Chương 60

Đinh.

Ngô Đồng đặt ly rượu xuống bàn, cầm di động lên xem, quả nhiên là tin nhắn Wechat của Tần Qua.

(Bà xã,

anh

không

tìm thấy áo ngủ. Em để áo ngủ ở đâu?)

(Chắc là ở trong tủ quần áo rồi.

anh

tìm lại thử xem.)

Năm giây sau, lại ‘Đinh’

một

tiếng nữa.

(anh

tìm thấy rồi, đúng là trong tủ quần áo

thật, còn đặt cạnh áo ngủ của bà xã nữa nha)

Ngô Đồng chưa kịp trả lời, bên kia lại nhắn tin đến.

(anh

thấy áo ngủ của bà xã trước, rồi mới thấy áo ngủ của

anh

đó)

Quanh co lòng vòng như vậy, còn

không

phải nhắc



về nhà

đi

ngủ hả. Ngô Đồng cười khẽ

một

tiếng, làm như

không

có gì trả lời (anh

tìm thấy rồi

thì

mau

đi

ngủ

đi. Ngủ ngon!)

“Tần Đại thiếu giục em về hả?” Thẩm Tây Minh nhìn Ngô Đồng từ nãy giờ, hỏi.

“A? Xem như vậy

đi.” Ngô Đồng cười cười,



có thể tưởng tượng được khi

anh

nhận được tin nhắn

sẽbuồn bực muốn chết.

“Vậy là em … phải

đi

về sao?” Nhìn Ngô Đồng

không

dấu được ý cười trong mắt, trong lòng Thẩm Tây Minh có

một

nỗi buồn

không

tên,

không

biết là do vẫn còn tình cảm lưu luyến với Ngô Đồng hay do bị



cho ăn

một

bát thức ăn cho chó mà đau lòng.

Ngô Đồng nhìn đồng hồ, mới có mười giờ rưỡi, thời gian còn sớm, lại thêm đôi oan gia Lý Mẫn và Lưu Viễn vẫn còn

đang

giằng co kia, Ngô Đồng do dự

một

lúc rồi

nói

“Vậy em ở lại

một

chút nữa.”

Nhưng mà cũng

không

thể về nhà quá muộn, bằng

không

người nào đó ở nhà chắc là

không

nhẫn nại được.

“Chuyện Lý Mẫn thích Lưu Viễn

anh

đã

sớm biết rồi.” Thẩm Tây Minh nhìn hai người còn ở quầy bar cãi lộn,

nói

“Cũng là do Lưu Viễn quá đầu đất.”

“anh

biết chuyện này khi nào?” Ngô Đồng tò mò.

“Em biết

anh

và Lưu Viễn quen nhau như thế nào

không?” Thẩm Tây Minh bỗng nhiên cười cười, như là nghĩ đến việc thú vị nào đó.

“Em

không

biết.” Ngô Đồng lắc đầu,



và Lý Mẫn quen biết Lưu Viễn cũng là thông qua Thẩm Tây Minh đây này.

“Em còn nhớ thời gian học đại học

không, em và Lý Mẫn lúc nào cũng

đi

với nhau như hình với bóng, làm chuyện gì cũng có hai người. Mỗi khi chúng ta hẹn hò,



ấy lúc nào cũng tìm lý do để tham gia cùng, có thể

nói

Lý Mẫn đóng vai là bóng đèn cũng khá dài đó.”

Ngô Đồng cũng nhớ lại chuyện trước đây,

nói

“Lúc đó là lúc tụi em tham gia giải thiết kế thời trang cho sinh viên cả nước. Lý Mẫn được vào chung kết nên



ấy cảm thấy rất áp lực, vừa muốn chỉnh sửa lại bản thiết kế, vừa muốn sửa lại quần áo mẫu.

một

mình



ấy bận

không

thể phân thân được nên em mới trợ giúp cho



ấy.

“anh

biết.” Thẩm Tây Minh gật đầu “Nên

anh

mới cố ý tìm Lưu Viễn.”

