Chương 20: Tự lực cánh sinh

(20)

Tới nửa đêm thì xe ô tô của đám côn đồ cuối cùng cũng dừng lại tại một căn nhà bỏ hoang ở tận trong rừng, nơi đây chính là nơi bọn họ thường bắt cóc và cưỡng bức những cô gái trẻ trung xinh đẹp. Hôm nay lại được thêm một miếng mồi ngon từ trên trời rơi xuống, ai ai cũng vô cùng háo hức. Một nhóm côn đồ có 4 người cùng nhau lôi Diệp Thanh ra khỏi xe:

- Đại ca, cô gái lần này thật đẹp, nhìn ngon quá.

Một tên côn đồ không nhịn được liền chạm vào cơ thể mềm mại của Diệp Thanh, nói một cách thèm khát. Hai tên còn lại liền tiếp lời:

- Đúng vậy, đại ca, mà ai sẽ chơi trước ạ?

Ánh mắt ai cũng cuồng dã nhìn Diệp Thanh, tên đại ca tức giận quát:

- Chúng mày ngủ mơ hay gì? Đương nhiên tao sẽ là người thưởng thức nó trước rồi.

- Đại ca thật đểu nha, hay chúng ta cùng nhau chơi?

Ba tên còn lại lập tức thương lượng với tên đại ca, năn nỉ mãi tên đại ca mới gật đầu đồng ý. Ngay khi bọn họ quay sang Diệp Thanh thì đã thấy cô khoanh tay đứng nhìn bọn họ. Khi nãy vì hấp tấp nên không có ai trói cô lại, thấy cô bị trúng thuốc ngất đi nên cũng chẳng ai đề phòng.

Bây giờ nhìn thấy cô đang đứng sờ sờ trước mặt, lại là nửa đêm ở trong rừng nên cả đám được một phen hết hồn tưởng cô là ma. Nhưng tên đại ca lập tức quát:

- Ma cái gì mà ma, nó là người.

Diệp Thanh vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt trên môi, cô nheo mắt lại nhìn bốn tên côn đồ trước mặt.

Hứa Tiểu Vy thuê lũ óc lợn này để đối phó với cô? E là cô ta phải thất vọng rồi. Rượu ban nãy là loại rượu mà Diệp Thanh yêu thích nhất, mùi vị của rượu cô nhớ rất rõ. Khi giơ ly rượu vang đó lên cô đã ngửi được mùi rượu đó khác biệt so với rượu gốc, cho nên cố tình giả vờ nhấp một ngụm rồi ngất đi.

Lũ ngu này còn không trói cô lại, đây quả là sai lầm lớn mà.

- Tôi đúng là con người!

Diệp Thanh nhàn nhạt nói câu này, cả đám côn đồ mới hoàn hồn lại. Bọn chúng bắt đầu giở thói lưu manh:

- Cô em tỉnh lại rồi sao? Không sao, như vậy càng kí©h thí©ɧ mà.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Diệp Thanh cũng gật gù theo bốn tên côn đồ kia:

- Đúng vậy, rất kí©h thí©ɧ!

Nụ cười trên môi Diệp Thanh càng trở nên lạnh lẽo, tựa như nữ ác ma từ địa ngục xuất hiện. Ngay sau đó cô xông tới xử gọn bốn tên kia, mỗi tên không chịu được quá hai đòn đánh của cô mà đã ngã gục hết rồi.

Diệp Thanh bước tới túm cổ tên đại ca lên, dùng lực đấm vào mặt gã mấy cú:

- Hôm nay gặp phải tôi là các người đừng mong nguyên vẹn trở về.

