Chương 62

Mặc dù là cuối tuần nhưng biết người già và trẻ con phải

đi

ngủ sớm nên Tần Qua và Ngô Đồng cũng

đivề sớm.

Tần Hoài đưa mắt nhìn

anh

trai và chị dâu rời

đi

rồi mới giúp Sở Vận mở cửa xe.

“anh

không

đưa em về sao?” Sở Vận hỏi dò.

“Em lái xe đến mà.”

“Vậy lần sau …

anh

đến đón em được

không?” Sở Vận đứng trước cửa xe, mắt nhìn Tần Hoài

khôngmuốn chia tay.

“Sau này hãy

nói.” Tần Hoài

không

trả lời thẳng.

Sở Vận biết Tần Hoài

không

phải là

một

bạn trai tiêu chuẩn, nhưng có cách nào khác đâu? Người đàn ông thành đạt thường bận rộn, dù sao cũng tốt hơn mấy tên công tử chơi bời trác táng.

“Vậy em về trước nhé, hôm nào chúng ta gặp sau.” Sở Vận cho Tần Hoài

một

cái hôn tạm biệt.

“đi

đường cẩn thận.” Tần Hoài đóng cửa xe.

“Tạm biệt.” Sở Vận cười vẫy vẫy tay, khởi động xe rời khỏi biệt thự nhà họ Tần.

Tần Hoài nhìn đèn xe của Sở Vận dần biến mất nơi góc rẽ, lúc này mới quay về biệt thự. Trong đầu

thìnhớ lại cuộc

nói

chuyện trong thư phòng với

anh

trai.

“Khi

anh

phát

hiện

mình thích chị dâu chú,

anh

hận

không

thể 24 giờ ở

một

chỗ cùng



ấy. Nếu

khôngphải là

anh

sợ

không

cho



ấy

đi

làm



ấy

sẽ

không

vui

thì

anh

đã

cho



ấy ở nhà luôn rồi.”

“Đưa Phi Phi

đi

học cũng là do chị dâu đề nghị ạ?” Tần Hoài hỏi.

“Đúng vậy đó,



ấy

nói

nếu

anh

còn chuyên quyền độc đoán,



ấy

sẽ

ly hôn với

anh.” Thực ra bà xã

nói



sẽ

tức giận, nhưng mà bà xã tức giận

thì

sẽ

muốn mình đưa đơn thỏa thuận ly hôn. Cái đơn thỏa thuận ly hôn này có ba trang, sao có thể tùy tiện mà đưa ra được.

“Trước kia … sao em và ba mẹ

nói

thế nào

anh

cũng

không

nghe?”

“Sao có thể giống nhau cơ chứ.”

Có gì mà

không

giống? Sao chị ấy lại làm được cơ chứ. Chị dâu có thể chữa khỏi di chứng cho

anh

trai, sao họ lại

không

thể. Chị dâu có thể làm Phi Phi

nói

chuyện, sao họ lại

không

thể.

“Đây là

sự

khác nhau giữa tình thân và tình

yêu

sao?” Tần Hoài hỏi.

“nói

thế nào bây giờ nhỉ, chính

anh

cũng

không

biết chuyện gì

đã

xảy ra.” Tần Qua

nói

đại khái “Tóm lại là, nếu muốn

anh

thay đổi

một

điều gì đó, vì vợ của

anh,

anh

sẽ

vui vẻ và cố gắng làm theo.”

“Dù cho đó là việc

anh

không

thích?”

“Vợ

anh

sẽ

không

bắt buộc

anh

làm điều

anh

không

thích.” Tần Qua

không

ngừng khoe ân ái “Giống như

anh

chủ động thay đổi, chỉ cần thấy



ấy cười là

anh

biết mình

đã

làm đúng.”

“Thích

một

người

thì

anh

sẽ

tự nhiên vì



ấy mà thay đổi.” Tần Hoài nhớ đến

một

câu

nói

trong

mộtcuốn sách nào đó.

“không

sai.” Tần Qua vỗ đùi, cảm thấy em trai

thật

là hiểu mình.

---

Xe rời khỏi Hoàn Sơn Phỉ Thúy, Ngô Đồng hơi do dự rồi

nói

với Tần Qua “Mẹ hình như rất thích bạn

gáicủa Tần Hoài.”

“cô

ta

không

phải người tốt đâu, sau này em đừng tiếp xúc nhiều với



ta.” Tần Qua dặn dò.

“A??”



ràng Ngô Đồng bị bất ngờ.

“cô

ta đúng là đồ hay làm ra vẻ, tự cho mình là đúng,

nói

chuyện

thì

quanh co lòng vòng, tham lam lại còn háo danh.” Tần Qua độc mồm độc miệng “đã

vậy lại còn xấu xí nữa chứ.”