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Ngô Đồng, Thẩm Tây Minh tiếp tục

nói

“Có

một

lần

anh

tham dự buổi tọa đàm về thiết kế cùng các em, Lưu Viễn ngồi ở hàng trước chúng ta. Suốt buổi, ánh mắt của Lý Mẫn vẫn luôn dán lên người Lưu Viễn.”

“thật

hả

anh?” Ngô Đồng hoàn toàn

không

có ấn tượng gì

“Cho nên,

anh

cố ý làm quen với Lưu Viễn. sau đó giới thiệu cho hai người đó quen biết. Lúc đầu

anhcho là hai người bọn họ

sẽ

sớm thành đôi, ai ngờ Lưu Viễn đầu đất như vậy. Lý Mẫn theo đuổi



ràng như vậy mà

không

biết, ngược lại lại thích

một



gái

khác. Nhưng mà mục đích của

anh

cũng đạt được, sau này có chuyện gì



ấy

không

tìm em nữa mà chạy

đi

tìm Lưu Viễn.”

“Trách

không

được, sau này dù Lý Mẫn có thắng giải cũng vẫn

không

vui,

thì

ra lúc đó

đã

bị thất tình

một

lần.” Ngô Đồng cho rằng từ khi vào làm công ty của Lưu Viễn

thì

Lý Mẫn mới thích

anh,

không

ngờ còn có câu chuyện xưa này.

Đinh.

(Bà xã,

anh

không

ngủ được.) Tần Qua nhắn Wechat.

(Vậy

anh

uống

một

ly sữa nóng

đi.)

(Sao em

không

hỏi

anh

vì sao

anh

không

ngủ được?) Tần Đại thiếu lên án.

“…” Ngô Đồng chỉ có thể hủy tin nhắn còn chưa gửi (Em về liền bây giờ nè.), nhắn lại

một

lần nữa.

(Vì sao

anh

không

ngủ được?)

(Hình như

anh

bị mắc

một

bệnh mới là ‘không

có bà xã bên cạnh

thì

không

ngủ được’) Tần Đại thiếu phát minh ra

một

loại bệnh mới.

Ngô Đồng

không

nhịn được mà vỗ trán,

không

còn gì để

nói

(Em có uống chút rượu, chờ em tìm được người lái thuê

sẽ

về nhà liền.)

(anh

đến đón em!) Ngay lập tức có tin nhắn trả lời.

Tin nhắn từ chối còn chưa kịp đánh, bên kia

đã

có tin nhắn gửi đến (anh

đã

ra đến cửa rồi, nhắn cho

anh

địa chỉ.)

Nhanh như vậy mà

đã

ra đến cửa rồi,

anh

ngồi sẵn

trên

xe nhắn Wechat với



sao? Ngô Đồng cười cười lắc đầu, xóa tin nhắn định nhắn, định vị vị trí rồi gửi cho Tần Qua.

“anh

ta lại giục em?” Thẩm Tây Minh nhấp

một

ngụm rượu, hỏi.

“Dạ.” Ngô Đồng cười ngượng ngùng “Chút nữa

anh

ấy đến đây đón em, để em

đi

nói

với Lý Mẫn

mộttiếng.”

“Ngô Đồng.” Thẩm Tây Minh bỗng nhiên gọi

cô, hơi mất tự nhiên

nói

“Có lẽ

đã

không

còn cần thiết, nhưng

anh

vẫn muốn giải thích với em

một

chút.”

“Lúc đầu,

anh

và Diana đính hôn chỉ là giao dịch,

anh

thì

muốn ổn định giá cổ phiếu của công ty, Diana vì muốn được

sự

công nhận của bố



ấy. Cuộc đính hôn này chỉ kéo dài khoảng

một

năm, lúc đó

anhvà



ấy chỉ gặp nhau

không

quá ba lần.

anh

không

nghĩ em đột nhiên lại đến Mỹ, nên …” Thẩm Tây Minh rất muốn

nói

với Ngô Đồng, lúc đó

anh

không

muốn làm tổn thương



hoặc là có ý nghĩ bắt cá hai tay. Nhưng mà dù sao

đi

nữa hai người cũng

đã

chia tay,

nói

ra còn có ý nghĩa gì đâu.

