Chương 53

Để dạy Phi Phi

nói

chuyện, Ngô Đồng và Tần Qua đều nghỉ làm hai ngày, đưa Phi Phi đến nhưng nơi cậu nhóc thích, dạy bé nhận biết những vật khác nhau, gọi tên của những vật đó. Về đến nhà hai người cùng Phi Phi chơi ghép hình, cùng gợi ý cho Phi Phi

nói

nhiều lên. Thậm chí ba người lại chơi đấu bài địa chủ

một

lần nữa, đến mức khi chơi bài Phi Phi ngoài hai từ “ba, mẹ”,

thì

từ bé

nói

nhiều nhất là “Vương tạc, phi cơ, liên đội, con thắng rồi”

(các từ liên quan đến đánh bài, mình chịu

không

biết dịch sao nên đành để nguyên phiên

âm, các bạn thông cảm)


Nhưng hai người đều phải làm việc nên

không

thể nghỉ nhiều ở bên Phi Phi, sau hai ngày nghỉ, hai người quyết định đưa Phi Phi đến lớp năng khiếu, nghĩ đến có bạn

nhỏ

Lý Tử Hào ở bên cạnh lảm nhảm, Phi Phi

sẽ

càng mau tiến bộ hơn.

Ngô Đồng đưa Phi Phi đến cửa lớp học, ngồi xuống dặn con “Mẹ

đã

để trong túi xách của con mấy gói bánh, chút nữa nhớ chia cho các bạn ăn nhé, nhưng nhớ là đừng ăn nhiều quá nha con.”

Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu.

“Hả??”

“Phi Phi biết rồi ạ.” Nhớ đến lời mẹ

nói

bé phải

nói

nhiều hơn, Phi Phi cười ngượng ngùng rồi đáp lại mẹ.

“Phi Phi giỏi nhất.” Ngô Đồng vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Phi Phi, khen “Khi nào tan làm, mẹ

sẽ

đến đón con, con ở đây chơi với Tiểu Hào và Lượng Lượng nha.”

“Vâng, con biết rồi ạ.” Phi Phi gật đầu.

“Còn nữa …

trên

tay con là đồng hồ điện thoại, hôm qua mẹ

đã

chỉ cho con rồi đó. Có việc gì

thì

gọi điện liền cho ba mẹ, có biết

không.” Trước kia, Ngô Đồng đều dùng chức năng nghe lén để nghe biết hoạt động của Phi Phi ở đây,

hiện

giờ Phi Phi

đã

nói

chuyện được, nếu có việc gì

thì

Phi Phi có thể gọi điện cho



và Tần Qua.

“Vâng ạ.” Phi Phi nâng đồng hồ

trên

tay, ngập ngừng

nói

lại lời mẹ

đã

chỉ cho cậu vào tối qua “Số 1 là ba, số 2 là mẹ, nếu cả hai đều

không

gọi được…

thì

nhấn số 3 là số nhà … của ông bà nội.”

“Còn gì nữa nào?” Ngô Đồng khích lệ.

“Nếu gặp nguy hiểm …

thì

nhấn số 4 … là số 110.” Phi Phi trả lời.

“Còn nữa là?”

“Con phải nhớ … số điện thoại của ba, mẹ … địa chỉ nhà chúng ta.”

“Vậy con có nhớ

không?”

“Phi Phi … nhớ



rồi ạ.” Trí nhớ của Phi Phi khá tốt, hôm qua ba mẹ vừa

nói

số điện thoại cho cậu nhóc, Phi Phi

đã

nhớ được, địa chỉ nhà cũng nhớ

rõ.

“Phi Phi của chúng ta là em bé thông minh nhất.” Ngô Đồng ôm Phi Phi hôn

một

cái.

Khuôn mặt

nhỏ

của Phi Phi đỏ lên, thẹn thùng cười.

“Phi Phi, cậu đến rồi, mấy ngày

không

gặp cậu rồi đó.” Bạn

nhỏ

Lý Tử Hào được ba đưa đến, từ xa

đãtrông thấy Phi Phi, liền hất tay ba ra chạy đến kêu. Sau đó lại quay sang Ngô Đồng lễ phép chào hỏi.

