Chương 5: Tập bắn súng

(5)

Ngày hôm sau…

Diệp Thanh bình thường ở nhà mỗi khi ngày nghỉ là ngủ nướng, mấy ngày nay ở Nghị gia không cần làm gì nên cô cũng ngủ nướng nhiều hơn. Tới tận 8 giờ cô mới dậy thì đã thấy Tiểu Phùng vội vã chạy vào phòng gọi cô:

- Tam phu nhân…à…Diệp Thanh, sao giờ này cô mới dậy chứ? Mau đi đánh răng rửa mặt đi ạ. Chúng ta phải tới trường bắn.

Tiểu Phùng cũng bị đám tình nhân kia chơi một vố, lúc cô ấy biết tin này thì đã nhanh chóng chạy tới gọi Diệp Thanh. Nhưng không ngờ Diệp Thanh tới giờ này mới ngủ dậy.

Diệp Thanh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra:

- Trường bắn là sao?

- Ạ…? Nói ra thì dài lắm, bây giờ cô cứ đi đánh răng rửa mặt rồi thay đồ đi, lát tôi sẽ từ từ kể lại. Mọi người chỉ còn chờ mình cô thôi đó.

Diệp Thanh thấy Tiểu Phùng gấp gáp như vậy, cô cũng không hỏi nhiều nữa, khoé môi chỉ hơi nhếch lên. Trường bắn sao, là bắn súng ư? Chắc sẽ rất thú vị.

Diệp Thanh thong thả đi đánh răng rửa mặt, cố tình kéo dài thời gian ra. Đối với cô, mấy phong tục ở trong Nghị gia này cô đều coi thường.

Tiểu Phùng gấp gần chết rồi, lại thấy Diệp Thanh thong thả như vậy thì không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Nhưng chỉ là người hầu nên Tiểu Phùng cũng không dám phàn nàn gì, chỉ đành đứng bên ngoài chờ Diệp Thanh.

Khoảng gần 1 tiếng sau, Diệp Thanh mới bước ra khỏi phòng, trên khuôn mặt nở nụ cười thích thú:

- Đi thôi, bây giờ kể cho tôi nghe được chưa?

Tiểu Phùng lập tức kể từng chi tiết:

- Ở Nghị gia, vào chủ nhật mỗi tuần thì đều là thời gian rảnh của cả nhà, cho nên tất cả mọi người phải ra trường bắn tập bắn súng. Là một thành viên của Nghị gia, cái cơ bản nhất là phải biết tự bảo vệ bản thân lúc gặp nguy hiểm. Cho nên Nghị thiếu mới đưa ra quy định này.

Tiểu Phùng trước giờ vô cùng sùng bái Nghị Thừa Quân, cô ấy cảm thấy những quy định mà Nghị Thừa Quân đặt ra đều hợp tình hợp lí cả. Mỗi chuyện đều có lí do riêng của nó.

Diệp Thanh chỉ bĩu môi khinh bỉ:

- Tôi thấy mấy cô ngực to não ngắn kia có tập thế nào cũng vô ích thôi, tốt nhất là nên để tinh lực đi dụ dỗ đàn ông thì hơn.

Tiểu Phùng nghe Diệp Thanh nói vậy thì cũng đồng tình luôn. Trước giờ mấy cô tình nhân kia hay làm khó Tiểu Phùng như vậy, nay được dịp Tiểu Phùng liền xả hết tức giận ra:

- Đúng rồi, bọn họ thật đáng ghét. Hôm nay cũng là bọn họ hại tôi tới gọi cô muộn như thế đó.

Diệp Thanh chỉ nở nụ cười bí hiểm, vỗ vỗ vai Tiểu Phùng:

- Cô yên tâm, từ nay có tôi ở đây, không ai dám bắt nạt cô đâu.

Lời nói chắc nịch của Diệp Thanh khiến cho Tiểu Phùng cảm động vô cùng, từ nhỏ tới lớn chưa ai từng đối xử tốt với cô. Nghe Diệp Thanh nói vậy, cô vui vẻ ôm Diệp Thanh:

- Diệp Thanh tốt quá đi! Hí hí, tôi vẫn còn nhớ cảnh hôm qua bọn họ bị đại phu nhân mắng.

Diệp Thanh chỉ cười mà không nói gì, chút chiêu trò đó chỉ là học lại từ bọn họ thôi, không phải sao? Huống hồ, đó mới chỉ là mở đầu.

Vừa đi vừa nói chuyện vu vơ với Tiểu Phùng, tới giờ Diệp Thanh mới vô thức nhận ra biệt thự Nghị gia lại rộng lớn tới vậy. Nó giống như một toà lâu đài lớn, người không biết đường thì rất dễ bị lạc như mê cung. Còn rất nhiều nơi Diệp Thanh chưa từng đi qua, ví dụ như trường bắn, tới giờ cô mới biết có trường bắn đặt tại biệt thự Nghị gia này.

Cô thiết nghĩ, mấy cô vợ và tình nhân đều ở đây quanh năm suốt tháng, chẳng phải sẽ bị ngăn cách với thế giới bên ngoài kia sao? Như thế, dù ngoài kia có xảy ra chuyện gì hay Nghị Thừa Quân có làm chuyện xấu thì bọn họ cũng không thể nào biết được.

