Ngô Đồng cùng Tần Qua và Phi Phi lái xe đến Hoàn Sơn Phỉ Thúy là sáu giờ chiều. Mùa đông trời tối sớm, khi xe Jeep tiến vào biệt thự
thì
toàn bộ biệt thự
đã
được thắp đèn sáng rực rỡ như
một
tòa lâu đài.
Tần Qua nhìn lướt qua chiếc xe BMW màu đỏ đậu bên cạnh “Xem ra bạn
gái
của Tần Hoài cũng
đã
tới.”
Nghĩ đến bạn
gái
của Tần Hoài, Ngô Đồng nhớ đến hai lần gặp mặt Sở Vận, tò mò hỏi “anh
cũng biết
côấy hả?”
“không.” Tần Qua lắc đầu.
“Sao em nghe
nói
Tần Hoài và
cô
ấy
yêu
đương cũng lâu rồi mà?” Ngô Đồng kinh ngạc “anh
chưa gặp mặt lần nào luôn sao?”
“Khi nào
cô
ta vẫn chưa phải là vợ Tần Hoài
thì
với
anh
mà
nói,
cô
ta chỉ là người xa lạ.” Tần Qua
khôngđể ý
nói
“Ngoại trừ vợ
anh,
anh
quan tâm những phụ nữ khác làm gì.”
Ngô Đồng
đã
tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe
thì
bất ngờ bị lời
nói
của Tần Qua làm cho đỏ mặt “Chúng ta nhanh vào thôi, chắc ba mẹ
đang
đợi đó.”
Tần Qua cầm theo quà tặng,
đi
theo sau hai mẹ con, chậm rãi ung dung bước vào biệt thự.
“Con chào ông nội, con chào bà nội, con chào chú Ba.” Vừa vào cửa, Phi Phi lập tức rời khỏi tay Ngô Đồng, co cẳng chạy về phía mọi người
đang
ngồi
trên
ghế sô pha trong phòng khách.
“Phi Phi.” Tần Hoài ngăn cháu trai lai, bế lên làm cậu nhóc cười khanh khách.
“Đến đây Phi Phi, cho bà nội ôm
một
cái, bà nội nhớ con quá nè.” Mẹ Tần cũng
đi
đến, đón Phi Phi từ tay con trai
nhỏ.
“Mẹ, con để Phi Phi ở lại mấy ngày cho ba mẹ chơi với nhóc chán
thì
thôi.” Tần Qua và Ngô Đồng cũng vừa vào đến phòng khách.
“Con rời khỏi Phi Phi được hả?” Mẹ Tần sững sờ.
“Gì mà rời với
không
rời được chứ?” Tần Qua nhíu mày cười cười.
“Vậy
thì
tốt quá.” Mẹ Tần vui vẻ
nói
với Phi Phi “Phi Phi, con ở lại chơi với bà nội được
không?”
“Vâng ạ.” Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu.
Ngô Đồng mang theo mấy hộp quà, đứng cạnh Tần Qua, có chút mất tự nhiên
nói
“Con chào ba mẹ. Tần Hoài.”
Nhìn thấy Sở Vận bên cạnh Tần Hoài, Ngô Đồng cũng cười
nhẹ, gật đầu “Sở Vận, chào
cô.”
“Chào
anh
Tần Qua, chị Ngô Đồng.” Sở Vận cũng cười chào hỏi.
Tần Qua nhìn Sở Vận nhàn nhạt gật đầu xem như chào hỏi. Trước đây vốn dĩ đối với người ngoài, Tần Đại thiếu luôn giữ
một
bộ mặt lạnh nhạt ít
nói.
Lúc này, người làm
đi
lên tiếp nhận các túi quà trong tay hai người, đem túi quà đặt lên bàn trà, lại có người tới giúp hai người cởϊ áσ khoác treo lên giá, còn áo khoác của Phi Phi
đã
sớm được mẹ Tần cởi ra đưa cho người làm rồi.
“Về nhà ăn bữa cơm mà con còn mang quà cáp làm gì.” Mẹ Tần
nói.
“Mẹ,
đã
chuẩn bị rất lâu.”
đang
ngồi giữa ông bà nội, Phi Phi lập tức
nói.
“Ồ??” Ba Tần nghe xong
thì
hứng thú
nói
“Phi Phi biết mẹ chuẩn bị những gì luôn sao?”
