Chương 3

Cô đưa ngón tay lên dụi mắt liền phát hiện ngón tay bất lực, mềm đến cơ hồ muốn nhấc lên không nổi.

Đây có phải là một tác dụng phụ của việc uống rượu?

Tự nhủ với bản thân về sau không bao giờ uống rượu nữa, uống say thật không phải chuyện đùa.

Mở to đôi mắt, cô liếc nhìn xung quang, tầm mắt đảo qua căn phòng xa lạ, nhắm mắt lại muốn lại ngủ tiếp trong chốc lát, đột nhiên lại đem đôi mắt mở to.

Đây là nơi nào?

Diệp Kiều - bạn thân của cô thất tình, lôi kéo ra ngoài uống rượu, cô chỉ nhớ rõ mới đầu cô an ủi Diệp Kiều, về sau liền đổi thành hai người mắng tên kia không ra cái gì.

Diệp Kiều mắng bạn trai của cô ấy, còn cô liền mắng chồng của nàng là Mục Thiên Dã, sau đó quyết định cùng đi hẹn, nháo, sau đó. . .

Ninh Tiểu Phi lần nữa đảo mắt nhìn lại xung quanh bốn phía một chút, ánh mắt từ phía trên trần nhà chuyển qua rèm treo cửa sổ rẻ tiền, lại trở chiếc giường lớn mà mình đang nằm, cô nhận thấy chiếc áo khoác trắng quen thuộc ở bên cạnh giường, liền nghi liếc mắt nhìn một chút, kịp thời phản ứng đó là đồ của mình, mở chăn bông ra, lập tức hét lên.

Trên tấm ga trải giường màu xám, đôi chân dài trần trụi, cặp đùi trắng nõn bên trên dính đầy vết xanh nhạt, có cái giống như vết cắn, có cái giống hickey, còn có chỗ nhìn qua giống như là. . . Dấu tay? !

Ninh Tiểu Phi nhìn qua tình trạng khủng khϊếp của đôi chân, trong lòng chợt tức giận.

Người này là bao lâu không có chạm qua nữ nhân, cô sẽ không là hẹn đến biếи ŧɦái đi? !

Đến lúc này, Ninh Tiểu Phi mới phản ứng được —— cô thực sự hẹn pháo, nhưng vết máu đỏ sậm trên ga giường kia rõ ràng đang nói tấm thân xử nữ của cô đã bị phá vỡ.

Xong đời!

Hai tay luồn vào tóc, Ninh Tiểu Phi dùng sức nắm chặt da đầu của mình.

Làm sao bây giờ?

Sau ngày lãnh chứng với Mục Thiên Dã, hai người còn chưa ngủ qua, lĩnh chứng ngày ấy, hắn ở xa nước ngoài bàn chuyện làm ăn, ảnh trên giấy đăng kí kết hôn của hai người đều là máy tính ghép lại.

Lúc ấy, hắn còn nhờ trợ lý nói với cô 3 quy tắc —— không được chạm vào hắn, không được phép thích hắn, không được phép lên giường của hắn.

Cưới nhau đã một tháng, hắn đều chưa từng xuất hiện, cô một mình sống trong căn biệt thự lớn mà hắn tặng hắn, rất an nhàn, tự tại.

Thế nhưng bất kể nói như thế nào, người kia đều là người chồng hợp pháp cảu mình, vạn nhất hắn ngày nào tâm huyết dâng trào muốn cùng cô viên phòng, đến lúc đó phát hiện cô không phải lần đầu tiên, làm thế nào có thể thú nhận?

Thời điểm hai nhà kết thành thông gia, Mục Thiên Dã thế nhưng đã đặc biệt yêu cầu, kết hôn cũng được, hắn thích sạch sẽ, cho nên. . . Muốn trinh nữ, hơn nữa còn phải nguyên trang.

Nếu không phải là bởi vì điều kiện này, Ninh Tiểu Phi địa vị trong nhà xếp hạng thứ nhất từ dưới lên, loại chuyện tốt này đời nào sẽ đến phiên cô?

Mặc kệ, rời khỏi nơi này trước đã.

Say rượu làm đầu óc vô cùng mông lung, Ninh Tiểu Phi cũng nghĩ không ra cách gì hay ho, rùng mình chịu đau, đem quần áo trên giường dưới đất mặc lên, kéo mũ áo mũ che lại kín đầu, cô một đường giống như kẻ trộm, nhanh chóng chạy ra khỏi khách sạn, chặn một chiếc taxi nhảy vào.

Sau khi nói cho tài xế địa chỉ mới chợt nhớ ra, cô không có hỏi thăm danh tính người đặt phòng.

Được rồi, dù sao chính là 419, cô không muốn nhớ lại thời điểm ấy, nhìn xuống đôi chân mềm nhũn của mình, cô bất giác lạnh sống lưng, loại biếи ŧɦái này cả đời này cô cũng không muốn gặp lại.

Nhắc mới nhớ, tên kia không biết có dùng biện pháp bảo vệ hay không, cô sẽ không nhiễm cái bệnh truyền nhiễm gì đấy chứ?

Cô đưa tay nắm chặt cái đầu đang đau nhức của mình, thế nhưng cũng không tài nào nhớ nổi bộ dạng của người đàn ông hôm qua.

Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên tiếng chuông sắc bén khiến Ninh Tiểu Phi giật nảy mình.