Chương 10: Cầm thú

(10)

Câu nói lạnh lẽo của Nghị Thừa Quân vừa dứt, hắn đã mạnh mẽ điều khiển lấy bàn tay nhỏ của cô, dùng lực ép cô bóp cò súng.

Bùng!

Viên đạn chuẩn xác phi tới ghim vào ngực trái của Mễ Địch, Diệp Thanh như chết lặng theo tiếng súng nổ. Hai tay cô mềm nhũn, súng trong tay cũng từ từ rơi xuống sàn nhà lênh láng máu tươi.

Anh họ cô đã chết rồi, là cô bắn anh họ cô…

Nước mắt Diệp Thanh cũng rơi xuống theo, cô khóc, cô cuối cùng cũng không vâng lời ba mẹ mà khóc. Diệp Thanh cứ như vậy, một lát sau cô mới có phản ứng, giơ tay tát thật mạnh lên khuôn mặt đẹp trai của Nghị Thừa Quân:

- Anh là cầm thú!

Vì sao hắn lại đối xử với cô như vậy, vì sao lại ép cô ra tay gϊếŧ chết anh họ? Cô hận hắn, hận hắn!

Ăn trọn cú tát mạnh từ Diệp Thanh, Nghị Thừa Quân trở nên phẫn nộ, lập tức bóp mạnh lấy cằm cô.

Đánh hắn ư? Trước giờ chỉ có cô dám làm! Cô chán sống rồi sao?

- Phải, tôi là cầm thú. Cầm thú này cũng có thể ở đây muốn cô đến chết!

Ngay lập tức thân thể nhỏ bé của Diệp Thanh đã bị Nghị Thừa Quân thô lỗ xoay lại, bàn tay to lớn đặt trên cơ thể cô cũng bắt đầu di chuyển.

Diệp Thanh theo bản năng mà kinh hãi, cô yếu ớt dãy dụa:

- Buông tôi ra…!

Khoé môi Nghị Thừa Quân trở nên lạnh lẽo, đáy mắt hắn toàn lửa giận, căn bản không để lời nói của cô vào tai. Hắn hung hăng bóp mạnh lấy eo cô, không cho phép cô vùng vẫy:

- Mễ Diệp Thanh, cô rất có bản lĩnh cơ mà.

Diệp Thanh giãy giụa yếu ớt, cô không thể, không thể ở nơi này làm ra chuyện có lỗi với anh họ được. Anh ấy đã bị một phát súng kết liễu tính mạng, ngay cả mắt cũng không nhắm. Nghị Thừa Quân, sao hắn ta có thể ác độc như vậy.

Đám thuộc hạ đứng bên cạnh lập tức tự động bước ra ngoài, Mặc Hàn nhìn Diệp Thanh thêm lần nữa rồi mới bước ra. Không hiểu vì sao anh lại có cảm giác đồng cảm với Diệp Thanh, chắc chắn là anh điên rồi. Trước kia đi theo Nghị Thừa Quân đến cả gϊếŧ người cũng không chớp mắt, vậy mà giờ đây lại vì một người phụ nữ mà trở nên mềm lòng.

Đáng chết!

Ở bên trong, Diệp Thanh đã sớm bị Nghị Thừa Quân bức đến điên. Cô ra sức đánh hắn, mắng chửi hắn:

- Đồ cầm thú, anh không phải con người…ưm…

Ngay lập tức chiếc miệng nhỏ đã bị Nghị Thừa Quân hung hăng cắn xé, nuốt lại những lời chửi bới của cô vào trong. Đây là lần đầu tiên hắn hôn cô, bờ môi mềm mại của cô thật khiến cho hắn kinh ngạc, lực đạo cũng giảm dần.

Diệp Thanh ấm ức muốn đẩy Nghị Thừa Quân ra, nhưng với sức lực của cô căn bản chỉ như trứng chọi đá. Nghị Thừa Quân hôn mạnh đôi môi anh đào của cô, ngay cả lưỡi hắn cũng luồn vào bên trong khoang miệng thơm tho của cô, bắt nạt cô. Từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ phải chịu ấm ức gì, thế mà giờ đây lại năm lần bảy lượt bị Nghị Thừa Quân khi dễ như vậy. Cô không phục!

Nghị Thừa Quân hôn cô, như thể muốn nuốt chửng cô vào bên trong, tham lam đoạt lấy hơi thở ít ỏi của cô. Diệp Thanh nghĩ mình sắp chết ngạt rồi, đúng lúc đó Nghị Thừa Quân mới buông cô ra.

