Ông Xã Không Thể Cưng Chiều

6/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô em gái đáng yêu, dễ thương vô cùng, bất kỳ người con trai nào đến gần bên cô đều bị anh xua đuổi! Người con trai đó không ai khác chính là anh trai của cô. Tình anh em đơn thuầ …
Xem Thêm

“Em đã sớm vạn kiếp bất phục, nhưng em rất vui, em không cứu, cũng không nghĩ muốn cầu cứu, anh đã nói anh phải cùng em rơi vào địa ngục, những lời nói như vậy không toan tính gì hết sao?” Cô nhẹ giọng nỉ non, “Anh đã nói, trước khi xác định được rằng em có còn coi anh là anh trai hay không, anh sẽ không buông tay hay sao? Vậy thì đừng buông tay nha. . . .”

Như bị mê hoặc, Thượng Quan Thác Dương khϊếp sợ đứng đó, thật lâu cugnfx không hồi thần, cô tỏ tình làm rung động trái tim anh, đồng thời cơ hồ làm tan chảy trái tim anh.”

Tình cảm anh dành cho cô, có lẽ không sâu đậm bằng cô, anh cũng không phủ nhận vẻ xinh đẹp của phụ nữ trên người cô, chẳng qua là chưa từng nghĩ tới sẽ dùng ánh mắt đàn ông quan sát cô trong lúc vô tình bị cô hấp dẫn, sau đó không tự chủ được say mê cô, bề ngoài dịu dàng thông minh, vì yêu anh mà mà trở nên ngu xuẩn, cố gắng quên mình không oán không hối khiến trái tim anh rung động.

Lòng anh chấn động, anh không thể dùng tâm tình của người anh trai đối với cô được nữa, hạn chế dùng ánh mắt khác xưa nhìn cô, cô săn sóc, đáng yêu hấp dẫn, quyến rũ,. . . .Tất cả đều là những điều anh muốn truy tìm ngay từ lần đầu biết yêu, trong lúc vụиɠ ŧяộʍ yêu nhau kia, anh thật sự cảm thấy hạnh phúc.

Không sai, yêu nhau là một việc vô cùng hạnh phúc, không may, bọn họ lại là những người nhất định không thể yêu nhau, trước mắt anh đã có thể xác định tình cảm của mình sẽ không thể thu hồi trở lại được nữa, cho nên anh nhất định phải đẩy cô đi càng xa càng tốt.

Nhẫn tâm kéo bàn tay mềm mại trước ngực xuống, anh không dám xoay người lại nhìn cô, rất sợ thông minh như cô, sẽ nhìn ra cái gì đó trong ánh mắt anh.

“Được rồi, thời gian sẽ bào mòn tất cả, em chẳng qua chỉ cần thêm nhiều thời gian nữa để làm nguội lạnh tất cả thôi.” Dĩ nhiên, anh cũng có thể.

Thượng Quan Phiên Phiên không thể tin nhìn chằm chằm bóng lưng anh, cô cũng đã làm đến mức này, anh còn nhẫn tâm đẩy cô ra, cô cũng có tôn nghiêm, có tỳ khí (*)!

(*) Nóng nảy, phát cáu.

Cô thừa nhận cô có chút vượt quá, cố gắng muốn đem gông xiềng huyết thống đang bám chặt anh ra, nhưng giờ cô chỉ muốn anh thu hồi lại câu nói “không phải em gái cũng không yêu” kia, những lời như vậy cũng khó đến thế sao?

“Được, rất tốt.” Cô không ngăn cản anh lên lầu, đi tới bên bàn cầm lấy chìa khóa xe đi về hướng cửa chính.

Thượng Quan Thác Dương giật mình cảm thấy không đúng, vội vàng quay đầu lại xuống lầu, thấy cô đang đi về phía cửa, trong lúc nóng lòng, liền tiến lên kéo cô.

“Em đang tốt cái gì?”

“Không có gì, chính là tốt nhất!”

Tốt cái rắm! Đầu heo mới không nhìn ra trên mặt cô viết mấy chữ thật không tốt. “Đã trễ thế này em còn muốn đi đâu?”

“Hừ!” Đúng vậy cô đang tức giận, hơi thẹn quá hóa giận, nhưng mà cô Vô Ý nói vài lời tức giận hù dọa anh, uy hϊếp anh giữ lại cô không còn lạ lẫm gì.

“Cho dù em muốn đi đâu, thay bộ quần áo khác xong rồi nói.” Anh tuyệt đối sẽ không để cho hai nửa bán cầu của cô lộ ra bên ngoài.

Lần này ngay cả tiếng hừ đều lười.

“Thượng Quan Phiên Phiên, em tốt nhất đừng có khıêυ khí©h nóng giận của anh.” Anh đoạt lấy chìa khóa trên tay cô, ném về phía sau.

Lời nói cứng rắn này đã đạp trứng cái đuôi mèo con! Cả thế giới này không phải chỉ cố đại thiếu gia anh mới có thể tức giận, cô cũng tức đến điên rồi!

Thượng Quan Phiên Phiên gạt tay anh ra, đi tới trước tủ rượu lôi từ trong ngăn kéo ra một cây kéo sắc bén, trong chớp mắt liền cắt ngắn đi chiếc váy dài trên người.

Cô thề không phải cô đang giận lẫy, là cố ý khiến anh tức chết!

Thượng Quan Thác Dương tức giận trợn trừng mắt nhìn cô không hề nương tay, không thể tưởng tượng nổi nhất chính là cô lại dám khıêυ khí©h lá gan của anh!