“Tiểu … Hào.” Phi Phi nhớ



tên của bạn

nhỏ

chơi với mình, mặc dù chưa gọi lần nào.

“Phi Phi, Phi Phi, cậu vừa gọi tớ hả?” Tiểu Hào thấy người bạn mình quen hơn tháng nay cuối cùng cũng gọi tên cậu, lập tức kích động nhảy tưng tưng “Phi Phi, rốt cuộc cậu vui rồi hả, cậu chịu

nói

chuyện rồi hả.”

Ba của Lý Tử Hào – Lý Nhiên lúc này cũng

đi

tới, nghe thấy tiếng Phi Phi gọi con mình

thì

bất ngờ nhìn về phía Ngô Đồng.

Ngô Đồng vô cùng vui vẻ nhìn Lý Nhiên gật đầu, Lý Nhiên lập tức hiểu được, tuy

không

biết vì lý do gì, nhưng cuối cùng Phi Phi cũng trở lại bình thường, đó là chuyện đáng chúc mừng, vì thế cũng rất vui vẻ

nói

với Ngô Đồng “Chúc mừng gia đình chị.”

“Cám ơn

anh.”

Phi Phi cũng nhìn thấy ba của bạn, nhớ đến lời mẹ dặn, nhìn thấy người lớn

thì

phải chào hỏi, vì thế chờ đến khi ánh mắt của Lý Nhiên nhìn cậu, Phi Phi lập tức nở nụ cười tươi tắn, lễ phép

nói

“Con chào chú.”

“Chào con, Phi Phi.” Nhìn đứa bé ngoan ngoãn gấp mấy lần con trai nhà mình, Lý Nhiên cũng

khôngnhịn được mà xoa xoa đầu cậu nhóc.

“Phi Phi, cậu gặp chuyện gì vui lắm sao? Có phải chú dì dẫn cậu

đi

công viên chơi nên cậu mới vui vẻ mà

nói

chuyện

không. Vậy sau này cậu có

không

vui mà

không

nói

chuyện nữa

không? Tớ hi vọng cậu lúc nào cũng vui vẻ, tớ thích

nói

chuyện với cậu.” Bạn

nhỏ

Tiểu Hào nắm tay Phi Phi

nói

liên miên liên tu bất tận

không

ngừng.

Phi Phi có chút theo

không

kịp lời

nói

của Tiểu Hào, chỉ có thể trọng điểm “Vui vẻ,

nói

chuyện.”

Bạn

nhỏ

Tiểu Hào dễ thỏa mãn, lập tức cười híp mắt.

“Phi Phi, mẹ

đi

làm nhé. Con và Tiểu Hào vô lớp

đi.” Ngô Đồng thấy hai bạn

nhỏ

ở bên nhau rất hòa hợp nên vô cùng yên tâm.

“Mẹ … hẹn gặp lại. Phi Phi

sẽ

ngoan mà.” Phi Phi vẫy vẫy tay

nói.

“Dì Ngô, dì yên tâm, con

sẽ

quan tâm Phi Phi.” Bạn

nhỏ

Tiểu Hào vỗ vỗ ngực đảm bảo.

“Nhóc thúi, con lo cho chính mình

đi, chững chạc vào.” Lý Nhiên chọc con mình.

“Ba thúi

thì

có, con

không

nói

chuyện với ba. Phi Phi, chúng ta vào lớp

đi.” Bạn

nhỏ

Tiểu Hào tức giận, dắt tay Phi Phi vào lớp học.

“Tiểu Hào là

một

đứa

nhỏ

đáng tin cậy.” Ngô Đồng vì bạn

nhỏ

Lý Tử Hào mà

nói

một

tiếng.

“Thằng nhóc này rất dễ kiêu ngạo,

không

thể thường xuyên khen nó được, bằng

không

thì

cái đuôi của nó

sẽ

vểnh lên đến trời.” Lý Nhiên hiểu



con mình nhất.

