Chương 55

Trong sảnh chờ sân bay, Ngô Đồng chen lên đứng phía trước, nhìn từng hành khách

đi

ra. Dáng vẻ mong ngóng làm Tần Qua

không

thể nghi ngờ rằng, nếu Tiểu Nguyên bỗng nhiên xuất

hiện

ở lối ra,

không

biết bà xã nhà mình có xúc động mà xô đổ barie để xông đến hay

không.

Bởi vì người đến đón rất đông, Ngô Đồng sợ chen lấn đến Phi Phi nên để Tần Qua và Phi Phi ngồi ở phía sau chờ, còn mình chen lên phía trước đón Tiểu Nguyên.

“Ba, cậu Ba lúc nào mới tới?”

đã

lắp ghép khối rubic vài chục lần, Phi Phi ngẩng đầu lên hỏi ba.

Tần Qua ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong sảnh chờ, máy bay

đã

hạ cánh được mười phút, vì thế đáp “Sắp rồi con.”

“Cậu là … em của mẹ hả ba?”

“Đúng rồi.” Tần Qua gật đầu.

“Vậy … cũng

sẽ

giống mẹ … xinh đẹp phải

không

ba?” Trong lớp của cậu, Dương Dương và Lâm Lâm rất giống nhau, mọi người đều

nói

do cả hai là chị em cho nên mới lớn lên giống nhau. Mẹ mình xinh đẹp như vậy, có phải cậu cũng xinh đẹp giống mẹ

không.

“Cài này …

một

lúc nữa cậu ra

thì

Phi Phi tự mình nhìn là biết rồi.”

nói

thật, Tần Đại thiếu

không

có cách nào chấp nhận được việc

một

người đàn ông rất giống bà xã xuất

hiện

trước mặt mình, cho dù là em vợ cũng

không

được.

“Tiểu Nguyên!” Ngô Đồng kích động kêu lên làm cho hai cha con cùng ngẩng đầu nhìn nhưng chỉ thấy

một

đám người

đang

lúc nhúc phía trước. Tần Qua đành ôm Phi Phi

đi

đến chỗ Ngô Đồng

đang

đứng.

“Chị!”

một

chàng thanh niên cao ráo kéo theo chiếc vali màu đen, khi nhìn thấy Ngô Đồng

thì

tức khắc nở

một

nụ cười rực rỡ, nhanh chóng chạy về phía Ngô Đồng, cách hàng barie đưa tay ôm lấy Ngô Đồng vào ngực.

Tần Qua vốn cao to hơn người bình thường, mà Phi Phi lại

đang

ngồi

trên

vai

anh, trong đám đông

đangchen chúc liền phát

hiện

ra mẹ mình “Ba, mẹ … và

một

người nữa

đang

ôm nhau.”

“Đó là cậu Ba.” Mặc dù đoán được người ôm Ngô Đồng chắc chắn là em trai của



nhưng mà nghe thấy thế,

anh

vẫn

không

được thoải mái trong lòng.

“Có phải em lại cao lên

không?” Ngô Đồng nhìn từ

trên

xuống dưới ngắm em trai

đã

nửa năm

khônggặp, cao, đen và khỏe mạnh.

“Em

đã

cao thêm ba cm,

hiện

giờ là 1m78, sang năm chắc là phải được 1m80.” Tiểu Nguyên khoe.

“Em

đi

đường có mệt

không?” Ngô Đồng cười hỏi.

“Bay có hai giờ thôi, em

không

mệt chút nào.” Vẻ mặt Tiểu Nguyên đau khổ

nói

“Chỉ là đồ ăn

trên

máy bay

thật

không

dám khen.”

“Chờ về nhà chị làm đồ ăn ngon cho em ăn.”

“Chị của em là tốt nhất. Em ra giờ đây.” Chàng thanh niên kéo vali dọc theo barie

đi

ra ngoài.

Ngô Đồng cũng vội vàng

đi

theo, đáng thương cho Tần Đại thiếu vất vả bon chen qua biển người đến bên cạnh bà xã, khi đến nơi lại trơ mắt nhìn bà xã chạy

đi

chỗ khác.

Tần Đại thiếu buồn bực, thay đổi hướng

đi

theo.

“Chị Hai!” Tiểu Nguyên chạy đến, việc làm đầu tiên là bế chị

gái

mình lên, quay mấy vòng.

Tại sao lại ôm nhau nữa rồi?

Tần Đại thiếu ôm Phi Phi bước nhanh đến, đứng lại chờ hai chị em ôm nhau đúng ba giây, thấy hai người vẫn

không

phát

hiện

ra

anh, thế là vô cùng khẩn trương và thấp thỏm, chủ động lên tiếng “Chào cậu, Tiểu Nguyên!”