“Dạ, con biết.” Phi Phi lập tức từ
trên
ghế nhảy xuống, chỉ vào từng món từng món
trên
bàn
nói
“Đây là quần áo mẹ
đã
may cho ông nội, chú Ba, bà nội.”
“Tự con làm hả?” Mẹ Tần sửng sốt
nói
“Quần áo mua là được rồi, con vất vả may làm gì.”
“Dạ, cũng
không
vất vả ạ.” Ngô Đồng
không
biết giải thích thế nào, chỉ có thể lúng túng cười cười.
Tần Đại thiếu thấy bà xã nhà mình căng thẳng như vậy, liền lên tiếng “Lần trước mọi người thấy con và Phi Phi mặc đồ do Ngô Đồng thiết kế nên
nói
Ngô Đồng may cho
một
bộ hay sao?”
“A, đúng rồi. Đúng là ba
đã
nói, ba cũng chỉ
nói
vậy thôi,
không
ngờ đứa
nhỏ
này lại nhớ kĩ như vậy.” Ba Tần nhớ lại chuyện này, nụ cười với Ngô Đồng hòa ái thêm mấy phần.
“Nếu do chị Ngô Đồng tự tay may, vậy chúng ta mở ra xem
một
chút
đi.” Sở Vận đứng
một
bên bỗng nhiên đề nghị.
“Cũng được, chúng ta nhìn xem
một
chút.” Mẹ Tần gật đầu.
“Để con …” Sở Vận thấy mẹ Tần muốn mở hộp quà liền nhanh tay trước Ngô Đồng, dành lấy việc mở hộp.
Ngô Đồng đành thu tay lại, yên lặng đứng bên Tần Qua, Tần Qua nhìn Sở Vận
đang
ân cần nịnh hót, tâm trạng
không
tốt chút nào: Cái người này,
không
thấy vợ
anh
đã
đưa tay ra sao, mở hộp quà mà cũng muốn tranh.
Hai hộp đầu là quà tặng ba Tần và Tần Hoài, áo sơ mi của đàn ông đều tương tự như nhau, phân biệt là nhìn vào chất liệu và đường may. Ngô Đồng chọn chất liệu vải cotton thoáng mát, cùng với số đo do Tần Qua cung cấp, đo ni đóng giày mà may lên.
“Khá đấy.” Ba Tần liếc mắt nhìn
một
cái.
“Cám ơn chị dâu.” Tần Hoài cũng nhìn Ngô Đồng cười.
“Đừng khách sáo.” Ngô Đồng biết là hai người cho mình mặt mũi, bằng
không
thì
chỉ liếc mắt nhìn
thìlàm sao mà biết tốt với
không
tốt.
Khi Sở Vận đem hộp quà thứ ba mở ra,
một
cái hộp màu đen bên
trên
có mấy chữ C-GG
hiện
ra trước mắt mọi người.
Sở Vận lúng túng
nói
“Chị Ngô Đồng, sao lại của C-GG được, có phải chị cầm nhầm của ai rồi
không?”
Vốn dĩ có chút mong chờ món quà của mình, sắc mặt mẹ Tần lập tức
không
vui.
Ngô Đồng
không
để ý, chỉ cười rồi chủ động mở nắp hộp quà
nói
“Con nghe Tần Qua
nói
mẹ rất thích áo choàng, mà áo choàng
thì
ở nước G là tốt nhất, ở trong nước cũng khó mua được. Nên con
đã
thiết kế mẫu sản phẩm rồi liên hệ C-GG để họ may.
không
biết mẹ có thích
không
ạ?”
“Con vẽ mẫu thiết kế cho C-GG may?” Mẹ Tần kinh ngạc “Áo choàng của họ khá tốt đó.”
Ngô Đồng gật gật đầu cười, Tần Qua đứng
một
bên có vẻ mặt ‘vợ con rất lợi hại’.
“Bà nội, bà nội, con cũng tham gia thiết kế đó!” Phi Phi cũng góp lời.
“Con cũng tham gia thiết kế? Con tham gia làm sao được?” Mẹ Tần cúi đầu hỏi Phi Phi.
“Con vịt
nhỏ, rất nhiều, rất nhiều …” Phi Phi chỉ vào áo choàng.
“trên
áo choàng có vẽ con vịt
nhỏ?” Mẹ Tần kinh ngạc, áo choàng mà có
một
đống vịt
nhỏ
thì
làm sao mà mặc ra ngoài.