“A … Lượng Lượng còn chưa

đi

học nữa. Vậy tớ

nói

chuyện được cậu trước cậu ấy rồi.”

Trong phòng học bỗng vang lên tiếng reo hò của bạn

nhỏ

Tiểu Hào, Ngô Đồng và Lý Nhiên cùng nhìn nhau rồi lắc đầu cười.

---

Trong văn phòng công ty quản lý bất động sản Đế Đô Hào Đình.

Công ty vẫn hoạt động bình thường trước sau như

một, dường như

không

bởi vì việc cách đây hai ngày ông chủ Tần Qua bỗng nhiên phát bệnh mà bị ảnh hưởng bất cứ vấn đề gì.

sự

cố hai ngày trước, bởi vì được xử lý rất nhanh, vả lại lúc đó

đang

trong giờ làm việc nên

không

có nhiều người chứng kiến. Cho dù thấy rồi

đi

đến hỏi, cũng

không

thể cạy ra lời nào từ miệng của

mộtanh

lính đặc chủng. Cho nên việc này

không

truyền ra bên ngoài cũng

không

tạo bất kì ảnh hưởng gì đến hoạt động của công ty.

“Lão đại.”

một

người vội vã chạy

đi.

“Lão đại.”

một

người khác cũng vội vã chạy

đi.

….

Từ khi

anh

bước vào văn phòng, đám nhóc này thấy mình

thì

vội chạy mất là sao. Tần Qua bắt được người hàng năm vẫn đóng giữ văn phòng – Tiếu Tử hỏi “Chuyện gì xảy ra?”

“Chuyện gì xảy ra là sao ạ?”

“Sao mấy thằng đó thấy

anh

như thấy ma mà chạy mất dép vậy?” Tần Qua hỏi.

“không

có đâu, sao có chuyện như vậy được, lão đại,

anh

suy nghĩ nhiều rồi.” Tiếu Tử cười ha ha, tính cho qua chuyện.

“Cậu cười

thật

giả tạo.” Tần lão đại ghét bỏ.

Tiếu Tử lập tức ngậm miệng.

“Hôm nay cậu còn mặc âu phục,

đi

giày da nữa?” Tần lão đại kinh ngạc “Sao thế, cậu

yêu

đương rồi hả?”

“Lão đại,

anh

nói

cái gì đâu

không, làm gì có



gái

nào chịu

yêu

em chứ.” Tiếu Tử liên tục khoát tay.

“không

yêu

đương, vậy cậu thành

thật

khai báo xem

đã

xảy ra chuyện gì?” Tần Qua trừng mắt nhìn Tiếu Tử.

“không

có việc gì … Đâu có việc gì đâu

anh.”

“nói!” Tần Qua gác mạnh chân lên bàn trà, suýt chút nữa

thì

làm rơi chén trà.

“Em … Bọn em …” Tiếu Tử biết

không

thể gạt được, đành phải thành

thật

khai báo “Bọn em sợ … kí©h thí©ɧ …

anh.”

“Kí©h thí©ɧ tôi?” Tần Qua hơi sửng sốt, rất nhanh nghĩ đến việc hai ngày trước mình phát bệnh trước mặt mọi người, tức

thì

thần sắc có chút phức tạp

“Lão đại, bọn em

không

có ý gì khác, chỉ là … bọn em … lên mạng hỏi bác sĩ tâm lý

một

chút,

anh

ta

nóiđể tránh cho

anh

bị kí©h thí©ɧ …nên bọn em … Bọn em quyết định

sẽ

ít xuất

hiện

trước mặt

anh

để tránh cho

anh

nghĩ tới những ngày trước kia.” Tiếu Tử ấp a ấp úng, nhưng Tần Qua nghe cũng hiểu được.

“Còn cậu vì

không

tránh được việc gặp

anh

nên mới thay đổi hình tượng?” Tần Qua hỏi.

Tiếu Tử mặc âu phục, cứng ngắc gật đầu.