Ngô Đồng thấy bất ngờ vì Tần Qua có thể ác miệng như vậy “cô

Sở Vận đó



ràng rất xinh đẹp mà.”

“Khuôn mặt rất đáng ghét.”

“Dù sao



ấy cũng là bạn

gái

của em trai

anh

đó.” Ngô Đồng dở khóc dở cười.

“Mặc dù

không

muốn thừa nhận, nhưng mà hình như mắt của em trai

anh

… có vấn đề.”

Ngô Đồng bị lời

nói

của Tần Qua làm cho bật cười, cuối cùng những uất ức vì bị Sở Vận o ép trong tối nay cũng vơi dần.

“Em thấy …



Sở Vận đó rất để ý đến việc

anh

có vào Tần thị làm hay

không

đó.” Khi Sở Vận dò hỏi, mặc dù Ngô Đồng

không

nói

nhưng ý tứ của



ta, Ngô Đồng hiểu

rõ.

“cô

ta cho rằng mình hỏi rất khéo sao? Lúc đó ngoại trừ mẹ

anh, chắc ngay cả Phi Phi cũng biết



tâm tư của



ta.” Tần Qua châm chọc “Còn chưa vào cửa nhà họ Tần nữa đâu, tướng ăn cũng

thật

khó nhìn.”

“Vậy …

anh

sẽ

về Tần thị làm sao?” Ngô Đồng hỏi cẩn thận.

Phía trước là đèn đỏ, Tần Qua đạp phanh, quay đầu nhìn Ngô Đồng “không

đâu, từ khi

anh

tham gia quân ngũ,

anh

đã

quyết định

không

thừa kế Tần thị.”

“Lúc

anh

và Tần Hoài năm tuổi, ba

đã

cho mỗi người 5% cổ phần. Sau này

anh

học trường quân đội, Tần Hoài học quản lý, trong nhà

đã



sự

phân công



ràng.”

“anh

đi

rất lâu

không

về nhà, Tần Hoài học xong

thì

về công ty giúp ba

anh. Chú ấy rất có năng lực ở phương diện kinh doanh, giống như

anh

rất có năng khiếu về súng ống đạn dược.” Tần Qua cười

nói.

“Đèn xanh kìa.” Ngô Đồng nhắc.

Tần Qua lại nổ máy xe “Tần Hoài làm rất tốt, mới có mấy năm mà chú ấy

đã

làm giám đốc. Ba lại cho chú ấy 10% cổ phần. Chuyện này ba cũng

nói

riêng với

anh,

anh

biết ba muốn giao lại Tần thị cho Tần Hoài. Lúc đó

anh

cũng

nói

với ba,

anh

không

có ý kiến.”

“Sau đó chúng ta kết hôn …” Tần Qua nhớ lại “Ba bỗng nhiên chuyển toàn bộ cổ phiếu trong tay ông cho

anh,

hiện

giờ

anh

là cổ đông lớn nhất của Tần thị.”

“Vậy Tần Hoài …” Ngô Đồng cũng nghe

nói

trong các nhà giàu có danh giá, đáng sợ nhất là

sự

ganh ghét và ngờ vực lẫn nhau.

“Tần Hoài biết, chuyện chuyển nhượng cổ phần là ba

nói

Tần Hoài làm cho ông.”

“Người nhà

anh

… đối với

anh

rất tốt.” Ngô Đồng cảm động.

“anh

biết.” Tần Qua mắt nhìn phía trước, đưa tay phải lặng lẽ nắm tay Ngô Đồng “Cho nên … nếu như mẹ có làm gì khiến em

không

thoải mái, em cũng đừng để trong lòng.”

“Mẹ đâu có làm gì khiến em

không

thoải mái” Ngô Đồng vội vàng phủ nhận.

“Mẹ

anh

bị người ta nịnh nọt

đã

quen nên có chút thanh cao ngạo mạn, trước đây

anh

thấy chuyện này là bình thường. Nhưng mà giờ thấy bà đối xử với em như vậy,

anh

lại thấy đau lòng.” Tần Qua áy náy.

“không

có mà. Chắc là do em …

không

biết

nói

chuyện.”

“Thực ra em đừng quá căng thẳng. Em muốn

nói



thì

nói

cái đó,

không

muốn

nói

gì cũng

không

sao, nếu mẹ tức giận … Tức giận

thì

có sao đâu? Dù sao em cũng đâu có sống chung với bà.” Tần Đại thiếu gian xảo

nói.

“Vậy nếu em tức giận

thì

sao?” Ngô Đồng cố ý hỏi.