Nghe thấy có người

nói

tên mình, Tiểu Nguyên buông chị

gái

ra, liếc nhìn người đàn ông

không

biết xuất

hiện

bên cạnh từ lúc nào. Đó là

một

người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, khuôn mặt góc cạnh,

một

đôi mắt sắc bén,

trên

khóe mắt có vết sẹo làm khuôn mặt hơi hung dữ.

“anh

là …” Tiểu Nguyên hỏi.

“Chào cậu, Tiểu Nguyên.

anh



anh

rể của cậu, Tần Qua.” Tần Đại thiếu nở nụ cười tự cho là hiền hòa, giới thiệu mình.

Tiểu Nguyên nhìn người đàn ông tự xưng là

anh

rể của cậu, rồi quay đầu nhìn chị

gái

nhà mình.

Ngô Đồng gật đầu cười.

thật

sự



anh

rể? Mặc dù khuôn mặt có chút hung dữ, nhưng dáng người rất cao, rắn rỏi, rất đàn ông, tuy nhiên nụ cười có vẻ

không

tự nhiên. Được, bề ngoài

đã

được thông qua … Tiểu Nguyên

âm

thầm đánh giá.

“Chào cậu Ba, con là Phi Phi.” Phi Phi nắm tay ba, ngoan ngoãn chào.

Nghe giọng

nói

của trẻ con, Tiểu Nguyên cúi đầu nhìn, lúc này mới phát

hiện

đứng bên cạnh người gọi là

anh

rể còn có

một

cậu bé rất đáng

yêu. Chờ

một

chút, cậu bé này gọi mình là gì? Cậu Ba?

Tiểu Nguyên lập tức lại quay đầu nhìn chị

gái

nhà mình.

Ngô Đồng vẫn mỉm cười gật đầu như cũ.

Cậu chỉ mới xa chị có

một

học kỳ mà thôi, chị mình làm sao

đã

sinh được

một

em bé lớn như thế chứ. Tiểu Nguyên lại nhìn Phi Phi, Phi Phi trả cho cậu

một

nụ cười ngọt ngào đáng

yêu. Tiểu Nguyên nhìn Tần Qua, Tần Qua cứng nhắc cười cười.

không

phải do chị

gái

sinh, vậy là do người khác sinh rồi. Nghĩ đến đây, cậu bước đến kéo chị

gái

ra

mộtchỗ cách xa ba mét,

nhỏ

giọng hỏi “Chị, đây là nguyên nhân mà chị nhất định

không

cho em gặp

anh

rể hả?”

“Cái gì?” Ngô Đồng buồn bực hỏi.

“Chị, chị tìm cho em

một

anh

rể

đã

tái hôn, còn có

một

đứa

nhỏ

nữa.” Tiểu Nguyên đau lòng nhức óc.

“nói

mò cái gì đó, Phi Phi là do

anh

rể em thu dưỡng.” Ngô Đồng trợn mắt nhìn cậu em trai

đã

tự bổ não

một

câu chuyện nào đó.

“Vậy lúc trước vì sao chị

không

cho em gặp

anh

rể?” Tiểu Nguyên vẫn canh cánh điều này trong lòng.

“Chúng ta về nhà rồi

nói.” Đối với chuyện này, Ngô Đồng cũng

không

có ý định giấu diếm nữa, nhưng ở đây

không

phải là nơi thích hợp để

nói

chuyện này.

Quả nhiên là bị chê rồi sao?? Tần Đại thiếu lo lắng nhìn hai chị em.

“Ba, cậu Ba …

không

thích chúng ta phải

không

ạ?” Phi Phi nhạy cảm, hỏi ba mình.

“Chắc là …

không

phải đâu.”

thật

ra, Tần Đại thiếu cũng

không

chắc chắn lắm “Chúng ta

đi

qua đó

đi.”

Tần Đại thiếu nắm tay con trai hồi hộp

đi

qua.

Vừa cùng chị

gái

nói

chuyện về

anh

rể, vừa quay đầu lại, Tiểu Nguyên

đã

bắt gặp Tần Đại thiếu với khuôn mặt u oán, làm cậu bị dọa mà lùi lại

một

bước.

“Tiểu Nguyên,

anh

đã

đặt bàn tại khách sạn Đế Vương, chúng ta đến đó vừa ăn vừa

nói

chuyện

đi.” Tần Qua

nói.

“Đúng rồi, chúng ta

đi

ăn cơm trước cái

đã,

không

phải em

nói



không

ăn được đồ ăn

trên

máy bay sao?” Ngô Đồng

nói

với Tiểu Nguyên.

