh Tình cũng không để ý phản ứng của anh, đứa con trai này của bà từ nhỏ đã da về da (cái này ta không hiểu nên để nguyên bản cv), cũng biết tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình, rất ít khi cần bà quan tâm, ngược lại còn một đứa con nhìn thì điềm đạm khéo léo dịu dàng lại khiến bà hơi không an tâm.

“Đúng rồi, Phiên Phiên ở nhà sao?”

“Con nào biết? Mẹ lại không trả tiền việc con để ý cô ấy.” Đúng nha! Anh cố ý tránh mặt không gặp, nếu như mèo con ngu ngốc canh giữ trong nhà không đi bất cứ đâu, có thể đến ăn cũng quên không?

“Không biết gần đây nó có hay gặp ác mộng không?” Y Vịnh Tình trái lại tự mình thầm thì, không chú ý chân mày con trai ngày càng hằn sâu.

“Con cũng không ngủ cùng cô ấy, làm sao biết gần đây cô ấy có gặp ác mộng hay không?” Thượng Quan Thác Dương có chút chột dạ, cho nên thẹn quá hóa giận.

“Cái thằng con trai xấu xa này, lớn tiếng như vậy để hù dọa ai? Mẹ cũng không bắt buộc con phải chăm sóc thật tốt em gái, nó lớn như vậy rồi, cũng nên tự biết đường chăm sóc mình mới đúng.” Làm cha mẹ dù lo lắng thế nào nhưng cũng sẽ phải học buông tay, bà không thể suốt đời thay Phiên Phiên lo lắng, “Nhưng mà lần trước gặp nó, mẹ cảm thấy nó gầy quá, không cần vì công việc mà cố ý giảm cân, nếu nó ngủ không ngon lại ăn ít, mẹ nghĩ nó sớm muộn cũng trở thành một cây gậy trúc mất. . . .”

Một con mèo mất đi chủ nhân, bộ dáng thoi thóp nằm trên đất, cứ quanh đi quẩn lại trong đầu Thượng Quan Thác Dương, anh bỗng chốc đạp mạnh cần ga. Y Vịnh Tình không sợ ngồi xe tốc hành, nhưng vẫn bị anh dọa sợ, “Thượng Quan Thác Dương, không có việc gì con chạy nhanh như vậy?”

Thượng Quan Thác Dương không rảnh nhìn về phía mẹ xin lỗi, anh chỉ muốn nhanh chóng xác nhận cái con mèo ngu ngốc hiếm thấy trên đời kia, không có bởi vì anh đột nhiên lạnh lùng không chào mà đi, liền mất đi bản năng sinh tồn.

Thượng Quan Thác Dương lòng như lửa đốt chạy tới nhà, nghe tiếng động cơ quen thuộc, mèo con canh giữ trong nhà mừng rỡ chạy ra cửa nghênh đón, vừa đúng lúc nhìn thấy Y Vịnh Tình xuống xe.

Thượng Quan Phiên Phiên lặng yên tại chỗ, thật lâu sau mới tìm về giọng nói của mình, “Mẹ, trở về sao không báo cho con một tiếng?”

“Công ty dược tại Đức vừa nghiên cứu phát triển một lượng lớn thuốc mới, ba con không đi được, tạm thời quyết định để mẹ trở về Đài Bắc thay ông cắt băng khánh thành công ty dược.” Lần này về Đài Loan cũng chỉ có thể ở được tối đa là vai ngày, cuộc sống an nhàn quá lâu rồi, bà rất lười phải bay tới bay lui như vậy, tất cả cũng chỉ vì ông xã thân yêu.

Bị động đi theo sau Y Vịnh Tình vào cửa nhà, Thượng Quan Phiên Phiên thỉnh thoảng quay đầu nhìn trộm phía sau, cô rất chờ mong nhìn thấy một ánh mắt dịu dàng, hy vọng thật sâu lại bị chối từ.

Trong một chốc nhìn thấy anh vừa rồi, cô nhìn ra được không phải anh lo lắng bị lộ mới thay đổi thái độ, ánh mắt anh rõ ràng là né tránh cô.

Không hiểu vì sao. . . .sau cái đêm quyết định ra ngoài dùng cơm đó, anh cũng không hề hỏi ý kiến của cô liền tự mình làm chủ, nhờ hi và Tiểu Yên đưa cô về nhà, mấy ngày tiếp đó cũng không hề thấy bóng dáng anh, không nhận điện thoại cũng không nhắn tin.

Có lẽ anh đang bộn bề công việc, cũng có thể đúng dịp tâm tình anh không tốt, hoặc là có chuyện quan trọng hơn việc gặp cô cần anh xử lý. .. . . .Mấy ngày nay, cô đều thay anh tìm các loại lý do.

Thêm Bình Luận