Chương 54

Kết thúc

một

ngày làm việc, Tần Qua

đang

định lái xe về nhà, kết quả vô cùng

không

khéo là chiếc xe Jeep của

anh

bị kẹt với

một

chiếc Maserati

trên

ngã ba rẽ vào khu chung cư.

Tần Qua thò đầu ra xem xét tình hình, hai chiếc xe chen chúc giữa đường,

không

ai chịu nhường ai. Tần Qua bấm còi, hướng về phía chiếc xe kia kêu lên “anh

lùi về sau

một

chút, tôi

không

ra được.”

Thẩm Tây Minh từ từ hạ kính xe xuống, liếc nhìn Tần Qua hỏi ngược lại “Tại sao

không

phải là

anh

lui lại, tôi cũng

không

vào được.”

“anh

cố ý hả.” Tần Đại thiếu tức giận.

“Tôi nhớ là … công ty quản lý bất động sản của khu chung cư này là công ty của

anh?” Thẩm Tây Minh hỏi.

“Đúng, vậy

thì

sao?”

“Như vậy … Tôi là chủ hộ ở chung cư này, cũng chính là khách hàng của

anh.” Thẩm Tây Minh

nói

“anhchưa từng nghe qua câu

nói

’khách hàng là Thượng Đế’ hay sao?”

“Thượng Đế?” Tần lão đại bỗng nhiên cười to, cách cửa sổ xe hơi, hỏi thăm Thẩm Tây Minh rất thân thiết “Có muốn tôi tiễn

anh

lên thiên đường hay

không, Thượng Đế?”

“…” Khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Tây Minh bị

sự

tức giận chút nữa

thì

không

kiềm được.

“Mau nhường đường cho tôi, tôi còn về nhà với bà xã nữa.” Tần Đại thiếu liên tục khoát tay, dáng vẻ ’tôi

không

muốn nhiều lời với

anh’.

“anh

nhắc tôi

thật

đúng lúc.” Thẩm Tây Minh bỗng nhiên cười

nói

“Tần Đại thiếu phải về nhà đúng

không. Nhưng mà tôi

không

vội, dù sao tôi cũng về đến nhà rồi.”

“anh

…” Tần Qua chỉ vào Thẩm Tây Minh, tức giận

nói

“anh

đây là ghen ghét với tôi, nên cố ý

khôngcho tôi về nhà đúng

không.”

“Tôi ghen ghét với

anh? Cứ cho là vậy

đi, tùy

anh

nghĩ sao

thì

nghĩ. Giờ

anh

muốn về nhà

thì

lui xuống phía sau

đi.” Thẩm Tây Minh phất phất tay.

“Coi như là tôi thương cảm cho

anh.” Tần Qua

nói

xong, đem xe lui về sau.

anh

ta

nói

không

sai, nếu tiếp tục đôi co, người bị thiệt

sẽ



anh. Cái tên nhóc này vẫn còn



đơn,

anh

thì

khác, vợ con

anh

vẫn còn

đang

chờ ở nhà kìa.

Thẩm Tây Minh chuyển tay lái điều chỉnh tốt hướng

đi, mở ra

một

khoảng cách phía trước, khi

đi

qua chiếc xe Jeep

thì

bỗng nhiên đạp phanh dừng lại.

“anh

còn có việc gì?” Tần Qua hỏi.

“Nghe

nói

…” Thẩm Tây Minh nhớ lại những điều nghe được lúc buổi trưa tại nhà hàng Kemi, nhịn

không

được hỏi “Gần đây

anh

phát bệnh?”

“Liên quan gì đến

anh!”

“Nếu như

anh

thật

sự

thích Ngô Đồng, đừng làm gì liên lụy đến



ấy.” Thẩm Tây Minh

nói.

“Chuyện của vợ chồng chúng tôi,

không

cần

anh

nhọc lòng quan tâm đến.” Giọng

nói

của Tần Qua lạnh lùng, thằng cha Thẩm Tây Minh này đáng ghét nhất chính là quá bao đồng.

“À… Là

một

hộ trong khu chung cư này, tôi hi vọng ông chủ của công ty quản lý bất động sản khu chung cư, Tần Đại thiếu

anh

…” Thẩm Tây Minh từ từ nở

một

nụ cười châm chọc “có bệnh phải trị.”

“anh

có ý gì?”

Thẩm Tây Minh nhún vai, đạp chân ga, xe liền chạy

đi.

