Chương 22

Từ trong ngăn kéo lấy ra một cái băng vệ sinh, Ninh Tiểu Phi nhanh chóng đảo mắt nhìn một lượt đồ trền bàn.

Dầu gội đầu, dầu xả, sữa rửa mặt. . . Ánh mắt rơi xuống bộ son Chanel, đôi mắt lập tức sáng lên.

Bộ son này là quà tặng của Diệp Kiều thời điểm sinh nhật cô lần trước, lúc ấy Diệu Kiều còn từng trêu chọc cô đây là cây son lúc bấy giờ thịnh hành nhất, màu "Đỏ dì cả", cô trước giờ không biết trang điểm, ngày thường trên cơ bản cũng chưa có dùng qua

Hôm nay vừa vặn có thể phát huy được tác dụng.

Đem nắp thỏi son mở ra, Ninh Tiểu Phi đem thỏi son cẩn thận miết qua miếng băng vệ sinh, quả nhiên, màu sắc đúng là rất giống, trong không khí còn mang theo thoang thoảng mùi hương ngọt ngào.

Cầm thỏi son bôi lên miếng băng vệ sinh kỹ càng, đem soi dưới ánh đèn một chút, cảm thấy không có gì sai biệt mới gật đầu hài lòng.

Cô còn không tin, Mục Thiên Dã chẳng lẽ còn có thể cùng cô " Tắm máu chiến đấu " ?*

Bất quá, thứ này sẽ không hại cô bị nhiễm trùng đi. . .

Nhiễm trùng cũng còn tốt hơn bị Diêm Vương Gia bóp chết!

Nghĩ tới đây, Ninh Tiểu Phi thu hồi son môi, đem băng vệ sinh dán vào đáy quần, đem nước vẩy lên mặt một chút, làm bộ như vừa mới tắm xong đi ra.

Nhiễm trùng cũng so với bị hắn bóp chết tốt!

Nhìn vào trong gương làm mặt quỷ, cô thu hồi nụ cười, bày ra bộ mặt khổ qua, bước mở khóa phòng tắm, nhô ra cái đầu nhỏ quét mắt một vòng bốn phía.

Ở trên giường, Mục Thiên Dã đang dựa vào đầu giường, nhìn thấy cô đi ra, liền ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay.

"Tới đây!"

Nhất định phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể để anh nhìn ra bất kì sai sót gì

Ninh Tiểu Phi tự nhủ trong lòng, cất bước đi đến trước giường.

"Ông xã, thật xin lỗi, em. . . E. . ."

Lời vừa nói được một nửa, Mục Thiên Dã đa vươn tay, kéo cô xuống giường, sau đó, thân hình người đàn ông nặng nề mà đè lên.

Cảm nhận được hơi thở của anh tới gần, mang theo mùi hương bạc hà sảng khoái còn thoang thoảng mùi rượu đỏ, Ninh Tiểu Phi còn chưa kịp phản ứng đã bị anh lấy môi chặn lại.

Bên trong miệng, nháy mắt tràn ngập mùi rượu.

Mùi vị rượu đỏ hảo hạng, lướt qua đầu lưỡi, dễ làm người ta say đắm. . .

Loại cảm giác này, giống như là đêm qua triền miên mà hôn cô

Hô hấp cùng nhịp tim đều trở nên vội vàng, Mục Thiên Dã kìm lòng không đặng càng tiến vào sâu muốn, thần kinh vốn đang rối loạn lập tức như muốn bốc cháy, một tay chống đỡ trên giường, Mục Thiên Dã khẽ cúi đầu, một tay vươn tới vạt áo của cô mà kéo ra.

Cảm nhận được ngón tay bỏng rát của anh xẹt qua da thịt, Ninh Tiểu Phi nháy mắt lông tơ dựng đứng, đầu óc đang lơ đễnh cũng lập tức khôi phục lại tinh thần, vôi vàng đưa tay bắt lấy bàn tay của anh, cũng tránh đi nụ hôn của anh.

"Ông . . . Ông xã, đêm nay. . . Thực sự là không được!"

Kìm xuống hơi thở du͙© vọиɠ ngẩng đầu lên, Mục Thiên Dã nhíu mày nhìn cô.

Cô dám nói, không được? !

"Không. . . Không phải là em không nguyện ý, là. . . Thời cơ không đúng, em. . . Em là bà dì đến." Ninh Tiểu Phi bày ra biểu cảm bất đắc dĩ, "Ông xã khó có khi trở về một chuyến, em đương nhiên muốn cùng anh hâm nóng một chút, thế nhưng là. . .Thật sự là trùng hợp. Không tin. . . Anh tự mình xem, nếu lừa anh. . . em là đồ con lợn!"

Dù sao cô cũng tuổi lợn, biến thành lợn thì vẫn cô chính là biến thành tuổi lợn.

Nhìn vẻ mặt Mục Thiên Dã trầm xuống, ảm đạm như mùa đông, Ninh Tiểu Phi cắn răng nói thêm một câu.

"Ông xã nếu như không chê em, vậy chúng ta. . . Dứt khoát huyết chiến, em. . . Em vì anh làm cái gì cũng đều nguyện ý!

Vừa nhắm mắt, Ninh Tiểu Phi trực tiếp nằm lại trên giường, làm bộ tùy anh làm tới.

Cô gái nhỏ trước mắt, quần áo che nửa người, tóc dài buông hờ trên ga giường màu xám, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn mềm mại, vòng eo nhỏ gọn lấp ló lộ ra dưới lớp quần áo, dáng vẻ kia vô cùng quyến rũ, vô cùng chọc người. . .