“Chỗ này nè bà nội.” Phi Phi chỉ vào
một
dải đường viền màu vàng
trên
áo choàng.
Mọi người tò mò nhìn, cẩn thận nhìn ngắm
một
lúc lâu mới mơ hồ từ dải đường viền cong cong màu vàng đó nhìn ra được bóng dáng chú vịt
nhỏ.
Ngô Đồng
nói
“Phi Phi
nói
với con,
trên
áo của bé với Tần Qua đều có chú vịt
nhỏ
nên trong quần áo của mọi người nhất định cũng phải có chú vịt
nhỏ
mới được. Con
không
biết làm sao nên
đã
biến đổi
một
chút, làm cho nó
nhỏ
đi, từ xa nhìn
thì
chỉ là đường viền cong, nhìn kĩ
thì
mới ra chú vịt
nhỏ.”
“trên
áo của ba cũng có hả?” Ba Tần hiếu kì.
“Dạ có, nhưng con để ở bên trong ống tay áo, bình thường
không
thấy đâu ạ.” Ngô Đồng
nói.
“Ồ?” Ba Tần cầm áo sơ mi lên xem, lật ống tay áo lên xem, quả nhiên thấy chú vịt
nhỏ
màu vàng
trênnền vải trắng, rất đáng
yêu. Ba Tần lập tức cười
nói
“Khá đẹp đó.”
“Cám ơn ba.”
Lúc này, Sở Vận lấy áo choàng trong hộp ra,
nói
“Dì, đúng là áo choàng do C-GG may có khác, kỹ thuật may tốt
thật. Dì mặc vào xem sao.”
nói
rồi, Sở Vận giúp mẹ Tần mặc áo choàng vào, sau đó khen “Quả nhiên là rất đẹp, mấy ngày nữa chúng ta đến chỗ Mr Wang may mấy bộ quần áo nữa, lúc đó mới hoàn hảo.”
“Đúng rồi.” Mẹ Tần cũng
nói
“Hẹn với Mr Wang rất khó đó, may mà nhờ có Sở Vận.”
Ngô Đồng thấy quà tặng mình vất vả chuẩn bị mấy tháng trời,
đã
bị đôi ba lời của Sở Vận mà làm qua
đi, trong lòng có chút hụt hẫng nhưng cũng
không
nói
gì.
“Bà nội, Mr Wang là ai ạ?” Phi Phi ngây thơ hỏi.
“Mr Wang là nhà thiết kế rất nổi tiếng, quần áo do
anh
ta may thiết kế rất đẹp.”
“Có đẹp bằng mẹ con làm
không
ạ?”
“Mẹ con làm cũng rất đẹp.” Mẹ Tần vỗ về cháu trai xong, quay đầu qua nhìn Ngô Đồng “Mẹ rất thích.”
“Mẹ thích
thì
tốt rồi.” Ngô Đồng cười đáp.
“Chị Ngô Đồng thiết kế cho dì cái áo choàng này rất đẹp đó, có thể thông qua
sự
thẩm định của C-GG cơ mà. Chị Ngô Đồng nhất định cũng là nhà thiết kế có tài,
không
biết sau này chị có thể thiết kế giúp em …”
“Vợ tôi
không
có nhiều thời gian rảnh rỗi đâu.” Tần Qua liếc Sở Vận
một
cái.
“A … vậy
thì
thôi vậy.” Sở Vận hơi lúng túng
nói.
“Còn những cái này là cái gì?” Thấy bầu
không
khí có chút xấu hổ, ba Tần chỉ vào những túi còn lại hỏi.
“Dạ, đây là chút đặc sản ạ.” Ngô Đồng
nói.
“Chị Ngô Đồng, đây là đặc sản ở quê chị sao?” Sở Vận như vô tình hỏi.
“Đây là đặc sản ở quê của tôi.” Tần Qua
không
đợi Ngô Đồng
nói
mà giành
nói
trước, trong lòng thấy Sở Vận phiền muốn chết rồi,
đã
nói
nhiều
thì
thôi
đi, còn
nói
móc cạnh khóe gì ở đây vậy. Mắt thằng nhóc Tần Hoài này mù rồi à?
“anh
Tần,
anh
thật
biết
nói
đùa.” Sở Vận lại
một
lần nữa bị xấu hổ, bị Tần Qua chặn họng
không
biết
nói
lại thế nào.