Tần Đại thiếu tức giận đập hai cái lên tay lái rồi mới tiếp tục lái xe về nhà. Muốn làm cho tôi tức giận khi về nhà hả, tôi còn lâu mới mắc bẫy.

Khi Tần Qua về đến nhà, Ngô Đồng

đã

đem món cuối cùng dọn lên bàn ăn, ngẩng đầu nhìn Tần Qua về mới trở về, cười

nói

“anh

về rồi, mau

đi

rửa tay là có thể ăn cơm.”

Lúc này Phi Phi ôm ba bộ bát đũa cẩn thận từ bếp

đi

ra, nhón chân bày lên

trên

bàn ăn.

Tần Qua nhìn thấy liền vội vàng đến giúp con.

“Buông tay, ba, bỏ tay ra.” Phi Phi thấy mình sắp hoàn thành việc bày bát đũa ra bàn

thì

bị ba đoạt mất, gấp gáp kêu lên.

“Sao vậy con, ba giúp con xếp mà.” Tần Qua

nói

rồi tiện tay bày xong bát đũa.

“Con, tự con giúp, mẹ.” Phi Phi

nói.

“Phi Phi

nói

muốn giúp em

một

tay,

anh

lại đoạt mất việc tốt của con rồi.” Ngô Đồng buồn cười

nói.

“A?” Tần Qua sửng sốt, cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy Phi Phi bĩu môi, dáng vẻ

không

vui “Là ba

khôngtốt, ba

không

nhìn thấy. Sau này ba

sẽ

không

như vậy nữa, được

không

con.”

“Dạ,

không

sao.” Thầy giáo

đã

nói, nếu người ta

đã

nhận lỗi

thì

cậu phải tha thứ cho người ta.

Tần Qua thấy Phi Phi bày ra gương mặt

nhỏ

nhắn lại mang vẻ nghiêm túc, chững chạc đàng hoàng, thực

sự

là rất đáng

yêu.

anh

nhịn

không

được liền đưa tay xoa xoa đầu con trai, vò đầu xoa tóc làm đầu cậu nhóc lắc như trống bỏi.

“anh

nhẹ

chút coi.” Ngô Đồng thấy vậy đau lòng, ôm Phi Phi cứu khỏi móng vuốt của Tần Qua.

“Mẹ, Phi Phi choáng quá à.” Phi Phi chóng mặt, tựa đầu vào người Ngô Đồng.

“anh

xem, ai bảo

anh

dùng sức lớn như vậy chứ.” Ngô Đồng oán giận.

“Ha ha, thằng nhóc thúi, sao trước kia cũng vậy mà

không

thấy con kêu choáng đầu hả.” Tần Qua

nói.

“Trước kia con

nói

được ra sao.” Ngô Đồng trợn mắt nhìn người đàn ông.

“…” Tần Đại thiếu đột nhiên cảm thấy Phi Phi

không

còn đáng

yêu

như trước nữa rồi.

Ăn cơm tối xong, dỗ Phi Phi

đi

ngủ, hai người lại bắt đầu trao đổi tâm tình như thường lệ. Tần Qua vô cùng thích thời gian này, nó làm cho cả thể xác và tâm hồn

anh

đều cảm thấy an tâm và vui vẻ. Đây là thời điểm độc nhất thuộc về thế giới hai người của

anh

và Ngô Đồng, từ thân thể đến cả linh hồn.

“Bà xã, có phải lúc hôm

anh

phát bệnh, nhìn

anh

đặc biệt dữ tợn

không?” Ngay cả bọn Tiếu Tử cũng cảm thấy biểu lộ lúc đó của mình dữ tợn, đáng sợ, vậy

thì

hẳn là rất đáng sợ rồi. Vì thế Tần Đại thiếu bận tâm hỏi.

Ngô Đồng hơi sửng sốt, từ thái độ thấp thỏm của người đàn ông rồi liên tưởng đến lúc sáng

anh

gửi hình tự chụp cho

cô, Ngô Đồng dường như đoán được cái gì, vì thế hỏi “Sao vậy

anh? Hôm nay

đi

làm có người

nói

gì với

anh

hả?”

“Các cậu ấy đều khen em can đảm,

nói

lúc đó

anh

đáng sợ như vậy mà em cũng dám xông vào ngăn cản

anh.” Tần Qua giả bộ tùy tiện

nói

Ở bên nhau cũng lâu, Ngô Đồng phát

hiện

người đàn ông này tuy ngoài mặt vô cùng tùy tiện,

khôngthèm để ý, thậm chí EQ cũng

không

cao nhưng

thật

ra nội tâm vô cùng mẫn cảm, nhất là những chuyện liên quan đến bản thân

anh.

