Chương 20

Tôi không biết hắn làm sao có thể bỏ qua những công việc trong công ty hắn.

Lúc tôi mở mắt hắn cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng rất nhiều dinh dưỡng đầy một bàn, có cơm Tây cùng cơm Trung.

Thân hình cao lớn của hắn đứng ở bên cạnh bàn ăn, không hiểu sao có chút khẩn trương.

Hắn nhìn tôi và Tiểu Hải nói:

"Anh không biết Tiểu Hải thích cái gì, cho nên mỗi thứ đều chuẩn bị một chút."

Đôi mắt ướt sũng của Tiểu Hải nhìn bữa sáng trên bàn, sau đó nhăn mặt nhìn Nhϊếp Phong, cuối cùng lại nhìn tôi một cái.

Sau đó im lặng không lên tiếng đi tới bên cạnh tủ lạnh, từ bên trong lấy ra sandwich tối hôm trước tôi làm cho cậu ấy, tự mình leo lên ghế ngồi xuống ăn.

Không chạm chiếc đũa vào một bàn ăn sáng rực rỡ.

Nhϊếp Phong cúi đầu, vẻ mặt rất cô đơn, tôi nghe thấy tiếng hắn thở dài rất nhẹ.

Tôi quay đầu, giả vờ không nhìn thấy.

Buổi tối tôi bởi vì tạm thời họp mà chậm trễ trong chốc lát.

Lúc đi đón Tiểu Hải chậm hơn bình thường một chút, lúc tôi vội vã chạy tới mới phát hiện Nhϊếp Phong đã đến.

Hắn chờ ở cửa nhà trẻ, bóng dáng như cắt, vóc dáng hắn cao.

Tuy rằng quên ký ức mấy năm nay, nhưng thói quen cho phép quanh thân hắn đều là khí độ nội liễm không thể bỏ qua, cho nên ở trong đám người rất dễ thấy.

Tiểu Hải đeo cặp sách từ trong trường học đi ra. Đoạn đường trước cổng trường lúc tan học giao thông có chút hỗn loạn.

Kỳ thật cổng trường học cấm xe cơ giới, nhưng không biết vì sao có một chiếc xe con màu trắng lái vào, đυ.ng vào Tiểu Hải ngã xuống đất.

Tôi còn chưa chạy tới đã nhìn thấy đôi chân dài của Nhϊếp Phong sải một bước, hai bước tiến đến bên cạnh Tiểu Hải.

Hắn ngồi xổm xuống xem xét vết thương của Tiểu Hải, hỏi cậu:

"Con bị thương ở đâu?"

"Để bố xem nào."

Tiểu Hải yên lặng nhìn hắn, để hắn tùy ý cuốn ống quần của cậu lên cao, cũng may chỉ bị trầy da một chút.

Tài xế chiếc xe con kia mắng chửi đĩnh đạc, đại khái là nói Tiểu Hải không có mắt còn chạy lung tung cái gì.

Lúc tôi chạy tới Nhϊếp Phong đã ép chiếc xe màu trắng kia dừng lại.

Hắn ôm Tiểu Hải, ánh mắt nhìn tài xế kia giống như dao găm, lạnh thấu xương giống như băng trùy dưới mái hiên mùa đông, hắn nói:

"Xuống đây xin lỗi."

Tài xế cao lớn lẩm bẩm dưới ánh mắt này co rúm lại một chút, sau đó sợ hãi nói một câu không đáng.

Tôi thấy Nhϊếp Phong bất động thần sắc nhìn lướt qua biển số xe của hắn.

Tiểu Hải ở trong lòng hắn, ánh mắt đen kịt nhìn hắn không chớp.

Đây là du͙© vọиɠ bảo vệ của bố.

Tôi yêu Tiểu Hải như vậy, nhưng chút cảm giác an toàn, chỉ có thể là do bố đứa nhỏ mang đến cho nó.

Sau khi trở về Nhϊếp Phong bảo trợ lý đưa hòm thuốc tới. Hắn ở trước người Tiểu Hải, đem chân của cậu đặt ở trong ngực, tự mình thoa cho cậu "Thuốc chống viêm".

Buổi tối Tiểu Hải ôm gối gõ cửa phòng tôi, nó hỏi tôi:

"Mẹ, tối nay con có thể ngủ với mẹ không?"

Tôi mở cửa ra ôm lấy cậu, cậu giống như một con vật nhỏ tựa đầu vào trong lòng tôi, giọng nói vang vọng:

"Mẹ, bố là bởi vì quên đi dì kia mới có thể đối với chúng ta tốt như vậy sao?"

Tôi ừ một tiếng không nói gì.

Cậu lại hỏi:

"Vậy chờ bố nhớ lại, có phải sẽ đối với chúng ta không tốt như vậy hay không?"

Tôi không biết nói như thế nào, Tiểu Hải thanh âm nhẹ nhàng nói:

"Con đây không cần thích bố. Chờ con thích bố, bố lại không cần chúng ta, vậy đến lúc đó con sẽ rất thảm đi."

Đứa trẻ mới sáu tuổi, tôi không biết cậu nói ra một phen như thế nào, lại suy nghĩ bao lâu.

Ảnh hưởng bởi tình cảm của cha mẹ làm cho cậu không thể không nổi nóng sớm.

Tôi vô cùng oán hận, chỉ vì lúc trước xúc động kết hôn rồi hối hận.

Bởi vì tôi đã đem đứa trẻ kéo vào trong đoạn tình cảm dây dưa không lành mạnh của nhân gian này.

Tôi hôn nhẹ đỉnh tóc của cậu, thở dài một hơi nói:

"Đứa bé ngoan, ngủ thôi."

Tiểu Hải chui vào lòng tôi, ngủ thϊếp đi.