Tần Hoài cũng cảm thấy hôm nay Sở Vận hơi nhiều chuyện, ánh mắt
không
vui nhìn
cô
ta.
“thật
ra đây là đặc sản do đồng đội của Tần Qua mang đến cho tụi con.” Ngô Đồng giải thích “Con cảm thấy ăn rất ngon nên mang đến cho mọi người nếm thử.”
“Đồng đội của Tần Qua tặng? Vậy nhất định phải nếm thử rồi.” Ba Tần cũng biết chuyện con trai lớn nhà mình cùng với đồng đội cũ mở công ty bất động sản. Ban đầu ba Tần cũng có chút lo lắng, sợ con trai mình mới vất vả hồi phục được
một
chút, nếu ở cùng với đồng đội cũ
thì
có thể
sẽ
bị kí©h thí©ɧ. Nhưng
đã
qua
một
thời gian rồi, Tần Qua vẫn tốt, phải
nói
là còn tốt hơn trước nữa.
Mẹ Tần cho người làm mang đặc sản xuống dưới, để đầu bếp làm thêm ít thức ăn cho bữa tối.
Cả nhà lại hàn huyên
nói
chuyện
một
hồi, cho đến khi người làm thông báo cơm tối
đã
sẵn sàng.
Từ khi biết
nói
chuyện, Phi Phi ngày càng hoạt bát làm ba mẹ Tần vô cùng
yêu
thích, lúc ăn cơm cũng để Phi Phi ngồi cạnh mình.
Lúc đặc sản
đã
được chế biến thành món ăn dọn lên bàn, ba Tần nếm thử rồi liên tục khen ngợi “Ăn ngon, ăn ngon lắm.”
“Nếu ba thích, con lại kêu mấy thằng ranh đó mang đến
một
ít nữa.” Tần Đại thiếu lỗ mãng
nói.
“Cái gì mà thằng ranh với
không
thằng ranh, ở công ty con cũng kêu mấy người họ như vậy hả?” Ba Tần hỏi.
“Con vẫn gọi như vậy mà, có sao đâu ạ.” Tần Đại thiếu xem thường.
“anh, công ty của
anh
muốn lớn mạnh
thì
phải chuyên nghiệp hóa công tác quản lý
đi,
không
thể xưng hô như khi các
anh
còn trong bộ đội được.” Tần Hoài
nói.
“Đúng rồi! Công ty của con gọi là gì nhỉ, Quân Hào phải
không?” Ba Tần hỏi.
Tần Hoài gật đầu.
“Con định có kế hoạch phát triển như thế nào? Trong năm năm tới xác định vị trí đến đâu, có suy nghĩ đưa ra thị trường chứng khoán
không?”
không
hổ danh là chủ tịch tập đoàn công ty,
nói
việc đưa ra thị trường chứng khoán
nhẹ
như
không.
Sở Vận nghe đến đó, động tác ăn cơm cũng chậm lại.
“Ba, ba nghĩ xa xôi quá. Ba trông cậy con lập ra
một
tập đoàn lớn như Tần thị nữa hay sao?” Tần Qua cà lơ phất phơ
nói.
“Ai, cái thằng này …” Ba Tần cũng biết chuyện này
không
phải là việc con trai mình thích làm, chuyện Tần Qua chịu mở công ty bất động sản
đã
nằm ngoài dự kiến của ông, ông cũng
không
lăn tăn nữa. Dù sao Tần Qua cũng có cổ phần trong Tần thị,
sẽ
không
thiếu tiền tiêu.
“anh
Tần, chắc là bác trai hi vọng
anh
tích lũy được thêm kinh nghiệm, để sau này
anh
có về làm tại Tần thị
sẽ
dễ dàng hơn, có phải
không
ạ?” Sở Vận cười
nói.
Mẹ Tần nghe
nói
vậy
thì
ngẩng đầu lên
nói
“Ai bảo Tần Qua
sẽ
vào Tần thị làm việc. Nó ghét nhất là phải ngồi tại văn phòng làm việc. Được rồi, được rồi, mọi người mau ăn
đi, ăn cơm
không
nói
chuyện công ty.”
“Ông nội ăn
đi
ạ.” Phi Phi gắp cho ba Tần
một
miếng thịt.