“Vậy em nể mặt

anh

đừng giận mẹ

anh.” Tần Qua

nói

“Dù sao nếu

không

có mẹ

anh

thì

làm sao em tìm được

một

ông xã tốt như

anh

chứ.”

“Vậy có phải em cũng nên cám ơn chú Hai

không?” Ngô Đồng cười hỏi.

“Mặc dù

không

muốn … nhưng mà

nói

cho cùng

anh

cũng phải cám ơn ông ta, cám ơn công ty của ông ta chút nữa

thì

phá sản.” Tần Qua rầu rĩ.

Ngô Đồng trợn mắt nhìn Tần Qua nhưng khóe miệng

không

che được ý cười.

---

Ba mẹ Tần dỗ Phi Phi

đi

ngủ xong

thì

trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Ba Tần đặt điện thoại ở bàn tủ đầu giường, thấy điện thoại sáng lên

thì

cầm lên xem.

(Ba, nhắc nhở mẹ

một

chút!) – Tần Qua.

Ba Tần hừ

một

tiếng, mắng “Thằng nhóc thúi!”

“Sao thế ông?” Mẹ Tần ngồi

trên

giường hỏi.

“không

có gì.” Ba Tần để điện thoại xuống, vén chăn ngồi vào giường, cùng mẹ Tần

nói

chuyện phiếm trước khi

đi

ngủ. “Bà cảm thấy Sở Vận thế nào?”

“Rất tốt, xinh đẹp, hào phóng, giỏi giang, còn

đang

làm quản lý cho Sở thị nữa đó.” Mẹ Tần khen ngợi.

“Vậy Ngô Đồng

thì

sao?”

“Ngô Đồng?” Thái độ của mẹ Tần lạnh nhạt hơn rất nhiều “nói

thật, lúc trước vì muốn cho Tần Qua nhanh chóng kết hôn, tôi cũng chưa tìm hiểu kĩ con bé Ngô Đồng, tôi chỉ muốn theo lời bác sĩ Lý

đã

nóinhư vậy

sẽ

làm Tần Qua nhanh chóng bình phục.”

“Bây giờ Tần Qua

đã

gần như bình phục hoàn toàn, bà lại ghét bỏ Ngô Đồng vì hoàn cảnh gia đình của nó?”

“không

phải.” Mẹ Tần giải thích “Mặc dù nhà con bé có hơi kém

một

chút, nhưng mà Tần Qua cũng

đãcưới rồi. Chỉ là, con bé Ngô Đồng này, thực

sự



không

biết giao tiếp chút nào, mỗi lần đến nhà đều quá câu nệ,

không

được tự nhiên chút nào.”

“Sao tôi

không

cảm thấy chút nào vậy, tôi cảm thấy Ngô Đồng rất hào phóng, lễ phép, nhưng mà

khônggiống như Sở Vận lúc nào cũng nịnh nọt bà, đưa bà

đi

may quần áo do Mr Wang thiết kế.” Ba Tần chế nhạo.

“Ngô Đồng là



gái

gia cảnh bình thường, mấy kiến thức đó chắc chắn

không

bằng Sở Vận, tôi cũng đâu để ý mấy chuyện đó.” Mẹ Tần

nói.

“Nhưng sao tôi cảm thấy bà đối xử với Ngô Đồng rất lạnh nhạt?”

“Từ khi con bé gả vào nhà họ Tần chúng ta

đã

nửa năm, nó đến nhà chúng ta được mấy lần?” Mẹ Tần

đã

hơi nóng “Nó chưa từng chủ động hẹn tôi

đi

dạo phố, uống trà hay

đi

spa thư giãn. Ông xem con dâu nhà người khác người ta như thế nào? Được, con bé

không

tìm tôi

thì

tôi

đi

tìm nó. Tôi

đã

chủ động gọi điện hẹn nó nhưng nó lại đưa điện thoại cho Tần Qua để Tần Qua từ chối tôi. Tôi là mẹ chồng của nó, là người lớn trong nhà mà còn mặt nóng dán lên con bé … cái gì đó.”

(Mặt nóng dán mông lạnh í)

“Bà còn

không

biết con trai bà, nó là người để người khác điều khiển hay sao?” Ba Tần hỏi (thực ra là cũng

không

phải đâu).

“…” Mẹ Tần cũng biết tính tình của con trai mình, nhưng vẫn có chút giận dỗi.

“Với lại, lúc mới kết hôn, tính tình của Tần Qua như thế nào bà

không



sao, chúng nó là liên hôn, còn phải bồi dưỡng tình cảm. Ngô Đồng vừa chăm sóc cho Phi Phi vừa phải quan tâm Tần Qua, còn đâu sức lực và thời gian để chú ý mẹ chồng nữa chứ.” Ba Tần khách quan phân tích.