“Các cậu làm vậy

thật

mệt mỏi quá ha, năm mươi người trốn tránh

một

người, vậy đừng để tôi đến văn phòng làm việc là được rồi, đỡ rách việc.” Tần Qua lạnh lùng

nói.

“Bọn em

không

có ý này, bọn em …” Tiếu Tử biết lão đại

đã

tức giận, nôn nóng muốn giải thích.

“Câm miệng!” Tần Qua tức giận cầm ly trà đập xuống đất, Tiếu Tử bị dọa nhưng

không

dám tránh, may quá chỉ rớt bên cạnh chân mà thôi “anh

mày nếu bởi vì các cậu mà có thể phát bệnh

thì

anh

mở công ty này làm cái gì.

anh

mày rảnh rỗi lắm hả! Thế mà

anh

đây suốt ngày còn phải suy nghĩ cho các cậu!”

“Tại … tại ngày hôm đó,

anh

… quả

thật

làm người ta sợ hãi.” Tiếu Tử nghe lời Tần Qua

nói, hiểu được, Lão đại

sẽ

không

bởi vì

sự

xuất

hiện

của những đồng đội cũ của

anh

mà phát bệnh, cậu yên tâm rồi, đồng thời suy nghĩ thứ nhất nảy lên là, ngày mai cậu

không

phải mặc âu phục đến công ty nữa rồi.

“Cậu còn dám

nói!” Tần Qua cả giận

nói.

Tiếu Tử lập tức đứng nghiêm,

không

dám

nói

lời nào.

Tần Qua rót cho mình

một

ly nước, rồi liếc nhìn Tiếu Tử, nghĩ đến thái độ tránh tránh né né của các

anhem, do dự

một

chút rồi hỏi “Hôm đó, … nhìn

anh

rất dữ tợn sao?”

“Vâng, vâng.” Tiếu Tử liên tục gật đầu “anh

lúc đó sát khí đầy người, mặt mày dữ tợn …”

Tiếu Tử

đang

kể lại, gặp ánh mắt

không

vui của Tần Qua

thì

ngậm miệng.

“Mặt mày dữ tợn?” Tần Qua lặp lại.

“không

có,

không

có. Lão đại,

anh

cũng biết em trình độ văn hóa

không

cao, dùng từ

không

chính xác đâu,

anh

đừng để trong lòng.” Tiếu Tử lại bắt đầu ha ha cười lả giả.

“đã

nói

cậu đừng giả vờ cười nữa.” Tần Qua tiếp tục ghét bỏ.

Tiếu Tử lập tức điều chỉnh thái độ.

“Các cậu nhìn đều sợ hãi … Vậy bà xã

anh



không

phải cũng nhìn thấy.” Tần Qua tự lầm bầm.

“nói

đến đây, bọn em đều bái phục chị dâu từ đáy lòng, thực

sự

là ‘nữ trung hào kiệt’ mà.” Tiếu Tử dựng ngón tay cái “Năm người bọn em đều kéo

không

được

anh, vậy mà

một

người phụ nữ yếu đuối, mảnh mai như chị dâu lại dám

một

mình chạy đến ôm

anh. Lúc đó, em liền nghĩ đến bộ phim, cái gì mà ‘Người đẹp và …’”

(mọi người nghĩ là bộ phim gì, hí hí)

“Cậu lăn ra ngoài

đi.” Tần lão đại

không

nghe nổi nữa,

một

ly trà lại hi sinh.

Đến khi trong phòng chỉ còn

một

mình

anh, Tần Đại thiếu yên lặng lấy điện thoại di động ra, mở chế độ tự chụp ảnh, cẩn thận xem xét, ngắm nghía khuôn mặt mình, xem trái, xem phải, ngoại trừ ở khóe mắt có vết sẹo ra

thì

mình hẳn cũng coi là đẹp trai, sao lại dọa người cơ chứ?

Tần Đại thiếu suy tư

một

lát, khóe miệng treo

một

nụ cười cứng ngắc, cầm điện thoại bắt đầu thử điều chỉnh các loại góc độ,

một

lúc lâu sau mới tự chụp cho mình

một

bức chụp chân dung tương đối hài lòng, sau đó gửi đến cho bà xã nhà mình.