“anh

có biết em vì sao dám xông vào ngăn cản

anh

không?” Ngô Đồng cười hỏi.

Tần Đại thiếu lắc đầu.

“Bởi vì em biết

anh

sẽ

không

làm tổn thương đến em.” Ngô Đồng đáp.

Nghe được câu trả lời, hai mắt Tần Qua lập tức sáng lên, mình đương nhiên

sẽ

không

tổn thương bà xã rồi.

“Còn việc

anh

hỏi em có phải hôm đó trông

anh

đặc biệt dữ tợn hay

không?”

Tần Qua yên lặng chờ đợi câu trả lời.

“Em

không

nhớ

rõ.” Ngô Đồng giơ tay lên, giống như buổi chiều hôm đó, bưng lấy khuôn mặt người đàn ông, vẻ mặt dịu dàng mà nghiêm túc “Em chỉ nhớ

rõ, khi

anh

thấy em,

thì

rất nhanh trở lại dáng vẻ bình thường, giống như bây giờ … đặc biệt đẹp trai.”

(ngọt quá

đi)


“Bà xã …” Tần Qua nghe xong, cảm động cầm tay Ngô Đồng, cam đoan “Mặc dù

anh

chưa bao giờ chủ động

nói

với em điều này, nhưng

anh

đảm bảo với em,

anh

sẽ

nhất định phối hợp điều trị

thật

tốt, sau này

không

bao giờ phát bệnh nữa.”

“Ông xã, đồng ý với em

một

việc được

không?” Ngô Đồng bỗng nhiên

nói.

“Em

nói

đi.” Tần Đại thiếu chiều vợ liên tục gật đầu.

“Sau này

anh

không

nên

nói

là mình có bệnh nữa.”

Tần Qua

không

hiểu nhìn Ngô Đồng.

“Em kết hôn với

anh

cũng

một

thời gian rồi, mặc dù thỉnh thoảng

anh

sẽ

nổi nóng, làm việc xúc động

một

chút, nhưng những điều này

không

phải là bệnh. Đây chỉ là cảm xúc bình thường của con người.” Ngô Đồng

nói

“Bao gồm ngày đó,

anh

không

cẩn thận làm bị thương



Nhậm cũng là vì thấy em và Phi Phi xảy ra chuyện,

không

bị mất khống chế mới là lạ. Nếu đổi là em, nếu

anh

và Phi Phi xảy ra chuyện gì, em cũng có thể

sẽ

làm như vậy.”

“anh



không

có bệnh sao?” Từ khi xuất ngũ trở về, Tần Qua liền được đưa vào bệnh viện, trải qua hai năm trời điều trị, cho đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn phải hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý. Tất cả mọi người xung quanh đều

nói

anh

có bệnh, đều thận trọng để tránh kí©h thí©ɧ đến

anh, sợ

anh

lại phát bệnh.

một

thời gian dài, Tần Qua cảm thấy quả

thật

anh

chính là có bệnh.

Cho đến giờ phút này, bỗng nhiên Ngô Đồng

nói

với

anh,

anh

không

có bệnh,

anh

rất bình thường.

Tần Qua ôm Ngô Đồng, nhận định của bản thân chỉ vì vài câu

nói

của Ngô Đồng mà biến đổi, có lẽ hàng vạn câu

nói

của người khác cũng

không

thể bằng

một

câu

nói

của bà xã nhà

anh.

---

Hoàn Sơn Phỉ Thúy.

Tần Hoài đầy mỏi mệt về đến nhà, áo khoác tùy tiện ném

trên

ghế sô pha, sau đó cả người thả lỏng nằm dài

trên

ghế.

Nửa đêm

đi

xuống uống nước, ba Tần phát

hiện

con trai mới về, thế là quay người

đi

tới.

“Ba, ba vẫn chưa ngủ sao.” Tần Hoài ngồi dậy

nói.

“Ba xuống uống nước.” Ba Tần hỏi “Còn con, sao lại về muộn vậy?”

“Con phải tăng ca.”

“Tăng ca, gần đây

không

phải con

đang

bận rộn triển khai dự án phía nam thành phố sao?

hiện

tại dự án

đã

chuyển cho Nhậm thị, con còn bận rộn cái gì?” Ba Tần hiển nhiên là

không

tin lý do tùy tiện mà Tần Hoài

đã

nói

với mẹ Tần.”