“…” Mặc dù biết những điều chồng

nói

đều đúng nhưng trong lòng mẹ Tần vẫn cứ

không

thoải mái.

“Bà còn nhớ, lúc Tần Qua kết hôn bà

đã

nói



không?” Ba Tần hỏi “Bà

đã

nói, chỉ cần Ngô Đồng có thể làm Tần Qua và Phi Phi tốt hơn, bà còn muốn tạ con bé.”

“Tôi …” Mẹ Tần cũng nhớ đến những lời mình

đã

nói, có chút

không

được tự nhiên “Vậy … sau này tôi

sẽ

đối xử với con bé tốt hơn.”

“không

cần bà đối xử

thật

tốt với con bé, chỉ cần bà đừng làm mặt lạnh với nó là được rồi.” Ba Tần thấy vợ

đã

buông lỏng,

nói

“Với lại, Sở Vận còn chưa vào cửa đâu, bà đừng đối xử với nó như là con dâu rồi.”

“Chuyện này

không

phải là chuyện sớm hay muộn sao?” Mẹ Tần

không

thèm để ý.

“Bây giờ mấy đứa trẻ

yêu

đương, chia chia hợp hợp là bình thường.”

“Tần Hoài nhà chúng ta

không

phải là người như vậy.” Mẹ Tần lắc đầu

nói.

“Tôi

thì

hi vọng nó như vậy.” Ba Tần cảm thán “Thằng nhóc Tần Hoài từ

nhỏ

đã

hiểu chuyện, nhiều chuyện nó làm

không

phải vì chính bản thân nó thích mà vì nó cảm thấy đây là chuyện nó nên làm mà thôi.”

“Ông có ý gì? Ông muốn

nói

là Tần Hoài

không

thật

sự

thích Sở Vận sao?”

“Chuyện của mấy đứa trẻ, chúng ta

không

cần quan tâm quá.” Ba Tần cầm điện thoại di động, ấn ấn mấy cái rồi lại thả lên đầu giường “Thôi, chúng ta ngủ

đi. Ngày mai còn dẫn Phi Phi ra ngoài chơi.”

---

Đinh!

Vừa bước vào nhà, Tần Qua

đã

nghe tiếng chuông tin nhắn kêu.

anh

lấy điện thoại ra nhìn, khóe miệng lập tức cong lên

(đã

giải quyết) – Ba Tần.

“Có chuyện gì mà vui vẻ vậy

anh?” Ngô Đồng cầm áo khoác treo lên.

Tần Đại thiếu ngẩng đầu nhìn bà xã,

không

mặc áo khoác, dáng người thướt tha, uyển chuyển của

côđều

hiện

rõ, Tần Đại thiếu lập tức cười xấu xa “Bà xã, hôm nay

không

có Phi Phi ở nhà.”

“anh

muốn làm gì?” Ngô Đồng lui về sau

một

bước.

Tần Đại thiếu cười hắc hắc hai tiếng, tay phải ném điện thoại di động, tay trái ném áo khoác, như sói ác nhào tới, ôm bà xã lăn vào ghế sô pha.

“anh



anh



anh

buông ra coi.” Ngô Đồng uốn éo thân mình tránh cánh tay

đang

làm loạn của người đàn ông, người này càng ngày càng quá đáng, muốn làm bậy ở phòng khách sao?

“Bà xã, chúng ta sinh em bé

đi.”

Ngô Đồng lập tức ngừng động tác giãy dụa, nhìn người đàn ông, hơi sửng sốt “Em bé?”

“Con của chúng ta.” Tần Qua lặp lại.

“Nhưng mà, chúng ta

đã

có Phi Phi rồi.”

”Phi Phi

nói, con thích có em

gái.” Tần Qua hôn lên môi Ngô Đồng.

Ngô Đồng hé miệng, nhiệt tình đáp lại.

Cuối cùng, ngay tại chỗ này, những gút mắc giữa Ngô Đồng và Tần Qua cuối cùng

đã

được gỡ bỏ. Mặc dù có lẽ Tần Qua cũng

không

biết, bên trong Ngô Đồng vẫn còn vướng mắc này.

Tác giả có lời muốn

nói:

Nhiều năm sau

Con

gái: Mẹ ơi con từ đâu đến.

Ngô Đồng: Mẹ nhặt được …

Con

gái

chạy

đi

tìm ba.

Con

gái: Ba ơi, mẹ

nói

là nhặt được con, vậy ba mẹ nhặt con ở đâu?

Tần Qua: Chắc là ở phòng khách.