“Đinh”

một

tiếng, đây là tiếng tin nhắn Wechat của bà xã, Tần Đại thiếu nhanh chóng mở ra.

(Cười

thật

giả.)

Khuôn mặt tươi cười của Tần Đại thiếu trong nháy mắt biến mất

không

tăm hơi.

Lại đinh

một

tiếng nữa.

(Bỏ qua nụ cười, ông xã em vẫn rất đẹp trai.)

“Hi hi …” Tần Đại thiếu ôm điện thoại cười ngây ngô

một

lúc mới trả lời tin nhắn

(Ông xã nếu

không

đẹp trai

thì

làm sao xứng với người xinh đẹp như bà xã của

anh.)

(sến chảy nước)

đang

cùng Lý Mẫn ăn cơm, Ngô Đồng nhịn

không

được mà phì cười.

“Cậu cười gì vậy?” Lý Mẫn nghi ngờ hỏi.

“không

có gì.” Ngô Đồng cầm đũa

một

lần nữa, chợt phát

hiện

đồ ăn của nhà hàng này hôm nay ăn ngon hơn mọi lần.

---

Nhà hàng Kemi.

Tần Hoài và bạn

gái

Sở Vận

đang

ăn cơm trưa.

Nhìn người bạn trai đẹp trai, nhiều tiền lại có năng lực xuất sắc trước mắt, trong lòng Sở Vận rất kiêu ngạo, người đàn ông hot nhất Đế Đô này là bạn trai của



ta.

“Gần đây công việc của

anh

có bận rộn lắm

không?” Sở Vận quan tâm hỏi.

“Cũng được.” Tần Hoài trả lời.

“Hạng mục của Tần thị ở phía nam thành phố

đã

chắc chín phần rồi, chờ mấy ngày nữa chính thức công bố là

anh

lại bắt đầu bận rộn rồi. Lúc đó, thời gian gặp mặt của chúng ta

sẽ

ít

đi, nhưng mà … Em vẫn muốn chúc mừng

anh.” Sở Vận biết Tần Hoài rất coi trọng dự án phía nam thành phố, chuẩn bị

đã

hơn ba tháng, cuối cùng sắp đạt được.

Tần Hoài hờ hững

nói

“Hạng mục này

anh

bỏ rồi.”

“Cái gì?” Giọng

nói

của Sở Vận

không

tự chủ mà cao lên.

“Việc này

không

phải rất tốt sao?

anh

có thời gian ở cùng em.” Tần Hoài

nói.

“Nhưng mà … Đây là

một

cơ hội rất tốt mà, sao

anh

lại từ bỏ.” Sở Vận nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy

khôngthích hợp, đây

không

phải là tác phong từ trước đến nay của Tần Hoài “không

có khả năng, lần trước gặp em

anh

vẫn còn

nói

nhất định

anh

phải có được dự án này trong tay mà, có phải

đã

xảy ra chuyện gì

không

anh?”

“anh

tặng lại cơ hội này cho Nhậm thị.”

“Nhậm thị?” Sở Vận cũng là người thông minh, hơi liên tưởng

một

chút đến chuyện buôn dưa lê mấy ngày nay về việc Tần Qua suýt chút nữa

thì

bóp cổ chết Nhậm Giai Kỳ, liền đoán “Cho nên việc

anh

trai

anh

suýt nữa

thì

bóp cổ chết



Nhậm của tập đoàn Nhậm thị là đúng

sự

thật.

anh

cố ý nhường dự án này cho Nhậm thị là để bồi thường?”

“Chúng ta

không

nói

đến chuyện này nữa, ăn cơm cho ngon

đi.” Tần Hoài cầm dao nĩa lên.

