Ông Xã Không Thể Cưng Chiều

6/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô em gái đáng yêu, dễ thương vô cùng, bất kỳ người con trai nào đến gần bên cô đều bị anh xua đuổi! Người con trai đó không ai khác chính là anh trai của cô. Tình anh em đơn thuầ …
Xem Thêm

Chính vì không muốn hại cả đời cô, không có chúc phúc, không có hôn lễ, thậm chí còn tước đoạt quyền làm mẹ của cô, nhưng nếu anh không đè nén giữ chặt ước muốn của cô, thì anh không xứng nhận được tình yêu đơn thuần của cô, anh không hy vọng nhiều năm sau, cô sẽ oán giận người anh trai như anh đã không kéo cô quay trở lại.

“Thứ lỗi cho việc khi đó anh đã quá xúc động, người đàn ông một khi t*ng trùng lên não, sẽ hoàn toàn mất đi lý trí.”

Lông mày nhăn chặt lại giống như anh, môi hồng mím lại thành một đường thẳng, trái tim Thượng Quan Phiên Phiên như bị xé ra, thiếu chút nữa thì rơi đầy mặt đất, “Anh nói là, anh đối với em chỉ có đồng tình, tình cảm anh em, đơn thuần chỉ muốn thoản mãn nhu cầu cho nên mới lên giường cùng em?”

“Có thể nói như vậy.” Thật xin lỗi! Tất cả đều là lời nói dối thiện ý. . . .

“Nha. . .” Âm cuối được kéo thật dài, đến nỗi đau lòng, nước mắt tự nhiên rơi xuống, cũng may cô biết trên đời có “hộp báu Pandora”, cũng may mới vừa rồi cô vô ý bắt được một tia chột dạ lóe lên trong mắt anh, cũng may. . . .Nếu không không phải sẽ tiếp tục để anh lừa gạt sao?

Tên vô lại đáng chết! Cho dù tin rằng anh chỉ mạnh miệng, nhưng lực sát thương cũng đủ mạnh rồi!

Mắt thấy từng hạt sáng long lanh chảy xuống, Trong lòng Thượng Quan Thác Dương cũng tràn ra các vệt máu, mèo con này không phải đã tu luyện thành ma, vì sao lại vẫn yếu ớt không chịu nổi một đả kích như cũ?

“Tốt lắm, trò chơi đến đây là kết thúc, đừng chơi nữa.” Anh đứng dậy định lên lầu, không nhìn thấy sau lưng cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra nếm vị mặn của nước mắt, không nghe theo khẽ bĩu môi, tiếp theo sau lưng vang lên một tiếng va chạm không gọi là mạnh, cảm giác mềm mại dán lên sống lưng, anh không cần nghĩ cũng biết cô không muốn anh rời đi, trước ngực đôi bàn tay nhỏ bé ôm thật chặt, tiết lộ dặc biệt không tha, tim anh sao lại cảm thấy dễ chịu hơn?

“Em không quan tâm anh đồng tình hay là phát tiết đơn thuần, một lần cuối cùng, một lần cuối cùng để cho em hưởng thụ cảm giác được anh ôm, dú là anh diễn trò cũng được, sau tối ngày hôm nay, em đảm bảo sẽ chấm dứt ở đây.” Là chiêu này đến đây chấm dứt, trong lòng cô len lén bổ sung.

Toàn thân Thượng Quan Thác Dương cứng đờ, trái tim trong nháy mắt dường như ngưng đập, không thể xác định được là cô hèn mọn khóc cầu xin làm anh đau lòng, hay là vì chihs miệng cô hứa một câu một lần cuỗi cùng khiến anh đau lòng.

“Đừng như vậy, em là một cô gái tốt, không cần phải vì anh mà. . . .”

“Anh cũng biết chuyện tình cảm chính là như vậy, yêu hay không yêu sao có thể miễn cưỡng, thật muốn quyết một lòng, mặc dù vùi đầu vào đất, làm bộ không nhìn thấy, không nghe thấy, cũng vẫn hiểu rõ thế nào là tình yêu.” Cô thừa nhận, là cô ý nói cho anh nghe, từ nhỏ tới lớn, sở trường của cô vốn là kể khổ với anh, cô không có ác ý, chỉ muốn khuyên anh thẳng thắn sẽ được khoan hồng.

Tựa hồ như bị một đòn đánh thật mạnh vào ngực, anh không hiểu cô dường như thay da đổi thịt, lại tăng thêm một tầng ngu ngốc và ngớ ngẩn.

“Phiên Phiên, đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, lần trước anh bị du͙© vọиɠ làm mê muội mới có thể lần nữa không giữ được mình, bở quan hệ máu mủ giữa chúng ta, coi em đơn thuần như một công cụ phát tiết du͙© vọиɠ, tuyết đối không đáng giá để em dùng hết tất cả sức lực để yêu.”

Đau! Vẫn là đau đớn, nhưng không còn đau như hai lần trước nữa, thật ra thì cô còn có chút vui vẻ, bởi vì cô hiểu rất rõ anh.

Anh không tùy tiện nói yêu đương, càng yêu sâu đậm, đại não sẽ càng khó trở nên tỉnh táo, cẩn thận suy nghĩ cho tương lai của nhau.