Tên đại ca chưa kịp phản ứng thì đã bị đấm gãy răng, ngay sau đó ba tên kia cố gượng dậy muốn phản công, nhưng Diệp Thanh lập tức nâng tên đại ca lên làm bia đỡ. Sức lực của cả ba tên dồn hết vào tên đại ca, cả đám đều hoảng loạn. Diệp Thanh vứt tên đại ca xuống rồi phi tới ba tên còn lại, tốc độ của cô quá nhanh khiến cho bọn chúng không kịp trở tay, liền gục ngã hết. Ngay cả khi một tên định gượng dậy cũng bị Diệp Thanh dùng chân đạp xuống, cô tăng thêm sức khiến cho tên đó đau đớn.

Diệp Thanh lúc này chẳng khác gì một nữ ác quỷ, mỗi cú đánh của cô, cô đều hình dung đó là Nghị Thừa Quân mà mạnh mẽ trút giận. Trả thù, đương nhiên cô sẽ chờ tới ngày chính tay gϊếŧ hắn.

Sau khi xử lí xong bốn tên kia, Diệp Thanh liền lục lấy chìa khoá xe từ tên đại ca và lái đi mất. Nếu như bốn tên kia mạng lớn thì sống, mà chết rồi thì cô cũng chẳng quan tâm. Cô muốn xem xem lúc đó Nghị Thừa Quân sẽ khoanh tay đứng nhìn cảnh cô vào tù không? Mà chắc chắn là không rồi, hắn ta còn chưa hành hạ cô đủ thì sao có thể để cô dễ dàng vào tù chứ? Nước đi này cô cá cược rằng mình sẽ an toàn.

Thế nhưng xe ô tô đi được một đoạn thì hết xăng, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Diệp Thanh. Cô bực bội nhưng không thèm xuống xe, trời vào nửa đêm ở trong rừng rất lạnh, trên người cô chỉ mặc áo khoác mỏng.

Diệp Thanh lấy điện thoại từ trong áo khoác ra, nhưng ở đây lại không có sóng điện thoại. Cô đành qua đêm lại ở đây rồi chờ tới sáng trời ấm hơn đã rồi tính tiếp.

Diệp Thanh rất mệt mỏi, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cô mơ thấy gia đình cô trước kia, mơ thấy bố mẹ đang yêu thương vỗ về cô. Tất cả mọi thứ đều chân thực và sống động quá, khiến cô càng thêm sợ hãi.

Diệp Thanh bật dậy khỏi giấc mộng, cô nhìn đồng hồ thì đã hơn 4 giờ sáng. Trời mùa đông nên giờ này vẫn còn rất tối, ngoài trời cũng rất lạnh.

Diệp Thanh không ngủ được nữa, cô ôm mình và suy nghĩ lại những chuyện đã qua tựa như một cơn ác mộng, cô tủi thân khóc một mình. Đã rất lâu rồi cô không khóc, bây giờ cô rất nhớ bố mẹ, không biết mẹ hiện giờ ra sao rồi, không có cô bà ấy sống có tốt không?

Không biết Diệp Thanh đã khóc bao nhiêu lâu, khi cô khóc xong một trận thì bên ngoài trời đã sáng. Không cần soi gương cô cũng có thể tưởng tượng được ra hai mắt mình sưng vù như thế nào vì khóc. Cô gạt khô nước mắt rồi bắt đầu ra khỏi xe tìm lối ra.

Ở trong rừng, trời sáng sớm cũng rất lạnh. Diệp Thanh kéo áo khoác lên rồi chậm chạp bước qua những tán cây rậm rạp. Sương sớm khiến cho giày cô bị ướt, vì mặc đồng phục trường là váy nên bên dưới cô có mặc thêm chiếc quần tất mỏng, khi bị ướt thì vô cùng lạnh giá. Áo khoác này dù dài tới tận đầu gối nhưng cũng rất mỏng. Diệp Thanh cố gắng chịu cơn lạnh buốt tê người để tìm đường ra khỏi khu rừng. Không chỉ thế bụng cô còn rất đói nữa.