“Phòng kế hoạch mới đề ra dự án mới, con thấy khá tốt nên quan tâm

một

chút.”

“Dự án mà thôi, cần phải gấp gáp như vậy sao?” Ba Tần Hỏi “Con có chuyện gì phiền lòng phải

không?”

“Ba …”

“Cãi nhau với Sở Vận?” Đứa con trai này của ông từ trước đến nay đều là người khôn khéo, quyết đoán trong công việc, có thể khiến nó buồn bực như vậy tuyệt đối

không

phải chuyện công việc.

“Ba, ba hi vọng con kết hôn với Sở Vận sao?” Tần Hoài đột nhiên hỏi.

“Vấn đề này con hỏi ngược rồi

thì

phải, hẳn là ba hỏi con câu này mới đúng.” Ba Tần cười

nói.

“Ba, ba cảm thấy Sở Vận thích hợp làm vợ con trai ba

không?” Tần Hoài hỏi.

“Sở Vận rất tốt, trẻ tuổi, xinh đẹp, lại có năng lực, gia thế cũng

không

tệ, mẹ con rất thích nó.” Ba Tần cười cười, lại

nói

“Nhưng mà những điều này

không

phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là con muốn kết hôn với



ấy.”

“…”

“Cuối tuần đưa Sở Vận về nhà ăn cơm

đi.” Ba Tần thấy con trai im lặng, thế là

nói

“Đúng lúc

anh

trai chị dâu con cũng về ăn cơm.”

“Vâng.”

“đi

ngủ sớm

một

chút

đi.” Ba Tần vỗ vỗ vai Tần Hoài, đứng lên

nói

“Đến cuối tuần

anh

trai con đến, con tham khảo

một

chút với nó

đi.”

“anh

trai?” Tần Hoài nhớ đến

anh

trai mình, nhịn

không

được cười

nói

“Đúng là gần đây

anh

trai thay đổi rất nhiều.”

---

Trời mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, cũng may trong phòng trải thảm sưởi điện, bằng

khôngvới thời tiết lạnh như vậy, Ngô Đồng tuyệt đối

không

dậy sớm nổi.

Ngô Đồng

đã

sớm ăn mặc tươm tất, liếc nhìn đồng hồ,

không

thể chờ được nữa mà hướng về phòng ngủ gọi to “Ông xã, Phi Phi, nhanh lên.”

“Tới đây, tới đây.” Tần Qua ôm Phi Phi nhìn vào gương

một

lần nữa, cúi đầu hỏi “Con trai, hôm nay ba đẹp trai

không?”

“Đẹp trai.” Phi Phi gật đầu.

“Vậy con cảm thấy, cậu con

sẽ

thích chúng ta

không?” Vừa nghĩ đến việc hôm nay phải

đi

gặp cậu em vợ có thể

sẽ

không

thích mình, trong lòng Tần Đại thiếu cũng hơi run sợ.

“Cậu,

không

thích? Vì sao?” Phi Phi mở đôi mắt to, nghi ngờ hỏi.

“Hai ba con chưa xong sao?” Ngô Đồng

không

chờ nổi mà

đi

vào phòng.

“Mẹ ơi.” Phi Phi trong thấy mẹ lập tức vui sướиɠ kêu.

“Hai ba con …” Ngô Đồng ngẩn người, nhìn hai cha con mặc âu phục ngơ ngác trong ba giây rồi mới hỏi “anh

làm gì mà mặc trang trọng như này?”

“Ba, đẹp trai.” Gần đây Phi Phi

nói

chuyện càng ngày càng lưu loát, luôn luôn giành

nói

trước.

“không

phải chúng ta

đi

đón Tiểu Nguyên sao? Chính thức ra mắt em vợ phải tươm tất chứ.” Tần Qua cười ha ha.

“Đâu phải

đi

tham dự tiệc tùng gì chứ, sao phải trịnh trọng như vậy.” Ngô Đồng nhịn

không

được cười “Với lại, đây đâu phải là phong cách của

anh.”

“Nhưng mà …”

“Đừng nhưng mà, thời tiết lạnh thế này,

anh

mau

đi

đổi áo lông

đi. Để em thay đồ cho Phi Phi.”

nóixong Ngô Đồng dắt tay Phi Phi về phòng thay quần áo.

Tần Đại thiếu nhìn thoáng mình trong gương, thất bại thở dài.

trên

mặt mình có vết sẹo thế này có vẻ nhìn

không

giống người tốt, biết vậy tháng trước

đi

làm phẫu thuật xóa sẹo cho rồi.