- Tôi hận anh, hận anh. Tốt nhất bây giờ là anh nên gϊếŧ tôi đi, bằng không tôi sẽ khiến cho anh sống không bằng chết!

Diệp Thanh đầy phẫn nộ tuyên bố, cơ thể cô đã bị Nghị Thừa Quân khoá chặt lại trong vòng tay của mình, cô chỉ biết ra sức giãy giụa. Thật kinh tởm, tất cả mọi thứ thuộc về hắn thật kinh tởm.

Câu nói của Diệp Thanh khiến cho đáy mắt Nghị Thừa Quân càng trở nên lạnh lẽo, khoé môi cong lên một đường cong hoàn mĩ:

- Tôi rất mong chờ ngày đó, cô vợ nhỏ của tôi!

Nói rồi hắn lại cúi đầu xuống tiếp tục chiếm hữu lấy cánh môi còn đang run rẩy của cô, hắn muốn tất cả mọi nơi trên cơ thể cô đều nhuốm hơi thở của hắn. Hắn muốn cô không có cách nào có thể tẩy sạch dấu tích của hắn trên cơ thể cô, muốn cô bao nhiêu cũng không đủ.

Diệp Thanh yếu ớt cắn lên môi Nghị Thừa Quân, ngay lập tức mùi máu tanh đã tràn ngập vào khoang miệng cô. Nghị Thừa Quân không hề hấn gì, tiếp tục đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, bá đạo ép cô phải thuận theo mình. Hắn lúc này cuồng dã như dã thú, mạnh mẽ đoạt lấy sự quật cường của cô, từng chút một bào mòn nó.

Một nụ hôn tràn ngập máu tanh cũng rất thú vị, phải không?

Diệp Thanh cảm thấy môi mình sắp bị hành hạ đến nát rồi, cô yếu ớt vùng vẫy như con cá sa vào bờ, ngay cả hơi thở cũng yếu dần. Nghị Thừa Quân lúc này mới buông cô ra, ngón tay thon dài lạnh lẽo như băng khẽ vuốt ve một đường hoàn mĩ trên đôi môi anh đào nhỏ xinh kia. Nó đã bị hôn đến sưng tấy lên.

Nước mắt Diệp Thanh thi nhau rơi xuống, cô phẫn nộ muốn tát hắn thêm lần nữa, nhưng lần này bị hắn mạnh mẽ giữ chặt lại. Bên môi hắn nổi lên ý cười, nụ cười châm biếm rõ ràng:

- Đánh tôi được một lần thôi, không có lần thứ hai đâu.

Diệp Thanh tức giận, muốn giật tay mình lại thì lại bị hắn nắm chặt lấy cổ tay không buông. Hắn chỉ dùng một ít sức đã lập tức ép cô quỳ xuống, đối mặt với thi thể đang treo lơ lửng của Mễ Địch.

- Em nhìn kỹ đây!

Diệp Thanh còn chưa kịp có phản ứng gì thì áo khoác của cô đã bị Nghị Thừa Quân hung hăng lột ra, lập tức thân thể mềm mại với chiếc váy mỏng manh nữ tính hiện lên trước mặt Nghị Thừa Quân. Hắn chuẩn xác mò tới nơi mềm mại của cô, bóp mạnh lấy.

- Á!

Diệp Thanh theo phản xạ mà hét lên trong vô thức, nhưng lập tức nhìn thấy đôi mắt chưa nhắm của anh họ, cô liền cắn chặt môi mình lại.

Thật nhục nhã…

Nghị Thừa Quân từ sau nhẹ nhàng xoa nắn khắp cơ thể cô, hôn lấy gáy cô. Cô chỉ có thể giãy giụa một cách yếu ớt, nhưng hắn lại càng thô lỗ hơn. Bàn tay lạnh lẽo kia cuối cùng cũng trượt xuống phía dưới, mạnh mẽ ấn mạnh lấy nơi nhạy cảm đó.

- Ưm…đừng mà!

Diệp Thanh không thể chịu được nữa, cuối cùng cũng nhục nhã bật lên tiếng nỉ non cầu xin. Giọng nói mềm mại của cô tràn đầy sự bất lực, thật khiến cho người ta thương cảm.

Nhưng Nghị Thừa Quân nhất định sẽ không nằm trong những người thương cảm đó, ngón tay hắn càng thêm xấu xa mà trêu đùa cô.

Diệp Thanh cắn chặt môi đến suýt chút nữa thì bật máu, cô có thể cảm nhận được thân thể mình dần dần lạc lối, dần dần không còn nghe lời cô nữa rồi. Không thể nào, cô không muốn.