Ba Tần cười ha ha cúi đầu ăn cơm.
Sở Vận nghe mẹ Tần
nói
như vậy
thì
rất yên tâm, cười cười cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm, trong bữa ăn cũng gắp cho mẹ Tần mấy đũa thức ăn.
Tần Hoài nhìn Sở Vận, ánh mắt hơi bực bội.
Tần Qua mặt lạnh liếc nhìn Sở Vận, khi quay đầu lại
thì
phát
hiện
bà xã
đã
gắp cho mình
một
miếng thịt kho tàu, lập tức tươi cười hớn hở ăn cơm.
Ăn cơm tối xong, ba mẹ Tần dẫn Phi Phi lên phòng chơi đồ chơi, hai
anh
em Tần Qua lên thư phòng
nóichuyện, còn Ngô Đồng và Sở Vận ngồi tại phòng khách
nói
chuyện phiếm.
“Chị Ngô Đồng, à, chuyện hôm đó, em muốn giải thích với chị
một
chút.” Chuyện hôm gặp ở quán bar, Sở Vận vẫn muốn tìm cơ hội
nói
rõ
ràng với Ngô Đồng “Em
không
phải là cảm thấy
anh
Tần có gì
khôngtốt … Là Giai Kỳ,
cô
ấy có hiểu lầm với
anh
Tần, sau này gặp em
sẽ
giải thích
rõ
với
cô
ấy.”
“Ồ,
thật
vậy sao. Vậy cám ơn
cô.” Ngô Đồng
nói.
“Chị
không
để ý chứ?”
“cô
cũng
đã
nói
là hiểu lầm rồi mà, giải thích xong
thì
tốt rồi.”
Sở Vận cũng
không
biết Ngô Đồng có để chuyện này trong lòng
thật
hay
không, nhưng mà
cô
ta
đã
giải thích rồi. Sau này Ngô Đồng có nhắc lại chuyện này
thì
cô
ta cũng có cái cớ để mà
nói.
“Đúng rồi, em thường xuyên tới đây rủ dì
đi
uống trà nhưng rất ít khi gặp chị. Chị Ngô Đồng
không
đến đây thường xuyên sao?”
“Khoảng
một
tháng chúng tôi mới về
một
lần.”
“một
tháng, vậy chẳng phải từ khi hai người liên hôn … A,
thật
xin lỗi, là sau khi kết hôn
thì
về nhà này cũng chẳng được mấy lần.” Sở Vận giật mình
nói.
“Ừ.” Ngô Đồng luôn cảm thấy cách
nói
chuyện của Sở Vận là lạ, cũng
không
muốn tiếp chuyện với
cô
ta.
“Chị Ngô Đồng có phải hơi sợ dì
không. Thực ra dì là người rất dễ gần, nếu
không
sau này em
sẽ
gọi điện cho chị, hai chúng ta hẹn gặp nhau, có thời gian rảnh
thì
cùng
đi
uống trà, dạo phố, dì rất thích
đi…” Sau đó Sở Vận
nói
rất nhiều cho Ngô Đồng nghe nhưng
không
nói
một
lời nào về chuyện
đi
mua sắm quần áo.
Thư phòng.
“anh
không
thích
cô
bạn
gái
này của chú.” Tần Đại thiếu ngồi
trên
ghế sô pha,
đi
thẳng vào vấn đề,
không
hề nể mặt mũi cho Tần Hoài chút nào.
“anh
…” Tần Hoài cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Chú
không
cần căng thẳng,
anh
chỉ
nói
ra quan điểm của
anh,
không
bắt buộc chú phải chia tay với
côta.” Tần Qua
không
thèm để ý “Dù sao vợ là của chú, bản thân chú thích là được, chỉ đừng có lảng vảng trước mặt
anh
là được.”
Tần Hoài cũng biết hiểu
hiện
của Sở Vận tối nay hơi quá đáng nhưng vẫn nghĩ giải thích cho Sở Vận
mộtchút “Chắc Sở Vận chỉ thuận miệng
nói
mà thôi,
không
có ý gì khác đâu, dù sao
cô
ấy cũng
không
rõhoàn cảnh nhà mình lắm.”
“Vậy chú
nói
nhiều nhiều cho
cô
ta biết
đi.” Tần Qua giễu cợt
nói
“Vừa rồi, nghe mẹ
nói
anh
sẽ
khôngtham gia quản lý Tần thị,
cô
ta vui đến nỗi suýt nữa cười ra tiếng luôn rồi.”
