Chương 27

Đưa tấm thẻ giơ ra trước mặt, Ninh Tiểu Phi ngó tới ngó lui mặt trước mặt sau tấm thẻ vài lần, lông mày nheo lại, chỉ hận không thể uốn éo hai cái mông nhỏ mà kêu lên, lão tử giàu rồi.

Kìm lại bản thân, Ninh Tiểu Phi đang nhún nhảy một cái hướng phía trước đi hai bước, lại vội vàng bày ra vẻ tiểu thư thục nữ, cô thế nhưng hiện tại là "Thời kì bà dì tới", không thể chạy nhảy như thế được!

Xoay đầu nhìn tới cửa thư phòng không nhìn thấy bóng dáng Diêm Vương Gia, Ninh Tiểu Phi lập tức liền một đường đi về phòng ngủ cho khách, trở tay đem cửa khóa lại, lập tức chạy tới bên giường, đem bản thân ném lên giường lớn, mới thờ hổn hển ôm lấy cái gối ngủ, lần nữa đem tấm thẻ kia ôm vào trong ngực.

Diêm Vương Gia này tính tình không tốt nhưng ngược lại ra tay rất hào phóng nha.

Không cần lại vì chuyện ăn cơm phát sầu, ngày mai đến báo cáo với tổ chuyên mục, cô nhất định phải thật chăm chỉ.

Hừ!

Đến lúc đó, để Quý gia, để tất cả những người xem thường cô đều xem lại thật kỹ một chút, cô Ninh Tiểu Phi cũng không phải ăn chay!

. . .

. . .

Sáu rưỡi sáng, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.

Ninh Tiểu Phi díp mắt tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại, vẫn không mở mắt ra, xuống giường đi vào phòng tắm, vừa bước được hai bước liền bị đập vào tường.

Mấy ngày nay đã quen sống trong phòng ngủ chính, cô hiện tại quên mất mình vốn đang ở phòng ngủ khách, nơi này cùng với phòng ngủ chính bài trí khác nhau, phương hướng phòng tắm cũng khác nhau.

Đưa tay xoa xoa cái trán bị đυ.ng đến là đau, Ninh Tiểu Phi mở to mắt nhìn chung quanh một chút, lúc này mới phản ứng được mình tại phòng ngủ khách, mới quay người đi vào phòng tắm bên kia.

Cởi xuống quần áo trên người, Ninh Tiểu Phi tiện tay mở ra vòi hoa sen, thời điểm dòng nước vọt tới trên đầu, cô mới nhớ ra một vấn đề quan trọng—— không có quần áo!

Quần áo cảu cô đều ở trong tủ quần áo ở phòng ngủ chính, thời điểm hôm qua vội vàng, căn bản không có nghĩ tới những thứ này.

Đồ rửa mặt trong phòng khách đều có dự phòng, thế nhưng là quần áo để cô thay thì một cái cũng không có.

Bây giờ, tóc cũng đã ướt, cũng không có cách khác, chỉ có thể tắm rửa xong lại qua lấy.

Đơn giản tắm qua một chút, cầm lấy khăn tắm quấn quanh người, kéo ra ngăn tủ lại không tìm thấy máy sấy tóc, Ninh Tiểu Phi đành rút lấy cái khăn lau qua mái tóc đang ướt, đi dép lê bước ra ngoài.

Trong hành lang, lẳng lặng không nhìn thấy bóng người, sớm như vậy vị kia hẳn là vẫn chưa rời giường đi!

Nhấc cao mũi chân, Ninh Tiểu Phi cẩn thận từng li từng tí đi tới bên ngoài phòng ngủ chính, dùng tay nắm ở chốt cửa, nhẹ nhàng vặn một cái.

Một tiếng vang nhỏ, cửa phòng thuận lợi mở ra.

Còn tốt còn tốt, vị Phật gia này không có thói quen khóa cửa.

Nhẹ nhàng đem cửa mở ra, Ninh Tiểu Phi đem con mắt tiến đến khe cửa trước hướng bên trong nhìn quanh, từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy giường lớn trong phòng, chăn bị lật ra một góc, phía trong không có người.

Sớm như vậy đã rời giường rồi?

Mở toang cánh cửa, Ninh Tiểu Phi thò đầu nhỏ nhìn quanh, cũng không thấy bóng dáng của Mục Thiên Dã.

Chẳng lẽ, xuống lầu rồi?

Ninh Tiểu Phi bước qua cánh cửa, đi đến bên cạnh cầu thang, cất giọng

"Ông xã?"

". . ."

"Ông xã?"

Gọi vài tiếng, đều không thấy ai đáp lại.

Xem ra, anh hẳn là đã đi rồi.

Không nghĩ tới, anh còn dậy từ rất sớm, chẳng qua cũng là a, đại khái người thành công đều là bộ dạng này.

Trước đó đọc tiểu sử của những người nổi tiếng, nào là Lý Gia Thành, Tống Khánh Hậu, CEO Apple Tim Cook. . . Đều là buổi sáng bốn năm giờ liền rời giường, trên đời này quả nhiên không có thanh công nào tự nhiên mà có.

Diêm Vương Gia không ở đây, tiểu quỷ xưng Đại vương!

Mục Thiên Dã đã không ở đây, vậy phòng ngủ này liền là thiên hạ của Ninh Tiểu Phi cô.

Nghĩ tới đây, Ninh Tiểu Phi duỗi thẳng eo, đưa tay mở cửa ra, đi thẳng tới trước phòng quần áo, đẩy cửa bước vào.