“Khách sạn Đế Vương?

anh

rể đặt?” Tiểu Nguyên nhìn Tần Qua.

anh

rể?

anh

rể? Tiểu Nguyên vừa mới gọi

anh



anh

rể? Đây có nghĩa là đồng ý chấp nhận

anh

rồi hả? Hạnh phúc tới quá đột ngột, vừa rồi còn tràn đầy thấp thỏm và lấy lòng, khuôn mặt Tần Đại thiếu lập tức rạng rỡ nhìn cậu em vợ “Đúng vậy, chị em

nói

em thích ăn món Quảng Đông, món Quảng Đông ở khách sạn Đế Vương ngon nổi tiếng đó.”

“Cám ơn

anh

rể.”

“Người

một

nhà, em đừng khách sáo.” Tần Đại thiếu trầm tĩnh lại, bế Phi Phi lên,

nói

“Chúng ta

đi

thôi.”

Trong xe Jeep, Ngô Đồng và Tiểu Nguyên ngồi ở băng ghế sau, Phi Phi ngồi vị trí ghế lái phụ. Khi Tần Qua đút chìa khóa, khởi động xe, Tiểu Nguyên khẽ ồ lên

một

tiếng “anh

rể, chiếc xe này

anh

đã

cải tạo lại phải

không

ạ?”

“Làm sao em biết?” Tần Qua kinh ngạc.

“âm

thanh động cơ rất khác bình thường. Nếu em đoán

không

sai, đây là động cơ DDXN thế hệ thứ sáu, ít bị hư hỏng, khả năng khởi động nhanh, tiêu hao ít nhiên liệu.”

“Em rành về xe quá ha? Em cũng chơi xe hả?”

“Em thích nên có tìm hiểu

một

chút.”

“Em có xe

không?”

“Dạ,

không

có.”

“Nếu thích

anh

đưa cho em

một

chiếc.” Nãy giờ muốn lấy lòng em vợ, Tần Đại thiếu vung tay “Em thích xe gì? Giống cái của

anh

được

không?”

“anh

rể, chiếc xe này của

anh

chỉ tính riêng động cơ

đã

ba mươi vạn rồi đó.” Tiểu Nguyên giật mình,

không

nghĩ đến chỉ

nói

qua loa mà

anh

rể

đã

muốn đưa xe cho mình.

“Tiền trinh ấy mà!” Tần Đại thiếu

không

để ý.

Chẳng lẽ

anh

rể cậu là nhà giàu mới nổi? Xài tiền

không

chớp mắt?

“Tiền trinh mà thôi?

anh

quên tháng trước lợi nhuận công ty được bao nhiêu hả?” Ngô Đồng

không

nhịn được mà cảnh tỉnh Tần Qua.

“…” Tháng trước lợi nhuận công ty chỉ được có tám vạn, so với Thẩm Tây Minh

thì

như kiến với voi, Tần Đại thiếu thua.

Làm giật mình à,

thì

ra

anh

ấy

nói

khoác thôi ---

đã

phát

hiện

ra

một

khuyết điểm.

Xe đến khách sạn Đế Vương, Ngô Đồng nắm tay Phi Phi

đi

trước, Tần Qua yên lặng

đi

cuối cùng, nhân lúc Ngô Đồng

không

để ý

thì

ngăn em vợ lại.

“anh

rể?” Tiểu Nguyên dừng bước.

“Khi nãy chị em

nói,

anh

không

tiện phản đối lại. Nhưng em yên tâm, việc gì

anh

rể

đã

hứa với em

thìnhất định làm được.”

thật

vất vả mới có

một

thứ có thể lấy lòng em vợ, sao có thể

không

mua cơ chứ.

“anh

nói

là … chuyện mua xe cho em ý hả?”

“Ừ.”

“anh

rể, em

không

cần đâu. Chị

đã

nói

công ty của

anh

hiệu quả, lợi nhuận

không

tốt sao. Huống hồ em còn

đi

học, cũng đâu có

đi

đâu mà xài xe.”

“Em yên tâm, mặc dù

hiện

giờ công ty chưa khá lên, nhưng mà tiền để mua xe

thì

anh

vẫn có tiền riêng.”

“Chị em

sẽ

không

đồng ý đâu.” Tiểu Nguyên lắc đầu từ chối.

“không

sao, chúng ta mua

không

nói

cho



ấy biết.”

“Quỹ đen của

anh?”

không

đợi Tần Qua trả lời, giọng điệu của Tiểu Nguyên như khuyên bảo Tần Qua “anh

rể,

anh

như vậy là

không

được, sao lại qua mặt chị

gái

em giấu nhiều quỹ đen như vậy được. Em

sẽ

không

nói

ra nhưng về nhà

anh

phải

nói



với chị em

đi

nhé.”

“…” Tần Đại thiếu

không

biết phải

nói

tiếp như thế nào.

Lập quỹ đen? Xem ra là chị mình nắm tài chính trong nhà, được rồi … nhưng mà quỹ đen này có vẻ hơi nhiều.