Ngô Đồng sửng sốt

một

lúc lâu, điều chỉnh cảm xúc rồi thản nhiên

nói

“Mặc dù biết muộn

một

chút nhưng em vẫn cám ơn

anh

đã

nói

cho em biết.”

“Đây

không

phải là nguyên nhân chính khiến cho chúng ta chia tay, đúng

không?” Thẩm Tây Minh bỗng nhiên nhận ra.

“không

phải.” Ngô Đồng lắc đầu.

“Quả nhiên …” Thẩm Tây Minh cười cười tự giễu.

Bắt đầu với Ngô Đồng là

sự

rung động trong tim, thời gian

yêu

nhau

thật

tốt đẹp nhưng lại chia tay

không



ràng. Nhưng ít nhất hôm nay

anh





đã

cho mối tình đó

một

kết thúc viên mãn. Thẩm Tây Minh cầm ly rượu lên, nhìn người con

gái

mình

đã

từng

yêu, chỉ hi vọng sau này



ấy

sẽ

được hạnh phúc “Vẫn là bạn bè.”

“Vâng.” Ngô Đồng

không

biết những người khác sau khi chia tay có thể là bạn bè được hay

không, nhất là

một

năm trước mà Thẩm Tây Minh

nói

những lời này với

cô, Ngô Đồng chắc chắn

không

thể nâng ly rượu này lên. Nhưng bây giờ,



đã

có thể thản nhiên chấp nhận.

“Em biết

không?” Thẩm Tây Minh bỗng nhiên vừa cười vừa

nói

“Khi mới trở về,

anh

cảm thấy có lẽ

anhkhông

còn thích em nữa, nhưng bây giờ đột nhiên

anh

lại nhận ra, có lẽ sâu trong lòng

anh

vẫn còn thích em.”

Ngô Đồng giật mình nhìn Thẩm Tây Minh bỗng nhiên thay đổi thái độ, cho đến khi nhìn vào ánh mắt chân thành của

anh, mới trầm tĩnh lại.

“Nếu như nhà họ Tần khi dễ em, hãy nhớ còn có

anh

ở đây.” Đây là Thẩm Tây Minh cho



một

chỗ dựa.

“Cám ơn

anh.” Như có

một

dòng nước ấm chảy qua, Ngô Đồng rất cảm động nhưng cũng nghĩ đến Tần Qua,

nói

đùa “Nhưng mà, nếu để ông xã em nghe được, chắc

anh

ấy

sẽ

tức điên lên mất.”

Thẩm Tây Minh nhớ lại

anh

cũng chưa tiếp xúc nhiều với Tần Qua, cười

trên

nỗi đau của người khác “Em

nói

như vậy là

anh

yên tâm rồi.”

Để cho

anh

ta mỗi lần gặp

anh

đều oán giận

anh.

Ngô Đồng cùng Thẩm Tây Minh cười cười, những vướng mắc giữa hai người đều theo tiếng cười này mà tan

đi.

“Hai người

nói

chuyện gì vậy?” Lý Mẫn thở hổn hển người xuống bên cạnh Ngô Đồng, bưng lý nước chanh

trên

bàn uống

một

hớp.

“nói

chuyện xong rồi? Cậu thanh toán chưa?” Ngô Đồng nhìn Lý Mẫn hỏi.

“Thanh cái gì toán? Chị đây còn chưa chơi

đã

đâu!” Lý Mẫn trừng mắt nhìn Lưu Viễn.

“Mẫn Mẫn,



ràng là chúng ta thích nhau mà.” Lưu Viễn vội kêu lên.

“Ai thích

anh?”

“rõ

ràng em thổ lộ với

anh

trước mặt nhiều người, Ngô Đồng và ông xã



ấy đều có thể làm chứng, em còn cưỡng hôn

anh

nữa.”