“anh
cứ
nói
quá …”
“Tìm hiểu
anh
thì
cũng coi như xong,
cô
ta lại dám lấy quà vợ
anh
tặng mẹ để mà nịnh nọt.
cô
ta có ý gì, khi dễ vợ
anh
là người hiền lành đúng
không.” Đây mới là nguyên nhân chính khiến Tần Đại thiếu nổi giận “cô
ta là gì mà chủ động đứng như vậy, bộ tưởng là chủ nhân của nhà này hả, người
không
biết còn tưởng là
cô
ta mới là con dâu nhà họ Tần đấy, còn vợ
anh
chỉ là người ngoài phải
không.”
“…” Tần Hoài.
“Dù sao
anh
cũng
nói
rõ
với chú rồi, sau này
anh
và chị dâu về nhà
không
cho phép chú mang bạn
gáitới, chúng ta đừng có ở chung
một
chỗ.” Tần Đại thiếu tức giận
nói.
nói
nãy giờ cũng là vì chuyện của chị dâu.
Tần Hoài nhìn vẻ mặt
không
kiên nhẫn của
anh
trai, đột nhiên hỏi “anh, nếu theo như tính khí trước đây của
anh
chắc là
anh
phải bùng phát tại chỗ rồi.”
“Sao nào? Chú trách
anh
hôm nay nể mặt chú quá hả?” Tần Qua liếc nhìn em trai.
“không
phải, em chỉ cảm thấy nửa năm qua,
anh
thay đổi rất nhiều.” Tần Hoài cười
nói
“anh
bình tĩnh hơn trước đây nhiều, mặc dù vẫn còn thích oán giận người khác nhưng cũng
không
làm người khác phải sợ hãi. Phi Phi cũng thay đổi rất nhiều, biết
nói
chuyện, còn hoạt bát, nhanh nhẹn như vậy.”
“Xem ra việc để
anh
kết hôn là quyết định đúng đắn.” Tần Hoài vui mừng
nói.
“Cuộc sống hôn nhân đúng là
không
tệ lắm.” Nhớ đến những lúc ở cùng với bà xã, Tần Đại thiếu
khôngngại ngần mà cho em trai
một
bát thức ăn cho chó.
“anh,
anh
… thích chị dâu ở điểm nào?” Tần Hoài hỏi
“Rất nhiều thứ, như là
cô
ấy xinh đẹp, giọng
nói
dễ nghe, tóc dài, thích mặc váy trắng …”
Tần nhị thiếu nghe mà đen mặt, những điều kiện đó
thì
đi
ra ngoài đường vơ lấy cũng được
một
nắm to có được hay
không.
“Dù sao
thì
bà xã ấy à, là người mà chú muốn sống cùng đến hết cuộc đời, quan trọng nhất là chú lúc nào cũng muốn được ở bên
cô
ấy.” Sau khi liệt kê
một
loạt ưu điểm của bà xã, Tần Đại thiếu để lại lời tổng kết lời ít ý nhiều “anh
cũng thích ở cùng
một
chỗ với vợ
anh.”
…
Vì sao
rõ
ràng
anh
đã
có bạn
gái
mà vẫn ăn phải thức ăn cho chó thế này?
Tần Hoài im lặng cười khổ, cúi đầu trầm tư,
một
cuộc hôn nhân hòa hợp là
sự
hòa hợp về trình độ, năng lực, hoàn cảnh gia đình hay là
sự
hòa hợp về mặt tình cảm đây?
Tác giả có lời muốn
nói:
Phi Phi: Ba ơi, hôm nay cái dì đó
thật
đáng ghét. Luôn cướp lời của mẹ.
Tần Qua: Sau này con
không
được tìm vợ như vậy nhé.
Phi Phi: Vâng ạ, phải tìm người như mẹ vậy.
Tần Qua: Mẹ con là của ba.
Phi Phi: Dù sao con phải tìm được người như mẹ.
Tần Qua: Mẹ chỉ có
một
mà thôi.
Phi Phi: Vậy ba và mẹ sinh cho con
một
người.
Tần Qua: Thằng nhóc thúi, đó là em con.
Ngô Đồng:
anh
và Phi Phi
nói
bậy gì đó, đêm nay ngủ sô pha
đi