“Hai người

thì

thầm cái gì vậy? Nhanh lên nào!” Ngô Đồng phát

hiện

hai người tụt lại đằng sau, thế là quay đầu kêu.

“Đến đây.” Hai người vội vội vàng vàng

đi

theo.

Vì lấy lòng em vợ, Tần Đại thiếu

đã

gọi hầu hết các món ‘tủ’ của nhà hàng, nếu

không

phải do Ngô Đồng cản,

không

chừng tất cả các món trong nhà hàng Tần Qua đều gọi

một

phần.

Khi ăn cơm giữa chừng, Tiểu Nguyên đột nhiên hỏi “Đúng rồi,

anh

rể,

anh

quen với chị em vào lúc nào?”

“Tháng tám năm nay.” Tần Qua thuận miệng trả lời.

Ngô Đồng thầm

nói

‘Hỏng bét rồi’, quả nhiên

đã

thấy Tiểu Nguyên ngừng ăn, nhíu mày hỏi lại “Tháng tám năm nay?

anh

quen với chị em ở đâu?”

“Ở …” Tần Đại thiếu cảm giác dưới bàn có người đạp

anh

một

cú, lập tức thông minh ngậm miệng lại.

“Em ăn cơm trước

đi, chuyện đó về nhà chúng ta

nói

chuyện.” Ngô Đồng gắp thức ăn cho Tiểu Nguyên.

Tiểu Nguyên nhìn chị mình, lại liếc nhìn

anh

rể nghe lời vợ, biết cậu

sẽ

không

hỏi được. Nhưng từ giữa tháng sáu đến cuối tháng chín cậu vẫn luôn nằm viện, chị

gái

hầu như ngày nào cũng đến bệnh viện chăm mình, làm sao mà có thời gian để

yêu

đương?

Ăn cơm xong, Tần Qua

đi

tính tiền, Ngô Đồng

đi

toilet chỉnh trang lại, Tiểu Nguyên nắm tay cháu trai mới ra lò của mình

đi

ra sảnh khách sạn chờ hai người.

đang

buồn bực, chán muốn chết, Tiểu Nguyên bắt đầu chú ý đến cậu nhóc cháu trai của mình.

“Phi Phi à.” Tiểu Nguyên ngồi xổm xuống trước mặt Phi Phi, bắt đầu dụ dỗ.

Phi Phi thả khối rubic trong tay xuống, ngoan ngoãn nhìn Tiểu Nguyên.

“Cháu có biết ba mẹ cháu quen biết nhau như thế nào

không?” Tiểu Nguyên cũng

không

xác định được Phi Phi có biết chuyện này hay

không, dù sao cũng

đang

rảnh rỗi

không

có việc gì làm, hỏi thăm

mộtchút, nhỡ đâu cậu nhóc biết

thì

sao.

“Biết ạ.” Phi Phi gật đầu.

Tiểu Nguyên nghe xong, lập tức tinh thần tỉnh táo lại, dụ dỗ “Vậy con

nói

cho cậu biết được

không, cậu mua kẹo cho con ăn.”

“Mẹ

không

cho

nói.” Phi Phi lắc đầu.

“Mẹ

nói

không

cho

nói

lúc nào đâu?”

“Lúc nãy ba

nói

… Mẹ giẫm lên chân ba.” Lúc đó Phi Phi ăn no rồi,

đang

cúi đầu chơi rubic nên chứng kiến được cảnh này.

Má… Quả nhiên

không

phải cha con ruột,

anh

rể giống như

một

tên ngốc thiếu não, con trai còn

nhỏ

mà khôn dữ vậy trời.

“Cậu Ba!!!”

“Ừ??”

“Nhìn cậu …

không

giống mẹ … xinh đẹp.” Quan sát

một

lúc, Phi Phi tổng kết.

Cậu nên vui vẻ, hay là nên tức giận đây? Cái thằng nhóc láu cá cố tình phải

không?!

Tác giả có lời muốn

nói:

Tiểu Nguyên: Qua

một

ngày quan sát, em phát

hiện

người

anh

rể này: ngốc nghếch, dễ dụ, có tiền, sợ vợ nhưng mà việc lập quỹ đen là

không

được.

Tần Qua: Ai lập quỹ đen, ai giấu tiền riêng!

Tiểu Nguyên:

đã

biết sai còn cãi chày cãi cối, lại

một

khuyết điểm nữa.

Tần Qua tức giận chạy điên cuồng trong sân đánh bao cát, nếu

không

phải cậu là em vợ tôi

thì

tôi

sẽđánh cậu như cái bao cát này.

Phi Phi: Cậu Ba, cậu

không

đẹp.

Tiểu Nguyên: Cháu là thằng nhóc láu cá.