Xoạt!

Tiếng vải bị xé rách thành nhiều mảnh vang lên giữa bầu không gian yên tĩnh, gió lạnh của mùa đông hùa vào khiến cho cơ thể xụi lơ của Diệp Thanh co rúm lại. Cô hung hăng quay đầu lại trừng mắt với Nghị Thừa Quân, nhưng ngay lập tức bị hắn ép xoay đầu lại nhìn thẳng vào đôi mắt chưa nhắm của Mễ Địch.

- Tôi sẽ giúp em sưởi ấm, đừng lo!

Giọng nói lạnh lẽo của Nghị Thừa Quân vang lên bên tai Diệp Thanh, ngay cả câu nói đầy mờ ám kia cũng mang nhiều hàm ý khác nhau. Bàn tay to lớn nắm chặt lấy từng nơi mềm mại trên cơ thể nữ tính của cô, đi tới đâu cũng ép buộc cô phải tiếp nhận kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm.

- Tôi không cần…ưm…

Diệp Thanh quật cường chống lại Nghị Thừa Quân, cơ thể xinh đẹp động lòng người cũng run rẩy theo từng cái chạm nóng bỏng của hắn. Cô thà tự lừa dối bản thân rằng cô run vì trời lạnh.

Nghị Thừa Quân nở nụ cười càn rỡ rồi cúi đầu xuống hôn lấy chiếc cổ mềm mại của cô, hương thơm thanh ngát của cơ thể thiếu nữ mới lớn thật khiến cho hắn muốn phát điên. Hắn lúc này muốn hung hăng hoà cô vào làm một với mình, nhưng trước tiên phải trừng phạt cô một chút.

- Ưm…đừng mà…

Diệp Thanh liên tục thở dốc, từng cảm xúc lạ lẫm trào dâng trong lòng khiến cho cô rất sợ. Cô càng sợ hơn là bản thân mình sẽ thoả hiệp, sẽ làm ra chuyện nhục nhã ở trước thi thể của anh họ.

Không, cô không muốn!

- Á!

Ý chí quật cường của cô ngay lập tức đã bị hắn dập tan hết thành mây khói, hắn đã giải phóng thứ kiêu ngạo đang trướng lên đầy đau đớn kia, thô lỗ tiến vào cơ thể cô từ phía sau. Đau đớn lẫn kɧoáı ©ảʍ ập tới khiến cho cô sợ hãi vô cùng, cảm giác lạ lẫm này thật đáng sợ quá.

Nghị Thừa Quân nâng cơ thể Diệp Thanh lên khỏi mặt đất lạnh lẽo, chống hai tay cô lên ghế, hắn tiếp tục tấn công cô một cách thô bạo. Diệp Thanh đau quá, hai tay cô chống lên ghế cũng mềm nhũn dần, cô cố cắn chặt lấy cánh môi sưng tấy của mình. Nhìn thấy đôi mắt chưa nhắm của anh họ, cô càng thêm sợ hãi khẩn trương, nhưng lại chẳng thể làm được gì hắn.

Nhục nhã, thật nhục nhã.

Diệp Thanh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, chiếc miệng nhỏ bật lên những âm thanh mềm mại rung động lòng người. Nghị Thừa Quân cũng dần nhẹ nhàng trở lại, một lần nữa tiến sâu vào trong cô.

- Á!

Cô đau đớn lẫn nhục nhã nhưng chẳng thể làm được gì khác, đành bất lực chứng kiến bản thân bị làm nhục trước thi thể của anh họ. Nghị Thừa Quân co người xuống nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, tiếp tục hôn lên nó. Diệp Thanh chỉ có thể đưa bàn tay nhỏ bám chặt lấy cổ hắn để giữ thăng bằng cho bản thân.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Nghị Thừa Quân vẫn chưa có ý đinh dừng lại. Hắn đổi tư thế, một lần nữa chà đạp cơ thể mỏng manh của cô. Cô thật sự không thể tiếp nhận nổi sức lực lớn như vậy, cuối cùng cũng ngất đi trong vòng tay ác ma của hắn.

Ngày hôm nay là ngày địa ngục của cô, từng giây từng phút cũng chậm chạp trôi qua khiến cô muốn phát điên.

Nghị Thừa Quân mạnh mẽ rời khỏi cơ thể mềm mại của cô, khiến cho cô mất thăng bằng mà ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo. Đầu gối trơn mịn bị mặt đất cứng rắn làm cho trầy xước. Thân thể trần trụi co ro vì lạnh.

