Chương 1: Mẹ Tròn Con Vuông

Đêm khuya. Tại phòng đầu tiên khoa phụ sản của Bệnh viện Nhân Danh, thành phố A.

Lâm Diệc Khả nằm trên bàn mổ, sắc mặt trắng bệch, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Rõ ràng là đang rất đau đớn nhưng lại nhẫn nhịn không than khóc dù chỉ một câu.

“Dùng sức nữa lên, tôi đã nhìn thấy đầu của em bé rồi.” Giọng bác sĩ hộ sinh văng vẳng bên tai.

Tay Lâm Diệc Khả nắm chặt hai thanh chắn giường, sau một ngày một đêm đau đớn vật vã, cô không còn đủ sức nữa.

"Đứa bé hình như bị kẹt rồi, khả năng khó sinh. Cô có muốn thông báo cho ông Nguyễn, giữ mẹ hay giữ con?". Bác sĩ hộ sinh và y tá trưởng nhìn nhau.

“Đừng, đừng quan tâm đến tôi, giữ đứa bé”. Đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Lâm Diệc Khả đột nhiên bấu chặt lấy bác sĩ, giọng đau xót nhưng đầy kiên quyết.

Bác sĩ xúc động, nắm tay cô nói: "Chúng ta cùng thử lại lần nữa, bây giờ cô hãy nghe theo chỉ dẫn của tôi, hít vào, dùng sức..."

Tiếng khóc òa của em bé vang lên, mọi người trong phòng sản đều thở phào nhẹ nhõm.

Y tá trưởng ôm đứa bé đi tắm rửa sạch sẽ, bác sĩ đỡ đẻ bước ra khỏi phòng sinh, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

"Anh Nguyễn..."

Đầu bên kia, Nguyễn Kỳ nghe điện thoại xong, đưa tay gõ cánh cửa gỗ chạm khắc trước mặt.

“Vào đi”. Bên trong vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.

Nguyễn Kỳ đẩy cửa bước vào, một người đàn ông cao lớn đang đứng bên bậu cửa sổ.

Áo vest bên ngoài không cài cúc, để lộ ra chiếc áo sơ mi phẳng phiu bên trong, ngón giữa và ngón áp út ở tay trái kẹp một điếu thuốc đang cháy dở.

“Có việc gì?”. Người đàn ông nhướng mày, có một loại thần thái làm người khác không khỏi e dè.

"Thưa anh, bệnh viện vừa gọi đến. Chuyện là, Lâm Diệc Khả đã sinh một bé trai, nặng ba cân mốt, mẹ tròn con vuông”. Nguyễn Kỳ lập tức trả lời.

“Ừ, tôi biết rồi”. Người đàn ông nghe xong, ánh mắt thoáng lên một tia gợn sóng.

Trong đầu Nguyễn Kỳ nghĩ là mình nên nói một tiếng "chúc mừng", nhưng chưa kịp thốt ra lời nào thì người đó lại tiếp tục hỏi: "Hội nghị trực tuyến của chi nhánh tại Mỹ khi nào bắt đầu?”

Nguyễn Kỳ sững sờ trong giây lát, đầu óc gần như không theo kịp tiết tấu. Anh nâng cổ tay lên, cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, thận trọng trả lời: "Còn nửa tiếng nữa".

“Nói Âu Dương chuẩn bị một chút, chúng ta đến phòng họp”. Người đàn ông nói xong, dập tắt điếu thuốc trên tay, xoay người bước ra cửa.

Hội nghị trực tuyến kéo dài đến tận sáng sớm ngày hôm sau mới kết thúc.

Thư ký bưng hai tách cà phê đậm đặc tiến vào phòng họp.

“Anh không đến bệnh viện sao?”. Nguyễn Kỳ nhịn cả đêm, rốt cuộc nhịn không được hỏi.

Người đàn ông ngồi đối diện tao nhã nhấp một ngụm cà phê, sau một hồi do dự, anh phân phó: "Chuẩn bị xe đi".

......

Phòng bệnh của bệnh viện.

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua ô cửa sổ, chiếu vào người cảm giác thật ấm áp.

Lâm Diệc Khả mệt mỏi mở mắt, nhìn đứa trẻ đang ngủ say bên cạnh, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Cô mới mười chín tuổi, những thiếu nữ khác ở tuổi này vẫn còn được làm nũng trong vòng tay của cha mẹ. Nhưng, cô giờ đã là một người mẹ.

Tuy nhiên, đây là một đứa con không rõ lai lịch của người cha. Mặc dù khi mới biết tin mình mang thai, cô gần như suy sụp. Nhưng trong mười tháng qua, thai nhi đã lớn lên từng chút, từng chút một trong cơ thể cô. Nó đã trở thành một sinh mệnh không thể tách rời trong cuộc sống của cô rồi.

Có lẽ đây là tình mẫu tử. Cho nên khi bác sĩ nói rằng cô có khả năng khó sinh, cô sẵn sàng dùng tính mạng của mình để đánh đổi hy vọng sống sót cho đứa trẻ mà gần như không cần suy nghĩ.

Tiếng gõ cửa “Cốc cốc” vang lên, Lâm Diệc Khả vội vàng lấy mu bàn tay lau sạch vết nước mắt trên má, khàn khàn nói: "Mời vào"

Cô nghĩ là y tá đến thay dịch truyền. Nhưng khi cánh cửa mở ra, một người đàn ông tuấn mỹ trẻ tuổi bước vào.