Cánh tay tráng kiện của anh duỗi ra, thoải mái kéo mèo con đang định ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn anh về mình, “Anh cảnh cáo em lại lần nữa, em thử mặc cái váy như vậy ra khỏi cửa thử xem!” Cổ áo rộng thùng thình đáng chết, cổ chứ V đáng chết!

Cô cúi đầu nhìn lại lễ phục trên người, lại ngẩng đầu hồ nghi nhìn anh một lát, sau đó khinh thường hất cằm lên!

Hừ! Mặc như vậy ra cửa thì chết không tốt chỗ nào? Cái lão già không biết thưởng thức, cô tùy tiện chọn một party hoặc quán ăn đêm, đều có một đám đàn ông xếp hàng chờ tán thưởng cô! Cô rõ ràng không nói gì, nhưng Thượng Quan Thác Dương lại đọc được những điều đó trong mắt cô.

“Em dám?” Thật vất vả mới rít ra được hai chữu từ trong kẽ răng.

“Ngay cả yêu anh em còn dám, em còn sợ cái gì?”

“Thượng Quan Phiên Phiên, em. . . .”

Kẹo đường ngọt ngào co dãn mười phần đã thành công ngăn lại rít gào đầy trời, Thượng Quan Thác Dương chưa kịp nói hết đã bị cánh môi mềm mại giam giữ rồi, nụ hôn không tính vụng về nhưng chủ động xâm phạm vẫn có vẻ trúc trắc.

Mèo con tạo phản. . . .Thượng Quan Thác Dương hơi giật mình nghĩ, nhưng ai có thể cam lòng cự tuyệt đầu lưỡi thơm tho chui vào trong miệng ngả ngớn?

Vi khuẩn ngọt ngào xâm lấn, trong nháy mắt cơ hồ làm tê liệt lý trí, anh không kìm được nghĩ muốn đáp lại thì cô lại đúng lúc rút lui.

“Không cần anh nhắc nhở em là Thượng Quan Phiên Phiên lần nữa, em cả đời này cũng vì có tên cái tên này mà cảm thấy hãnh diện, nhưng em không muốn ngoan ngoãn làm em gái anh, vĩnh viễn cũng không không!” Tuyên bố rõ ràng! Thật vất vả mới đoạt được quyền lợi làm càn.

Cô giơ tay ôm cổ anh, chủ động dâng môi thơm lên lần nữa, đặt xuống ấn ký chứng minh quyết tâm của cô, thật ra não cô đã nóng bứng bừng, nhưng cô không cho phép mình lui bước, như anh nói, trừ phi xác định anh chỉ coi cô như em gái, nếu không cô sẽ không dễ dàng buông tay. . . . .

Cho tới bây giờ Thượng Quan Thác Dương đều không phải là người đàn ông đểcho người khác nắm mũi dắt đi, lại nhiều lần để cho cô đồng hóa không chùn bước, lý trí còn sót lại muốn anh đẩy cô ra, đầu ngón tay chạm nhẹ đến lưng trần bóng loáng anh lại không tự chủ được chần chừ, khi bàn tay cảm thụ da thịt tỉ mỉ hô hấp lên xuống, độ ấm nóng khiến anh không rời đi được.

Dường như ý thức được bàn tay to lớn hơi dùng sức, thân thể mềm mại tự nhiên càng sát gần tới anh, anh đổi khách làm chủ, công kích lại cái người khơi mào, từng chút từng chút cắn đôi môi ngọt ngào co dãn của cô, cướp lấy ngọt ngào trong cổ họng cô.

Anh không kiên nhẫn kéo chiếc nơ trên cổ ra, cởi lung tung các nút cài trên áo sơ mi, đôi bàn tay nhỏ bé dính lên ngực anh, như trấn an anh gấp gáp, hoặc cũng có thể là đang thúc giục anh mau mau tháo những trói buộc xuống.

“Em cứ thích đợi tại địa ngục như vậy sao?” Anh hôn cô cuồng loạn, hơi thở không ổn định, “Được, anh liền khiến em muốn sống không được, muố chết không xong.”

Thượng Quan Phiên Phiên không hề nghi ngờ anh có khả năng này, nói không khϊếp đảm là gạt người, nhưng thật ra cô rất nhớ anh như cuồng phong cuốn lấy, quét ngang cô khiến huyết mạch toàn thân sôi trào.

Giống như vật tế đang chờ đợi bị hưởng dụng, lẳng lặng đặt trên ga giường lớn làm bằng tơ tằm màu xám bạc. không thể cờ đợi đắm chìn trong luân hãm, cô giang hai cánh tay nghênh đón satan đang cởi tất cả quần áo trên người bên cạnh.

Cơ thể nóng như thiêu đốt nhẹ nhàng cọ xát với thân thể mềm mại, môi anh chợt dùng thêm sức, tựa như trừng phạt tỉ mỉ gặm cắn môi cô, cô bị đau khẽ hô, một mùi máu tanh tràn vào khoang miệng hai người.

Cô gắng phải thừa nhận là anh yêu cô, cũng phải lấy góc độ từ một người đàn ông, tốt! Cô thành công đánh tan phòng thủ của anh, nhưng như vậy thì thế nào? Anh không phải biết rất rõ yêu nhau mà không thể ở bên nhau có bao nhiêu luyến tiếc sao?

Là anh sa đọa, không còn cách nào cứu chữa, lòng anh chua xót hơn bất cứ ai, anh nguyện ý dành cho cô một con đường sống, cô vốn lai xông vào địa ngục, chẳng lẽ cô không nhìn thấy tình yêu quang minh chính đại có được bao nhiêu người ca ngợi? Anh hy vọng cô có thể đắm chìm trong thứ ánh sáng đó.

Thêm Bình Luận