Chương 29

Ninh Tiểu Phi nhanh chóng tiếp nhận cái khăn mặt lau hai mắt, nhưng mà mắt vẫn cứ đau xót không hề dịu đi, vô thức đưa tay lên xoa mắt lần nữa, sữa rửa mặt trên tay còn chưa có rửa sạch, khóe mắt lại càng thêm cay cay, khó chịu, Ninh Tiểu Phi cau mày vì đau.

"A. . . Đau quá!"

Nhìn đôi tay vụng về của cô gái trước mặt, Mục Thiên Dã chỉ hận không một phát ném cô ra ngoài cửa, bây giờ anh không có đủ kiên nhẫn đứng đây nhìn cô vung vẩy, đành vươn tay nắm lấy vai cô.

"Anh. . . anh làm gì vậy, buông em ra. . ."

Ninh Tiểu Phi mắt vẫn nhắm chặt giãy dụa, nhưng bàn tay của người đàn ông lại cứ ấn cô xuống, dùng sức đè đầu cô xuống, tay còn lại lấy nước vuốt lên khuôn mặt cô, vuốt qua vuốt lại ba lần đã đem sữa rửa mặt trên mặt cô rửa sạch.

Kéo áo tắm của Ninh Tiểu Phi rồi kéo cô đứng dậy, Mục Thiên Dã nắm lấy một chiếc khăn sạch dùng đôi bàn tay lớn của mình nhẹ nhàng giúp vỗ vô lên mặt.

"Cút ra ngoài!"

Đưa tay kéo khăn mặt trên mặt xuống, Ninh Tiểu Phi trừng lớn đôi mắt đã đỏ hoe, gầm lên.

"Cút cút cút cút cút, anh dựa vào đâu mà bắt em cút, không có bàn hôn lễ, không có nhẫn, cũng không có tiệc cưới liền đem em cưới về, anh vừa về là muốn ăn muốn uống, muốn cà phê, muốn sủi cảo. . . em là vợ anh không phải người giúp việc, cũng không phải người hầu, . . .anh dựa vào cái gì mà bảo em cút ra ngoài, muốn thì cũng là anh cút, em không đi!"

Trước kia ở Quý gia, ba người Quý gia kia thích dùng chữ cút này mắng cô, một lời không hợp sẽ để cô cút ra khỏi Quý gia.

Cho nên đối với từ này, Ninh Tiểu Phi cũng là phá lệ mẫn cảm.

Nếu không phải Mục Thiên Dã đột nhiên tiến vào, cô làm sao bị sữa rửa mặt vào mắt, hiện tại mắt còn chưa có lau xong, vừa cay vừa xót, mũi cũng bị sặc nước rất khó chịu, lại bị anh bảo cút, vũ trụ nhỏ của Ninh Tiểu Phi cuối cùng cũng không kiểm soát được mà bùng nổ.

Đôi mắt đỏ hoe, lông mày nhướn lên, cô gái trước mặt như một con sư tử con xù lông, dường như tùy thời đều có thể xông lên cắn anh hai phát bất cứ lúc nào.

Ninh Tiểu Phi mắng đến tận hứng lại hoàn toàn không có để ý khăn tắm trên người đã bị lỏng lẻo, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Nha đầu chết tiệt kia, dám ở trước mặt anh vả mặt, còn để bảo anh cút?

Nam nhân tròng mắt nguy hiểm nheo lại.

"Em nói lại lần nữa?"

"Em!" Cảm giác được trên thân nam nhân phát ra hàn ý, trái tim nhỏ của Ninh Tiểu Phi co lại, ý thức được vừa nãy mình xúc động gây đại họa, cô vội vàng bồi lên khuôn mặt tươi cười, "Em. . . Em là cùng lão công nói đùa, em. . . Em lập tức liền cút, anh bảo em lăn bao xa liền lăn xa bấy nhiêu!"

Cúi người nhặt khăn mặt dưới chân Mục Thiên Dã lên, Ninh Tiểu Phi hướng anh cười một cái lấy lòng, quay người chạy trốn.

Người còn chưa có kịp chạy, cổ tay đã bị một bàn tay như kẹp sắt bắt lấy.

Muốn chạy trốn?

Đâu có dễ dàng như vậy!

Cô cho là Mục Thiên Dã anh là người ai cũng có thể vả mặt tùy tiện như vậy, còn tưởng rằng cô đã học được cách ngoan ngoãn, xem ra hiện tại thật sự là đánh giá thấp nha đầu này!

"A!"

Ninh Tiểu Phi ngã vào trong ngực anh, vô thức kinh hô một tiếng, quay lại nhìn biểu cảm trên mặt Mục Thiên Dã, Ninh Tiểu Phi sợ hãi co rụt cổ lại.

"Ông xã, em. . . em thực sự không phải cố ý, em chính là. . . Nhất thời không có khống chế được, về sau. . . Em cũng không dám nữa. . . Em bảo đảm. . ."

Nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Ninh Tiểu Phi, nhìn chăm chú lên khuôn mặt còn dính vài giọt nước, con mắt đỏ ngầu trên khuôn mặt nhỏ, Mục Thiên Dã đầy bụng tức giận tìm không được chỗ phát hỏa, ánh mắt rơi vào đôi môi anh đào phấn nộn đang không ngừng líu lo của Ninh Tiểu Phi, tay phải anh vừa nhấc, liền bắt lấy cằm cái cằm của cô, cúi đầu cắn xuống đôi môi của Ninh Tiểu Phi.