Chương 12: Chăm Sóc

Hắn giơ tay che vị trí trước ngực, ánh mắt đen như bóng đêm dày đặc, chăm chú nhìn tôi như vậy, áy náy không hiểu thống khổ lẫn lộn cùng một chỗ.

Hắn vô cùng tuyệt vọng hỏi tôi:

"Anh vẫn luôn muốn đem những thứ tốt nhất trên thế giới này cho em.

Nhĩ Hòe, sao có một ngày anh lại đối xử với em như vậy?"

Tôi nghe mà nước mắt đều muốn chảy ra, trong mấy năm giằng co giữa tôi và Nhϊếp Phong, hắn chưa từng cảm thấy có lỗi với tôi.

Hắn chỉ cảm thấy không có lỗi với Cố Tiếu Yên, bởi vì để cho cô ta không danh không phận theo hắn lâu như vậy.

Thì ra khi tất cả trở lại khởi điểm, lại nhìn kết cục hiện tại.

"Anh cảm thấy mắc nợ em rất nhiều"

Hắn thì thào rất nhiều, cuối cùng, hắn ngước mắt nhìn về phía tôi, dùng giọng nói cực kỳ nhỏ hỏi tôi:

" Em có còn yêu anh không?"

Đối với nỗi thống khổ của hắn tôi chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt.

Tôi đương nhiên không còn yêu hắn nữa.

Lời này không phải tôi cậy mạnh. hắn nếu là tôi trải qua tám năm này, hắn sẽ cảm nhận được sự oán giận và cùng với sự nhẹ nhõm của tôi.

Tôi không biết chất xúc tác cho tình yêu giữa Nhϊếp Phong và Cố Tiếu Yên bắt đầu từ khi nào.

Bọn họ ở cùng một công ty, quan niệm giống nhau, sự nghiệp sớm chiều ở chung, thay đổi suy nghĩ tựa hồ cũng là một chuyện nước chảy thành sông.

Nhưng kỳ thật mặc kệ hiện tại kết quả như thế nào, ngay từ đầu, tôi đã tin tưởng Nhϊếp Phong là có giãy dụa cũng ước thúc chính mình động tâm.

Thời gian trở lại sáu năm trước, chứng cứ rõ ràng nhất là hắn ở nhà bắt đầu thỉnh thoảng sẽ thất thần.

Có một buổi tối, điện thoại di động của hắn rung rất lâu hắn cũng không nhận, hắn cứ như vậy nhìn điện thoại di động rung đến xuất thần.

Tôi từ thư phòng đi ra, có chút kỳ quái, hỏi hắn:

"Sao anh không nghe điện thoại?"

Hắn giật mình hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó như là rất khó khăn trước mặt tôi tiếp lời. Bên kia không biết nói cái gì, ngữ khí của hắn rất lạnh lùng, chỉ là nói:

"Xin lỗi, tôi không có thời gian, công việc ngày mai lại nói chuyện."

Cúp điện thoại tôi hỏi hắn là ai, hắn nói là Cố Tiếu Yên phát hiện công ty có một vấn đề kỹ thuật, hỏi hắn hiện tại có thể qua đó thương lượng hay không.

Tôi bình tĩnh nhìn hắn, người trưởng thành ngầm hiểu, có mấy lời không cần nói quá rõ ràng.

Tâm ý trắng trợn như vậy tôi tin chỉ cần không phải là Tử Di liền có thể cảm giác được, nhưng tôi khi đó kỳ thật vẫn tin tưởng Nhϊếp Phong sẽ xử lý tốt.