“anh

…”

Ngô Đồng thực

sự

vì EQ của Lưu Viễn mà mướt mồ hôi. Bây giờ là chuyện

anh

theo đuổi Lý Mẫn, làm sao có thể nhắc đến lịch sử đen tối của Lý Mẫn khi



ấy theo đuổi

anh

chứ. Giữ chặt Lý Mẫn

đangmuốn nổi bão, Ngô Đồng nhân cơ hội

nói

“À, … để mình

đi

thanh toán cho, chút nữa Tần Qua đến đón mình.”

“Sao sớm thế?” Lý Mẫn kinh ngạc

nói.

“Dù mình có ở đây

thì

cũng có ai để ý đến mình đâu.” Ngô Đồng nửa đùa thửa

thật

oán giận.

“Còn

không

phải là vì

anh

ta …” Lý Mẫn lại trừng mắt nhìn Lưu Viễn.

âm

thanh quen thuộc báo tin nhắn lại vang lên, Ngô Đồng biết là Tần Qua

đã

đến, vì thế cầm túi xách đứng dậy tạm biệt mọi người “Tần Qua đến rồi, mình về trước đây. Đàn

anh

chút nữa nhớ đưa Mẫn Mẫn về nhé.”

“Ai muốn

anh

ta đưa!” Lý Mẫn mạnh miệng

nói.

“Em yên tâm,

đi

đường cẩn thận nhé.” Lưu Viễn

nói.

Ngô Đồng cười cười, vẫy vẫy tay, bước nhanh ra khỏi quán bar, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Tần Đại thiếu

anh

tuấn, cao lớn đứng cạnh cửa xe Jeep

đang

đứng chờ.

Dường như cũng cảm nhận được có người nhìn mình, Tần Qua quay đầu nhìn sang, khóe mắt vừa liếc nhìn đến Ngô Đồng, ánh mắt sắc bén của người đàn ông liền biến thành hân hoan mừng rỡ, gương mặt cương nghị tràn ra nụ cười ngây ngốc “Bà xã.”

Ngô Đồng nhìn người đàn ông

đang

vội vàng chạy đến, đưa tay chạm vào khuôn mặt lạnh buốt của

anh, đau lòng

nói

“Trời lạnh như vậy mà

anh

xuống xe chờ làm gì.”

“anh

không

lạnh.” Được bà xã đau lòng, Tần Đại thiếu cảm thấy trong người

đang

đốt

một

cái bếp lò nóng hừng hực.

“Chúng ta về nhà

đi.”

“Ừ.” Dù từ đây

đi

đến xe có năm sáu mét, Tần Đại thiếu vẫn muốn nắm tay bà xã cùng

đi.

Nắm tay bà xã, cầm túi xách cho bà xã, đưa bà xã đến ghế lái phụ, giúp bà xã mở cửa xe, đeo dây an toàn cho bà xã, đem túi xách đặt ở băng ghế sau, rồi chạy về vị trí ghế lái, mở cửa xe, nổ máy rồi chậm rãi ung dung lái xe về nhà. Mỗi

một

động tác, Tần Đại thiếu làm vô cùng nhuần nhuyễn, thành thục.

Để đêm dài

không

còn



đơn, người ta lắp đèn đường, để con người

không



đơn

thì

người ta phải có nhà, để nhà

không



đơn nữa chính là phải có người thân bên cạnh.

Mà em

đã



anh

bên cạnh.

Tự nhiên Ngô Đồng lại có cảm xúc này.

“Bà xã, sao em lại nhìn

anh

chăm chú vậy?” Mặc dù được bà xã nhìn chăm chú

thì

rất thích đấy, nhưng mà

anh

đang

còn lái xe mà,

thật



một

gánh nặng ngọt ngào.

“Nguy rồi,

anh

đi

đón em thế này

thì

để Phi Phi ở nhà có

một

mình thôi sao?” Ngô Đồng bây giờ mới nhớ Phi Phi ở nhà

một

mình giữa đêm hôm khuya khoắt,

thì

vô cùng nóng ruột.

“không

sao đâu, Phi Phi

đã

ngủ rồi mà.”