Nghị Thừa Quân vẫn một thân ăn mặc chỉnh tề, chỉnh lại y phục của mình. Hắn định cứ thế bỏ mặc cô, nhưng cuối cùng lại không nỡ. Hắn liền lấy áo khoác dài đắp lên thân thể trần trụi của cô, bế cô ra khỏi nhà giam.

Ở bên ngoài, đám thuộc hạ đã sớm bị những âm thanh đầy ái muội khi nãy làm cho kinh sợ, ngay cả sắc mặt Mặc Hàn cũng rất khó coi. Lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được thiếu gia của mình phẫn nộ trút giận như vậy.

Nghị Thừa Quân khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, thờ ơ nói:

- Xác người bên trong dọn sạch sẽ đi!

- Vâng thưa thiếu gia.

Đám thuộc hạ lập tức tuân lệnh, còn Mặc Hàn thì đi mở cửa xe để Nghị Thừa Quân vào. Trên tay hắn vẫn bế chặt cơ thể mềm mại của cô, nhưng cô mệt quá đã ngất đi. Khuôn mặt xinh đẹp trở nên xanh xao vì trời lạnh.

Nghị Thừa Quân vô thức siết chặt lấy cơ thể cô để truyền hơi ấm, lạnh lùng nhìn Mặc Hàn:

- Gọi Hạ Hy đến đi.

Hạ Hy là cô bạn thân duy nhất của Nghị Thừa Quân, hiện giờ kiêm bác sĩ riêng của Nghị gia. Cô ấy trong lòng Nghị Thừa Quân chỉ sau Doãn Cơ, cũng là người mà hắn quan tâm đến.

Hạ Hy luôn hiểu rõ tính tình của Nghị Thừa Quân, cho nên không lúc nào là cô không nhắc nhở hắn cả, cách yêu phụ nữ của hắn đã sai cách rồi. Nhưng hắn nhất định cố chấp không nghe, lúc nào cũng thô lỗ như vậy.

Nghị Thừa Quân lại đau đầu xoa mi tâm khi nghe bài ca muôn thuở của Hạ Hy, hắn rống lên:

- Mình có yêu cô ta đâu mà!

Hạ Hy bĩu môi không tin:

- Thôi đi, mình nhắc cậu lần cuối, cách cậu yêu phụ nữ hoàn toàn sai cách rồi cậu hiểu không? Cô ấy chỉ mới 18 tuổi thôi đó anh hai ơi!

Nhìn cơ thể Diệp Thanh đầy những vết bầm tím trầy xước là Hạ Hy lại thấy tức thay cô, làm gì có người chồng nào thô bạo như vậy cơ chứ? Huống hồ Diệp Thanh chỉ mới 18 tuổi, căn bản là không thể chịu được sức lực lớn mạnh từ Nghị Thừa Quân như vậy.

Nghị Thừa Quân biết một khi Hạ Hy đã nói thì tới mai cũng không hết, đành giơ tay đầu hàng:

- Được rồi được rồi, cậu luôn đúng. Ok?

- Thế còn nghe được.

Hạ Hy nói, sau đó lại nghiêm túc nhìn về Diệp Thanh:

- Cô ấy thật sự bị tổn thương khá nặng, yêu cầu cậu ít nhất 1 tháng không được chạm vào cô ấy, để đó tự hồi phục.

Nghị Thừa Quân gật đầu, có bắt hắn chạm vào cô nữa hắn cũng không thèm.

Hạ Hy dặn dò xong thì đứng lên, vỗ vỗ vai của Nghị Thừa Quân:

- Nhắc nhở cậu lại một lần nữa, cậu nên đối xử tốt với cô ấy một chút. Không chừng…sau này cậu hối hận cũng không kịp!

Hạ Hy nói xong thì rời đi, Nghị Thừa Quân càng nghĩ càng đau đầu. Cô bạn thân này rốt cuộc là đang nghĩ đi đâu đây?

Nhưng mà…

Hắn lại quay người lại nhìn Diệp Thanh, ma xui quỷ khiến hắn giơ tay lên chạm vào khuôn mặt nhỏ của cô. Một loại cảm xúc không tên lập tức dâng trào trong lòng khiến cho hắn càng khó hiểu.

Nhưng sự rung động nhanh chóng bị hắn lạnh lùng gạt đi, ánh mắt chỉ còn sự tàn khốc:

- Tôi còn chưa chơi cô đủ, làm sao có thể để cô dễ dàng chết?