Anh rõ ràng điên cuồng vì cô, lý trí mới có thể khống chế không bị ngắt quãng giữa đường, mới có thể phát triển đoạn tình cảm “anh em lσạи ɭυâи” ngọt ngào lại hoang đường kia, như vậy giờ phút này anh không tiếc hạ nhân cách xuống nói mình là cầm thú, phòng ngừa chỉ sợ không kịp, không chừa thủ đoạn đẩy cô ra, thật không yêu cô, chán ghét cô, cảm thấy ngán, buồn phiền sợ rằng tỷ lệ này quá thấp.

“Em biết rõ đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, nhưng em càng tin tưởng hơn rằng đại não anh sẽ không từ bỏ cầm quyền.” Điều đáng giận nhất chính là anh đã quên mất từ trước tới giờ cô luôn kiên định mà cố chấp tín nhiệm và vô cùng hiểu rõ anh.

Trong lòng Thượng Quan Thác Dương bỗng ngẩn ra, giống như trước đây nhưng không phải là lâu quá, một cô gái mang mặt nạ, cũng dùng giọng nói tin chắc tương tự như vậy nói với anh.

Không biết có phải trên toàn bộ thế giới này, em gái đều hiểu rõ anh trai như vậy không? Yêu em gái mình thật đúng là không có chỗ nào có thể che giấu lòng mình, anh bất đắc dĩ thở dài.

“Em rốt cuộc muốn như thế nào?”

Cô nghe được giọng nói của anh đã mềm hòa, trái tim bất giác hưng phấn, anh luôn bó tay với cô, lại vĩnh viễn không hề oán giận.

“Anh biết không? Khi còn nhỏ chơi với các bạn cùng học, mười lần thì có mười một lần em đều được đề cử làm công chúa, mười một lần thì có đến mười hai lần em quyết định để thiếu vị trí hoàng tử của mình, từ nhỏ mặc dù em luôn thích cãi nhau với anh, kéo anh theo sau, nhưng thật ra thì anh vẫn luôn là thần tượng của em, là người đàn ông hoàn mĩ nhất trong lòng em.” Mèo ngốc chính là mèo ngốc, ngay cả số học cơ bản như vậy cũng dốt! Thượng Quan Thác Dương bất giác mỉm cười, nhưng không nghĩ cắt đứt dòng hồi tưởng của cô.

“Sau năm tốt nghiệp tiểu học đó, luôn là ác mộng đối với em, cha vội vàng chăm sóc mẹ bị tai nạn giao thông, cơ hồ người mỗi lần cứu em ra khỏi ác mộng đều là anh! Chính trong lúc thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi đó, chúng ta cùng đi học ở New York, càng có nhiều khủng hoảng và bất an tự nhiên kéo đến, nhưng vẫn không thể địch lại sự kiên nhẫn làm bạn với em của anh, cùng với cái miệng bộc trực hay nụ cười lạnh lùng của anh. . . ..có thể là lệ thuộc thành tính, cũng có thể là do mối tình đầu của em khi đó, em không kịp tránh né anh cho tốt, em bắt đầu bất tri bất giác sinh một loại cảm giác vô ùng đặc biệt đối với anh.”

Sau đó mở ra những kí ức đã bị bám bụi thời gian, cô rất ít khi mơ lại cảnh không may ngày đó, nhưng bây giờ cô rốt cuộc đã biết ngày đó cả người cô tràn ngập máu tươi của ai, là cái người đàn ông trúng đạn đó, trước khi tắt thở đã nói: Con gái đừng sợ, ba tới, ba sẽ bảo vệ con. . . .

Cô dừng lại một látt, ánh mắt bởi vì nhớ lại nên có vẻ đọng lại hơi sương, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên sống lưng rộng rãi săn chắc, tham luyến mùi hương rất dễ ngửi trên người anh.

“Không phân rõ là yêu anh trai hay vẫn coi anh như thần tượng mà sùng bái, không thể nói rõ tại sao lại quyến luyến đến mức liều lĩnh càng ngày càng sâu, em thử mở rộng các mối quan hệ, cũng thử tìm tới những người đàn ông tốt tương xứng, nhưng không người nào có thể khiến em động lòng. . . .Không biết có phải ông trời cố ý an bài, mỗi khi em muốn thoát khỏi tâm tình không nên có, anh lại luôn xuất hiện đúng lúc kéo em một cái, lại ném em vào sâu hơn trong vũng bùn.”

Bây giờ nghĩ lại, cô càng khẳng định hơn ông trời đã giúp đỡ cô rất nhiều, giúp cô từng bước đi vào lòng anh, trong quá trình thiếu chút nữa đã để cho dày vò ép buộc chia xa, lại ngoài ý muốn cởi bỏ được xiềng xích anh em, sau đó quyết định buông tha tất cả, lại xuất hiện một “hộp báu Pandora”, tặng cho cô dũng khí để một lần nữa bước tới.

Sinh ra một lần nữa không dễ, nếu ông trời đã an bài phần kỳ tích này, là để nói cho biết, cơ hội bù lại tội ác khôn phải chỉ có lựa chọn đi con đường làm con gái Thượng Quan gia, như vậy khoảng cách lớn nhất giữa bọn họ đã bị biến mất, chỉ còn cần chứng minh bọn họ thật sự yêu thương lẫn nhau, chỉ cần bước này nữa là sau cơn mưa trời thật sự sẽ sáng rồi. . . ..

Kỳ thật trước kia nói cô có bao nhiêu dũng cảm, ngay cả khiêu chiến với cấm kỵ ocfn không sợ đều là gạt người, thì ra là ở trong tiềm thức của cô đã sớm sáng tỏ điều cấm kỵ căn bản không tồn tại.

Thêm Bình Luận