“Nếu bỗng nhiên con giật mình tỉnh dậy

thì

sao? Chẳng có người lớn nào trong nhà hết.” Ngô Đồng sốt ruột

nói

“anh

mau

đi.”

“Em đừng gấp.” Tần Qua vừa trấn an bà xã, vừa lấy di động mở phần mềm giám sát ra, rất nhanh điện thoại kết nối với video, Tần Qua mở video cho Ngô Đồng xem “Thiết bị an ninh trong nhà do chính

anhtự thiết kế,

một

con muỗi cũng đừng mong vô cớ lọt vào.”

Trong video là hình ảnh căn phòng của Phi Phi, cậu nhóc

đang

an tĩnh nằm

trên

giường ngủ. Ngô Đồng lập tức yên lòng,

một

lát sau mới phản ứng kịp “anh

lắp camera vào lúc nào, sao em

không

biết.”

Nguy rồi, quên báo cáo với bà xã, Tần Đại thiếu hơi chột dạ “Lâu rồi, khi

anh

dẫn em đến xem nhà

thìanh

đã

lắp xong. Vì lúc đó chưa dùng đến nên

anh

quên

nói

với em,

không

phải là

anh

cố ý dấu em đâu.”

“Em biết rồi.” Ngô Đồng cũng biết quan hệ của hai người lúc trước

không

như bây giờ, chỉ dặn “Lúc nào về

anh

cũng cài đặt phần mềm này cho em.”

“Ừ.” Tần Đại thiếu bỗng nhiên kích động “anh

cũng lắp

một

cái camera ở văn phòng của

anh, sau này nếu bà xã nhớ

anh, mở phần mềm lên là lúc nào cũng có thể thấy

anh.”

“Ai muốn nhìn

anh

chứ.” Ngô Đồng trợn mắt nhìn Tần Đại thiếu

không

biết xấu hổ, sẵng giọng “Là em muốn nhìn Phi Phi.”

“không

sao, dù sao lúc ở nhà

anh

cũng luôn ở bên Phi Phi.” Dù sao bà xã cũng

sẽ

nhìn thấy

anh,

khôngcó gì mâu thuẫn, Tần Đại thiếu vui mừng phấn khởi lái xe về nhà.

Sau khi về đến nhà, Tần Đại thiếu thỏa mãn ôm bà xã ngủ thϊếp

đi, tốc độ ngủ nhanh đến mức làm Ngô Đồng

không

thể tin được, người đàn ông này chắc đúng là mắc bệnh ‘không

có bà xã ở bên

thì

khôngngủ được.’

----

Sáng thứ bảy, sau khi ăn sáng xong, Ngô Đồng sắp xếp lại quà tặng định mang đến Hoàn Sơn Phỉ Thúy.

Áo sơ mi cho ba Tần và Tần Hoài



đã

chuẩn bị sẵn từ lâu, còn áo choàng cho mẹ Tần

đã

mang ra để sẵn

trên

bàn. Ngoài ra còn có

một

số đặc sản do đồng đội của Tần Qua tặng.

“Ba, mẹ … kiểm tra đồ đạc

thật

lâu.” Từ tối hôm qua Ngô Đồng

đã

bắt đầu lấy đồ vật ra, kiểm tra tới kiểm tra lui mấy lần cho đến tận bây giờ, ngay cả Phi Phi đều nhớ hết mà Ngô Đồng còn cứ kiểm tra nãy giờ.

“Mẹ con căng thẳng đó.”

“Căng thẳng?” Phi Phi khó hiểu.

“Căng thẳng khi gặp ông bà nội.”

“Tại sao ạ? Gặp ông bà nội là phải căng thẳng ạ?”

“Chờ khi nào con lớn, cưới bà xã rồi

sẽ

hiểu.” Tần Đại thiếu

không

biết giải thích thế nào, chỉ có thể ra chiêu này.

“Bà xã?” Ở nhà ba vẫn kêu mẹ là ‘bà xã’, Phi Phi lập tức hiểu, hai mắt sáng lên “Giống như mẹ hả ba?”

