Chương 11

Mục Thiên Dã là thương nhân, xưa nay không làm chuyện thua lỗ, cũng không có bất kỳ người nào có thể chiếm tiện nghi của hắn.

Về phần Ninh Tiểu Phi, anh cũng không muốn thứ gì ở cô, trừ bản thân cô.

Thời điểm bị người này hôn, Ninh Tiểu Phi sững sờ hai giây, sau đó liền giơ tay dùng sức đẩy Mục Thiên Dã ra.

Hiện tại cô rất tỉnh táo, đương nhiên sẽ không mặc hắn tùy ý khinh bạc.

"Anh. . . Anh làm trò gì vậy?"

Mục Thiên Dã không nghĩ tới cô sẽ phản kháng, thân thể bị cô đẩy lùi về sau một bước, đυ.ng vào cửa thang máy bên trên, đôi mắt lập tức nhuốm tràn một màu lạnh giá.

Nha đầu chết tiệt kia, cũng dám phản kháng? !

Người đàn ông trầm mặc không nói gì, đôi mắt đen láy, cũng nheo lại đầy nguy hiểm, nhiệt độ trong thang máy lập tức giảm xuống mấy lần.

Thật không hổ là Mục Diêm Vương, quả nhiên so với truyền thuyết còn đáng sợ hơn.

Ninh Tiểu Phi lập tức lạnh cả sống lưng, cảm nhận được khí tràng của người kia thay đổi, vội vã trưng ra nụ cười, nhanh chóng đưa ra một lý do.

"Em. . . Em còn chưa có súc miệng, miệng còn dơ."

Vừa nói xong, cô liếc mắt nhanh chóng nhìn qua con số hiển thị trên màn hình điện.

Tầng 2

Lại kiên trì thêm một tầng, liền có thể thoát khỏi người này.

Trên màn hình, con số vừa thay đổi, thang máy dừng lại, đinh lên một tiếng, cửa thang máy mở ra, Ninh Tiểu Phi nhân cơ hội nhanh chân chạy trốn.

Không giống như trong tưởng tượng, thế mà từ thang máy xông ra lại đυ.ng ngay một bức tường lớn bằng xương bằng thịt, ngước lên thấy vẻ mặt âm trầm, u ám của người kia, dằn lòng lui về sau một bước nở nụ cười nịnh nọt.

"Thật xin lỗi. . . Anh. . . Anh đi trước? !"

Mục Thiên Dã vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ là nhìn cô chăm chú, tay phải nâng lên bấm B2, cửa thang máy một lần nữa đóng lại rồi đi xuống.

Người kia một mặt âm trầm đáng sợ, Ninh Tiểu Phi vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Không phải chỉ là hôn môi thôi sao, dù sao cũng không mất đi miếng thịt nào, cô nào muốn trọc tức hắn, lúc này vị Diêm Vương gia rõ ràng đang tức giận, nhìn cục diện này sợ là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô. . .

Tiếp theo, sẽ không phải là đem cô mang lên xe, sau đó. . .

Nghĩ đến khả năng có thể xảy ra tiếp theo, Ninh Tiểu Phi lập tức run lên, trên người cô còn có dấu tích hôm qua hẹn pháo, nếu để vị này biết cô cho hắn đội nón xanh. Cái mạng nhỏ của cô sợ là khó giữ được.

Ý nghĩ ấy chợt lóe lên, Ninh Tiểu Phi âm thầm cắn răng, cố gắng nặn ra bộ mặt tươi cười.

"Ông xã, anh tức giận sao?" Cắn răng, cô đi lên phía trước đưa tay kéo lấy vạt áo của âu phục, ỏn ẻn nũng nịu, "Người ta không phải sợ bị người khác nhìn thấy sao, đáng ghét. . . Được được được, anh thích, em đều là của anh!"

Ngón tay dời đến nắm lấy cà vạt, một đường vòng tay ôm lấy cổ hắn, kiễng chân chủ động hôn hắn.

Coi như là bị heo gặm một lần, chỉ mong hắn không có hôi miệng.

Híp mắt, cô cân nhắc bước lại gần, hướng môi anh mà hôn xuống.

Kết quả, lại chỉ hôn đến cằm của anh.

Hết cách, chiều cao không cho phép.

Ninh Tiểu Ph bản thân cũng không tính là thấp, chỉ là người kia quả thực rất cao, liền xem như cô kiễng chân bất quá mới có thể hôn đến cằm cằm thôi.

Vừa hôn xuống, cô chút chút nâng nâng, muốn kiễng chân lên, nhưng lại liên lụy cái eo đau nhức, thân thể vô thức rụt lại, môi liền dán lên cổ anh.

Được rồi, chính là cổ đi, anh có lẽ là tắm rồi đi!

Cô âm thầm nghĩ đến, muốn hôn lên cổ anh.

Kinh nghiệm của Ninh Tiểu Phi hoàn toàn là từ trong phim ảnh, còn có mấy quyển tiểu thuyết mà cô đọc qua, đương nhiên không có bất kỳ cái kỹ xảo nào, bất quá chỉ là học theo dáng vẻ ở trong phim, hôn loạn ở trên cổ anh.