Chương 32

Nắm chặt quần áo trong tay, Ninh Tiểu Phi âm thầm nghiến răng.

Mục Thiên Dã anh là trẻ sơ sinh hay là bị liệt? Mặc quần áo cũng bắt cô hầu hạ, sao không mặc ngay tã cho đơn giản, khỏi phải đi vệ sinh.

Ninh Tiểu Phi trong lòng oán thán không ngừng, nhưng cũng không dám phản kháng, vừa nãy chính là cầm khăn mặt của anh ném đi một chút, liền bị anh trừng phạt, cô hiện tại tuyệt đối không dám chọc tức vị này, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi anh càng sớm càng tốt, sau đó cô có thể đi làm.

Kìm nén bực tức trong lòng lại, Ninh Tiểu Phi ôm quần áo để sang một bên, bước tới trước mặt anh.

Nha đầu thối, lại định làm gì đây?

Nhìn thấy Ninh Tiểu Phi đi tới trước mặt mình, Mục Thiên Dã nhướn mày nghi ngờ, động tác cài cúc áo cũng trở nên cứng nhắc, cô gái nhỏ trước mặt cũng đã tiến lên, vươn tay cài cúc áo cho anh.

Khóe mắt quét qua qυầи ɭóŧ màu đen của anh, Ninh Tiểu Phi thở phào nhẹ nhõm, động tác tay cũng dần tăng tốc, đem cúc cuối cùng cài lại cho anh, cô xoay người nhìn chiếc caravat, lại nhíu mày.

Cô không biết thắt caravat!

Trong cái khó ló cái khôn, Ninh Tiểu Phi giơ tay kéo ra một cái nơ màu xám bạc trên giá, cân nhắc đem đem cài lên cổ anh, lại cẩn thận giúp anh chỉnh chỉnh sửa sửa cổ áo, cuối cùng mới cười cười nịnh nọt.

"Em nghĩ anh đeo nỡ sẽ tốt hơn mang caravat, Vừa thời trang lại trẻ trung, thi thoảng thay đổi phong cách cũng không tệ."

Mục Thiên Dã nhíu mày, ngày thường anh luôn ăn mặc nghiêm chỉnh, lần đầu tiên đeo nơ như thế này.

"Ngồi xuống đi, em giúp anh chọn âu phục. Hôm nay nhất định phải đem ông xã nhà ta trở thành thiên hạ đệ nhất soái!"

Kéo Diêm Vương Gia ngồi lên ghế đẩu trong phòng, Ninh Tiểu Phi xoay người, từ trên giá chọn lấy một bộ âu phục xám bạc nhạt, vui vẻ gỡ ra, lon ton chạy lại bên cạnh Mục Thiên Dã.

Ngày thường, Mục Thiên Dã không thích người khác phục vụ, ngoại trừ trợ lý, anh không thích thuê người giúp việc.

Không biết có phải bởi vì vừa rồi đạt được thỏa mãn, biểu hiện của cô gái nhỏ còn không tồi, Mục Thiên Dã hôm nay lại cảm thấy không hề phiền chán, còn chủ động giơ chân lên xỏ vào chiếc quần mà Ninh Tiểu Phi mang tới.

Kéo anh đứng dậy, Ninh Tiểu Phi giống như là giúp trẻ con mặc quần áo mà giúp anh kéo quần lên, kéo khóa, cài cúc cho anh, lại quay người tìm đai lưng, mặc áo. . .

Đem quần áo mặc vào cho anh từ đầu tới chân, cuối cùng Ninh Tiểu Phi cũng không quên đem một đôi giày da tới bên chân anh, lại giúp anh xỏ vào.

Đi đôi giày bước tới trước gương, Mục Thiên Dã khẽ cau mày, trang phục như vậy vẫn là lần đầu tiên anh mặc, ít nhiều có chút không quen.

Ninh Tiểu Phi nghiêng người, giúp anh kéo thẳng góc áo.

"Liền ông xã khí chất này, vóc người này, không làm người mẫu thật đáng tiếc, hihi!"

Nịnh nọt!

Mục Thiên Dã lại quét mắt nhìn trong gương một chút, thoáng có chút không quen mắt, có điều. . . cũng không tệ, coi như cô cũng có con mắt.

Mục Thiên Dã không bao giờ lãng phí thời gian vào những thứ ngớ ngẩn này, quần áo sao vừa vặn, tươm tất là được.

"Tôi đi đây."

Ninh Tiểu Phi lập tức cao hứng.

"Được được được, em tiễn anh xuống lầu?"

Mục Thiên Dã liếc nhìn áo tắm của trên người cô.

"Không cần."

Chu Đào và tài xế đều ở dưới lầu, anh cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng này của cô.

Không cần là tốt, nghĩ là cô thật tâm muốn sao?

"Vậy thì. . .em tiễn ông xã ra cửa?" Ninh Tiểu Phi chân chó tiễn anh ra khỏi phòng ngủ chính, lại đứng ở cầu thang, giơ bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy với anh, "Ông xã, bái bai"

Đưa mắt nhìn bóng dàng anh biến mất sau cầu thang, Ninh Tiểu Phi nga lập tức thu hồi lại nụ cười, thay thế bằng một mặt đầy nộ khí, lại giơ chân hung hăng hướng anh đá một cái.

Hừ, biến nhanh lên!

. . .

. . .

Mỗi một người nói ta tiểu công chúa xấu xa, nội tâm ra ta luôn muốn gào thét: Công Tử Như Tuyết, ngươi vẫn có thể xấu xa hơn một chút

Ta nói có đúng không?