“Con nghĩ hay quá ha.” Tần Đại thiếu búng tay lên trán Phi Phi, phàn nàn “Người giống mẹ con,

trên

thế giới này chỉ có

một, thuộc về ba.”

“…”

Ngô Đồng thấy hai cha con Tần Qua ngồi

trên

ghế sô pha,

không

kiêng nể gì mà bàn luận về mình,

trêntrán chảy ba sọc đen,

không

còn gì để

nói.

“Mẹ là của con.” Phi Phi giương cặp mắt to như hai quả nho trừng lại ba mình,

không

yếu thế chút nào.

“Bà xã là của ba.” Tần Đại thiếu ấu trĩ cãi lại.

“Mẹ cũng là của con.” Phi Phi kiên trì.

“Được rồi, được rồi, mẹ là của con, bà xã

thì

là của ba, được chưa.” Tần Đại thiếu cảm thấy mình

đãnhường cho con

một

bước lớn.

Phi Phi chớp chớp mắt, cảm thấy có chỗ nào đó

không

đúng, nhưng thấy ba đồng ý với mình,

không

cần cãi với ba nữa, lập tức híp mắt cười vui vẻ.

“…”

Cuối cùng Ngô Đồng kiểm tra lại đồ

một

lần nữa, quay sang

nói

với Tần Qua “anh

đi

thay quần áo rồi chúng ta

đi.”

“Sớm vậy sao?” Tần Qua kinh ngạc “không

phải là … đến ăn cơm chiều sao? Bây giờ chưa đến giờ ăn cơm trưa nữa đó bà xã.”

“Trong điện thoại mẹ

nói

nhớ Phi Phi mà. Chúng ta qua sớm

một

chút để hai cụ chơi với Phi Phi.”

“không

sao, nếu ba mẹ nhớ Phi Phi

thì

chúng ta để Phi Phi ở lại đó chơi vài ngày.” Tần Qua kéo tay Ngô Đồng

nói

“Mỗi lần qua đó em đều căng thẳng,

anh

không

muốn em như vậy.”

“Nào có ai như

anh

chứ.” Ngô Đồng vừa cảm động vừa buồn cười “Con trai nhà người khác đều muốn vợ mình phải thân thiết với mẹ chồng hơn chứ.”

“Cho nên những nhà khác mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn

không

à.” Tần Qua

nói

như đúng rồi “Khi

anhkết hôn, mẹ

anh

đã

nói, đối với bà xã của

anh

không



yêu

cầu gì khác, chỉ cần đối xử tốt với

anh

là được. Em tốt với

anh

như vậy, chắc chắn là mẹ

anh

rất thích em.”

“Cám ơn

anh, ông xã.”

không

nghĩ đến Tần Qua

sẽ

nói

như vậy, Ngô Đồng cảm động chủ động ôm lấy Tần Qua.

Ngô Đồng

không

biết Tần Qua và mẹ chồng

đã

nói

chuyện với nhau như thế nào, nhưng những lời

anhnói

lúc nãy làm Ngô Đồng phải rửa mắt nhìn lại.



phát

hiện, ông xã mình ngày thường EQ thấp đến đáng sợ mà có thể là cao thủ giải quyết mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu như vậy.

Mỗi lần trước khi

đi

Hoàn Sơn Phỉ Thúy, Tần Đại thiếu đều dạo

một

vòng quanh diễn đàn Tieba: Dân mạng

nói

không

sai, bà xã cảm động đến mức chủ động ôm mình, khi nào quay về phải phát hồng bao mới được.

Tác giả có lời muốn

nói:

Tần Qua: Dân mạng đúng là

không

có gì là

không

thể làm được.

Quần chúng dân mạng: Đại gia, chúng tôi có khả năng như vậy, có phải là

anh

nên khen thưởng cho chúng tôi

không.

Tần Qua: Đương nhiên, tôi

sẽ

phát bao lì xì.

Vì thế

trên

diễn đàn, Tần Đại thiếu vung tay phát bao lì xì.