Diệp Thanh còn chưa tốt nghiệp cấp ba, cứ tiếp tục ở đây thì sau này cô tiếp quản công ty thế nào chứ? Kế hoạch của cô không chỉ là muốn gϊếŧ Nghị Thừa Quân mà còn muốn lấy lại tập đoàn của Mễ gia đã bị Nghị gia chiếm lấy từ đêm hôm sinh nhật 18 của cô, lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về Mễ gia. Không được, phải nghĩ cách để Nghị Thừa Quân cho đi học lại thôi.

Đi một đoạn đường khá dài thì cuối cùng Diệp Thanh cũng tới trường bắn, cô trố mắt lên nhìn. Quả thực tuy là tiểu thư nhà quyền quý, nhưng trường bắn đặc biệt thế này là lần đầu tiên cô thấy. Nó rộng lớn quá…! Cô chưa từng được tập bắn súng vì cô thường xuyên bận học, cho nên cô rất có hứng thú với cái trường bắn này.

Nhưng Diệp Thanh lập tức nhướn mày, sao mọi người lại giải tán hết rồi?

Thì ra là Nghị Thừa Quân hôm nay tâm trạng tốt nên đã miễn cho tất cả một buổi hôm nay, tất cả mọi người được nghỉ sớm. Nghĩ tới đây Diệp Thanh lại tức giận, hắn ta rảnh lắm hay gì? Biết thế cô cứ tiếp tục ngủ nướng không thèm tới.

Diệp Thanh định về phòng ngủ tiếp thì bị một giọng nam trầm thấp gọi lại. Cô quay lại nhìn, nhận ra ngay đây chính là thuộc hạ thân cận của Nghị Thừa Quân, Mặc Hàn.

- Tam phu nhân, Nghị thiếu nói riêng cô phải ở lại tập súng cho tới khi nào bắn trúng tâm 10 lần mới được nghỉ ạ.

Nghị Thừa Quân này biết cô không biết bắn súng sao? Nhất định là hắn đang cố tình làm khó cô, đáng ghét!

Tính tình Diệp Thanh trước giờ cứng đầu, cô chưa bao giờ chịu thua trước ai cả. Cô lập tức bước lại gần Mặc Hàn, trừng mắt:

- Được thôi, tập thì tập, ai sợ ai? 20 lần tôi cũng bắn được.

Đã thế thì hôm nay cô phải bắn trúng tâm 20 lần cho Nghị Thừa Quân được mở mang tầm mắt. Dám khi dễ cô ư?

Tiểu Phùng nghe Diệp Thanh mạnh miệng tuyên bố như vậy thì trợn mắt kinh hãi, cô ấy kéo kéo áo Diệp Thanh:

- Diệp Thanh…

Diệp Thanh lập tức mỉm cười trấn an Tiểu Phùng. Chỉ là bắn súng thôi mà, cô trước giờ chưa từng sợ gì cả. Cái này thì sao làm khó được cô chứ?

Mặc Hàn híp mắt đầy nguy hiểm nhìn Diệp Thanh, sau đó cười nói:

- Không cần đâu, Nghị thiếu bảo cô bắn 10 lần thì cô cứ bắn 10 lần là được.

Trường bắn này đặc biệt không giống như những trường bắn ở bên ngoài khác, riêng tâm bắn đã ở cách xa như vậy, chỉ sợ Diệp Thanh một lần trúng tâm còn không được, còn mạnh miệng gì chứ? May mà Nghị thiếu không ở đây, nếu không hôm nay Diệp Thanh thảm chắc rồi. Mặc Hàn như vậy là còn nhân từ rất nhiều, nể tình cô còn nhỏ chưa trải sự đời nên không muốn làm khó cô.

Diệp Thanh có thể nhìn ra ánh mắt đầy con thường của Mặc Hàn, cô thật sự rất tức giận:

- Này, anh tưởng tôi 18 tuổi nhưng yếu đuối sao? Tôi không cần anh thương hại.

Đường đường là tiểu thư họ Mễ danh giá, thật không ngờ chỉ bị một tên thuộc hạ khi dễ. Diệp Thanh làm sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ?

Thế nhưng Tiểu Phùng đứng bên cạnh lập tức ngăn những lời mà Diệp Thanh định nói tiếp lại, quay sang Mặc Hàn trả lời thay:

- Mặc tiên sinh, Diệp Thanh chỉ nói đùa thôi ạ, ngài đừng để bụng.

Mặc Hàn liền gật đầu, Tiểu Phùng coi như còn biết điều. Nếu chuyện này mà lan đến tai của Nghị thiếu thì Diệp Thanh chết là cái chắc.

Diệp Thanh quay sang Tiểu Phùng, định nói thêm gì thì nhìn thấy ánh mắt đầy khẩn cầu của cô ấy. Cô lập tức đẩy Tiểu Phùng ra và bước tới cầm một khẩu súng lên, ánh mắt đầy căm phẫn. Cô không nói gì nữa, bắt đầu nghiêm túc luyện súng.

Mặc Hàn cho người ở lại canh chừng, sau đó lặng lẽ rời đi để báo cáo với Nghị Thừa Quân. Nhưng ngoại trừ chuyện Diệp Thanh đòi bắn 20 lần trúng tâm, Mặc Hàn có lòng tốt không kể ra.

Nghị Thừa Quân nghe xong, hắn có thể tưởng tượng được ra khuôn mặt nhỏ của Diệp Thanh lúc đang tức giận. Hắn chỉ cười lạnh:

- Giám sát cô ấy thật chặt, chưa bắn xong 10 lần thì không được phép nghỉ, ngay cả khi trời tối hay đêm.

- Thuộc hạ hiểu rồi ạ.