Chương 18

Cố gắng kìm lại tiếng kêu sợ hãi, Ninh Tiểu Phi co người lùi về sau, rón rén mang theo túi của mình, một tay khác cũng từ trên kệ giày cầm lấy đôi giày vừa mới để lên lúc nãy.

Nâng đôi chân đi đôi dép lê trên mặt đất, đến giày cũng không kịp thay, lặng lẽ chạy ra hướng cửa.

Vừa chạm được tay nắm cửa, lại nghĩ tới còn chưa mang chìa khóa, vội vàng khom người lui về, từ sau cánh cửa gỗ chạm khắc trong đại sảnh lén lút nhìn về hướng Mục Thiên Dã.

Mục Thiên Dã đứng quay lưng về phía cô, tay lại đang cầm điện thoại không biết đang gọi cho ai, chỉ nhìn biểu cảm trên mặt, liền biết anh hiện tại vô cùng không cao hứng.

May mắn, cô kịp thời phát hiện, bằng không, đi vào liền thảm.

Ninh Tiểu Phi âm thầm cảm thán một câu, đem chìa khóa trong tay nắm chặt, một tay cầm túi, một tay nhâc giày, lén lút như kẻ trộm, vươn tay vặn cửa, hết sức cẩn thận, nhẹ nhàng mở ra.

Vừa thấy cửa được mở ra, khóe môi Ninh Tiểu Phi cũng khẽ nhếch lên.

Cùng lắm, cô ra ngoài tránh hai ngày, chỉ cần ra khỏi cái cửa này, Mục Thiên Dã có lợi hại hơn nữa, cũng như núi cao hoàng đế ở xa, cô mới không sợ hắn đâu!

Không nghĩ đến, ngay khi cô chuẩn bị lách người ra ngoài, muốn nhanh chóng rời đi, trong ba lô liền vang lên một giọng

Không muốn, ngay tại nàng chuẩn bị lách mình mà ra, cấp tốc thoát đi thời điểm, trong ba lô lại vang lên một cái tiện tiện giọng nữ khó nghe.

Wǒ bù jiē wǒ bù jiē wǒ jiùshì bù jiē nǐ diànhuà, biérén de diànhuà wǒ dū jiē, jiùshì bù jiē nǐ diànhuà……” (Ta không nghe ta không nghe chính là không nghe điện thoại, điện thoại người khác ta đều nghe, chính là điện thoại của ngươi ta không nghe. . .")

Nghe được chuông điện thoại của mình reo lên, Ninh Tiểu Phi ngón tay khẽ run rẩy, đôi giày cầm theo trực tiếp rơi xuống đất, bối rối đưa tay muốn lấy điện thoại trong túi xách, vừa quay mặt lại, qua khe cửa đã nhìn thấy trong phòng khách, Mục Thiên Dã đã xoay người nhìn về hướng cô.

Thấy được cô, đôi mắt đen của người đàn ông nheo lại, sải bước dài đi về hướng cô.

Mặc kệ điện thoại đang kêu, Ninh Tiểu Phi nắm chặt túi xách liền chạy.

"Đứng lại!"

Mục Thiên Dã thanh âm mang theo một bầu trời tức giận vang lên.

Ninh Tiểu Phi nhíu mày thầm kêu một tiếng không tốt, vẫn phải quay lại, bày ra bộ mặt cười cười lấy lòng.

"Ông xã, anh đã trở về!"

Trong túi, điện thoại của cô lại lần nữa vang lên.

"Ta không nghe ta không nghe ta chính là không nghe điện thoại của ngươi. . . Mặc kệ ngươi có tức giận hay không, ta chính là không nghe điện thoại của ngươi!"

Tay cầm điện thoại di động, Mục Thiên Dã sải bước đi ra cửa sảnh nghe được tiếng chuông điện thoại của cô, cơn thịnh nộ của Mục Thiên Dã lại tăng thêm vài phần.

"Muộn như vậy ai còn gọi điện thoại tới, đáng ghét thật!" Ninh Tiểu Phi không dám nhìn tới sắc mặt của anh, vội vàng lục tìm điện thoại trong túi xách, nhìn thấy màn hình hiển thị số lạ, cô liền lập tức bắt máy, " Alo. . . Lão sư a. . . Sao, phỏng vấn ạ? Em hiện tại không đi được a. . . gấp vậy sao a, tốt. . . được em lập tức tới ngay."

Mục Thiên Dã cầm di động, nghe được giọng cảu cô truyền qua bên tai, hàm rưng từng chút nghiến lại.

Diễn!

Nha đầu chết tiệt kia, tiếp tục diễn!

Đem điện thoại cúp máy, Ninh Tiểu Phi lập tức liền trưng ra một mặt day dứt.

"Ông xã, anh xem. . . Là giáo sư bên đài truyền hình gọi tới, nói là có một cuộc phỏng vấn vô cùng gấp, không thể không đi. . . Cái kia. . . Em trước hết qua đó? "

Mục Thiên Dã đem điện thoại vứt sang một bên, cất bước đi qua chỗ nàng.

"Vội như vậy sao, không bằng. . . Tôi đưa em đi?"

"Không cần không cần!" Ninh Tiểu Phi chỉ coi là mình diễn đạt, lập tức liền vẫy tay với anh, "Ông xã làm việc cả ngày đã rất mệt mỏi, em tự đi cũng được. Vậy. . . ông xã, bái bai"!

Cô quay người muốn chạy, tay vừa chạm được vặn cửa, cánh tay của người đàn ông đã nặng nè đè xuống, đem cánh cửa vừa bị cô kéo ra, uỳnh một cái đóng chặt lại.