“Vì sao lại thế?” Sở Vận bất bình cho Tần Hoài “rõ

ràng

anh

mới là Tổng Giám đốc Tần thị, Tần thị sau này là do

anh

thừa kế, nhưng cổ phần của

anh

chỉ được có 15%. Mà

anh

trai của

anh

không

cần

đi

làm mà lại cầm đến 20% cổ phần. Điều này

không

công bằng.

hiện

tại cũng chỉ vì

anh

ấy vô cớ phát bệnh mà có thể phá hỏng tâm huyết ba tháng nay của

anh.”

(cô

này chưa là dâu nhà người ta mà

đã

nhòm ngó tài sản nhà người ta rồi, thế

thì

làm sao mà

anh

Hoài chịu.)


“Còn

anh

trai

anh

vì sao lại phát bệnh? Mọi người

không

phải

đã

tìm cho

anh

ấy

một

người vợ để giúp chữa bệnh cho

anh

ấy sao? Lúc đó



ta ở đâu?



ta có biết …”

“Sở Vận!” Tần Hoài vô cùng

không

vui.

Tuy rằng vẫn còn bất mãn nhưng thấy Tần Hoài

không

vui nên Sở Vận cũng thông minh

không

nói

tiếp nữa, dù sao



ta cũng chưa gả vào nhà họ Tần.

“A…” Phía sau lưng Tần Hoài bỗng nhiên truyền đến tiếng cười khẽ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người, Thẩm Tây Minh lau miệng, bình tĩnh xoay người nhìn Tần Hoài gật đầu “Tổng giám đốc Tần,

thật

là đúng dịp.”

thì

ra Thẩm Tây Minh ngồi ăn cơm sát bàn của hai người Tần Hoài.

“Tổng Giám đốc Thẩm,

anh

cũng đến đây ăn cơm hả?” Tần Hoài hỏi.

“Tôi rất thích món bò bít tết ở đây.” Thẩm Tây Minh nhìn về phía Sở Vận hỏi “Vị này là?”

“Đây là bạn

gái

tôi, Sở Vận.” Theo lời giới thiệu của Tần Hoài, Sở Vận nở

một

nụ cười tiêu chuẩn.

“cô

Sở, con

gái

lớn của tập đoàn điện gia dụng Sở thị?” Thẩm Tây Minh hỏi.

“Vậy chắc hẳn

anh

chính là Tổng Giám đốc của tập đoàn MK mới từ nước Mỹ về đầu tư gần đây, Thẩm Tây Minh

đi?” Sở Vận vừa cười vừa

nói

“Rất hân hạnh được biết

anh.”

Thẩm Tây Minh chậm rãi đứng dậy,

đi

đến trước Sở Vận, vô cùng ga lăng cùng người đẹp bắt tay, cười hòa nhã dễ gần “Tôi cũng rất hân hạnh được biết

một

người đẹp như



Sở đây.”

Sở Vận lại cười rất tự nhiên.

“Xem như





một

người đẹp, tôi có

một

đề nghị nho

nhỏ

với



đây.” Thẩm Tây Minh cười tủm tỉm.

“anh

cứ

nói.”

“cô

mà còn như vậy,

thì

sẽ

không

vào được nhà họ Tần đâu.”

nói

xong câu này, cũng

không

thèm để ý đến vẻ biến sắc

trên

nét mặt của Sở Vận, Thẩm Tây Minh ung dung rời

đi.

Thẩm Tây Minh nghĩ, cũng chính vì những người phụ nữ như vậy trong cái thế giới hào môn này mà

anhlười

nói

chuyện

yêu

đương.

Tác giả có lời muốn

nói:

Sở Vận: Thẩm Tây Minh,

anh

nói

chuyện kiểu gì vậy?

Thẩm Tây Minh: Ai bảo



khinh thường bạn

gái

cũ của tôi.

Sở Vận: Tần Hoài,

anh

ta mơ tưởng chị dâu của

anh

kìa.

Tần Hoài:

anh

ta

không

thể qua được

anh

trai

anh

đâu.

Thẩm Tây Minh: Người phụ nữ hay ngồi lê đôi mách,

anh

nên coi lại

đi.

Tần Hoài: Tôi biết rồi.