Biệt thự Nghị gia…

Tới sáng sớm mà Diệp Thanh vẫn chưa về nhà, Nghị Thừa Quân nhíu mày khó tin. Lẽ nào cô gặp nguy hiểm thật? Đáng chết!

Hắn liền phái tất cả thuộc hạ đi tìm Diệp Thanh, dù có lật tung cả thành phố này cũng phải tìm cô cho bằng được.

Chính bản thân Nghị Thừa Quân cũng không nhận ra mình lúc này rất khẩn trương, mặc dù mới hôm qua hắn còn nói mặc kệ cô, chắc chắn cô đang giả vờ.

Thế nhưng hắn làm sao có thể để cô xảy ra chuyện khi vẫn chưa chơi chán cô cơ chứ?

Khác với sự khẩn trương của biệt thự Nghị gia, ở trường lúc này, Hứa Tiểu Vy thấy Diệp Thanh không có lên lớp nên vô cùng đắc ý. Chắn chắn đêm qua cô bị hành cho bây giờ không đi đứng nổi rồi, đáng đời. Cô ta liền đi truyền tin khắp nơi nói xấu Diệp Thanh, còn nói là Diệp Thanh nhận vơ Nghị Thừa Quân làm chồng mình.

Hàn Tứ Long biết tin Diệp Thanh mất tích nên vô cùng lo lắng, lập tức tới tìm Hứa Tiểu Vy cảnh cáo:

- Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám động vào cô ấy thì đừng có trách tôi.

Hứa Tiểu Vy cũng có chút sợ Hàn Tứ Long, thế nhưng cô ta lập tức mang Diệp Thanh ra kể xấu:

- Cậu đừng có bị cô ta lừa, hôm qua cô ta còn nói là mình đã kết hôn rồi. Haizz, không biết bây giờ bám theo ông già nào, còn trẻ mà đã trơ trẽn như vậy…

- Câm miệng! Có tin tôi cắt cái lưỡi của cô ra không?

Hàn Tứ Long bực bội quát, sau đó cũng lập tức rời đi. Giờ này cậu ta vô cùng lo lắng cho Diệp Thanh nên chẳng còn tâm tư nào nghe Hứa Tiểu Vy nói bậy.

Biết thế hôm qua đã cố bám theo cô rồi.

Tới tận chiều, tất cả những người đang điên cuồng tìm kiếm Diệp Thanh vẫn chưa nhận được tin tức gì của cô. Còn Diệp Thanh lúc này vẫn cố gắng rời khỏi khu rừng. Cuối cùng cô cũng đến đường quốc lộ, cô kiệt sức ngồi xuống đất nghỉ ngơi, cái bụng đã sớm đói mốc meo:

- Nghị Thừa Quân thối tha, đã 1 ngày rồi mà hắn vẫn chưa đi tìm mình. Đáng ghét, đáng ghét!

Diệp Thanh bực bội trút hết mọi uất hận trong lòng. Vốn dĩ ban đầu cô cố tình sập bẫy của Hứa Tiểu Vy là vì muốn Nghị Thừa Quân lo lắng cho mình, hắn sẽ đi tìm mình. Với năng lực của hắn thì tìm một người không phải khó khăn gì, cho nên cô mới tự tin để cho đám côn đồ đưa mình đi như thế.

Nhưng đáng chết là mấy lũ óc heo kia lôi cô lên rừng, và Nghị Thừa Quân cũng chẳng thèm đi tìm cô. Nếu biết trước như vậy cô đã không giả vờ rồi, thật tốn công vô ích.

Đáng ghét! Hắn ta thực sự không quan tâm tới sự sống chết của cô dù chỉ một chút sao?

Diệp Thanh mệt quá, những suy nghĩ của cô đều dần dần trở nên mông lung mơ hồ, hai mắt cô nặng trĩu. Cuối cùng cô ngất đi.

Không biết bao nhiêu lâu, bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông bế Diệp Thanh lên xe ô tô riêng và lái đi mất.