Chương 28

Nhìn thái độ tự nhiên của ông ta, cứ như ông ta mới là bạn học cũ của Tạ Diễm vậy.

"Vậy các anh lên đây để mời tôi xuống dự lễ đính hôn của Vương Khôn sao?" Tạ Diễm cố ý hỏi vậy.

Thực ra cậu cũng nhận ra ánh mắt của bố vợ tương lai của Vương Khôn từ lúc vào phòng luôn hướng về phía Chu Kỳ Quân. Có lẽ mục đích thực sự của họ là tìm Chu Kỳ Quân.

Tạ Diễm không phải kẻ ngốc, mắt cậu cũng không mù, nhóm bạn của Cố Ngộ Sâm, từ trang phục đến khí chất đều rất xuất sắc, tuyệt đối không phải xuất thân từ tầng lớp lao động bình thường.

Ví dụ như Chu Kỳ Quân, hôm nay anh ta mặc một bộ đồ của một thương hiệu cao cấp, là sản phẩm đặc biệt theo mùa, có tiền cũng khó mà mua được.

Tạ Diễm nhận ra thương hiệu trang phục của Chu Kỳ Quân cũng là nhờ Lý Trạch Khâm, người có sở thích mua tạp chí thời trang. Tất nhiên, mục đích của anh ấy không phải để xem quần áo mà để ngắm người mẫu mặc quần áo.

Lý Trạch Khâm mỗi lần đều nhận xét về các người mẫu trước mặt Tạ Diễm, cậu bị ép xem nhiều nên cũng nhận biết được vài thương hiệu quốc tế cao cấp.

Không chỉ Chu Kỳ Quân, mà cả Mễ Cao Kiệt, Bành Minh Dật và Giang Dư, quần áo và đồ dùng của họ đều không rẻ, điều này chứng tỏ thân phận không tầm thường của họ.

Nhưng điều đó thì sao?

Thân phận của họ không liên quan gì đến cậu.

Sau này, người sống cùng cậu là Cố Ngộ Sâm, không phải nhóm bạn của anh ấy.

Tuy nhiên, việc Tạ Diễm không quan tâm đến thân phận của họ là một chuyện, nhưng nếu có ai muốn lợi dụng việc cậu quen biết họ để đạt mục đích riêng, Tạ Diễm cũng không dễ dàng để họ toại nguyện.

"Người nào đó" chính là Vương Khôn và bố vợ tương lai của anh ta.

Bố vợ tương lai của Vương Khôn vốn dĩ muốn lợi dụng mối quan hệ giữa Vương Khôn và Tạ Diễm để kết thân với Chu Kỳ Quân, giờ nghe Tạ Diễm hỏi vậy, ông ta gật đầu lia lịa, "Đúng vậy, dù sao cậu cũng là bạn học đại học của Vương Khôn, hôm nay gặp nhau, nhất định phải xuống dưới uống một ly."

"Được," Tạ Diễm rất thẳng thắn đồng ý, "Tôi sẽ xuống ngay."

Nói xong, câuh quay sang hỏi Cố Ngộ Sâm, "Anh đi cùng em xuống hay ở lại đây?"

Cố Ngộ Sâm trả lời, "Anh đi cùng em xuống."

Tạ Diễm gật đầu, "Được."

Tạ Diễm tự nhiên nắm tay Cố Ngộ Sâm, nói với những người trong phòng bao, “Tôi xin phép xuống dưới một chút để chúc mừng, rồi sẽ quay lại ngay.”

Những người khác vẫy tay, “Cứ đi đi, chúng tôi chờ hai người quay lại.”

Bố vợ tương lai của Vương Khôn ngơ ngác hỏi, “Bạn của cậu không xuống cùng sao?”

Nếu không xuống, thì việc ông ta định mượn quan hệ của Tạ Diễm để làm gì?

Tạ Diễm mỉm cười, “Bạn tôi còn có việc phải bàn, chỉ có tôi và bạn đời của tôi xuống thôi.”

Vương Khôn khi thấy Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm nắm tay nhau, mắt đã mở to ngạc nhiên. Khi nghe Tạ Diễm nói Cố Ngộ Sâm là bạn đời của cậu, biểu hiện càng thêm khó tin.

“Cậu kết hôn rồi sao?”

Không kịp suy nghĩ, Vương Khôn đã thốt lên câu hỏi này. Nhận ra mình đã nói gì, anh ta vội giải thích, “Tôi chỉ ngạc nhiên, không ngờ cậu kết hôn nhanh thế.”

“Đúng vậy,” Tạ Diễm nhìn Cố Ngộ Sâm, ánh mắt đầy tình cảm, “Tôi cũng không ngờ mình lại đổ gục nhanh chóng sau khi gặp anh ấy.”

Vương Khôn: “...”

Mặt anh ta thoáng chốc trở nên u ám, nhưng vẫn cố gượng cười, “Vậy chúng ta đi xuống thôi.” Tay anh ta siết chặt bên hông, dường như đang kiềm chế điều gì đó.

Bố vợ tương lai của Vương Khôn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy rõ những người trong phòng không hoan nghênh mình, đành phải theo xuống.

Đợi cửa phòng bao đóng lại, Bành Minh Dật mới chống cằm cười, “Mắt nhìn người của Cố Ngộ Sâm thật không tồi.”

Tạ Diễm không nói ra, nhưng mọi người trong phòng đều là những người tinh tường, dễ dàng hiểu rõ mục đích của cậu, chỉ riêng điều này đã khiến họ nhìn Tạ Diễm bằng con mắt khác.

Ồ, không phải ai trong phòng cũng là người tinh tường. Ít nhất thì Chu Kỳ Quân vẫn chưa biết gì, nghe thấy lời của Bành Minh Dật, anh ta còn kiêu ngạo phản bác, “Chỗ nào tốt?”

Ở dưới lầu, buổi tiệc đính hôn trở nên sôi động hơn khi Tạ Diễm xuất hiện, đặc biệt là những người bạn cùng lớp đại học của cậu.

Lúc còn học đại học, Tạ Diễm có quan hệ rất tốt, bây giờ dù đã hai năm không gặp, họ vẫn rất nhiệt tình chào hỏi cậu.

“Tạ Diễm, lâu quá không gặp.”

“Sao cậu không tham gia buổi họp lớp trước Tết?”

“Tạ Diễm, cậu vẫn không thay đổi gì, vẫn đẹp trai như xưa!”

...

Họ cũng chú ý đến Cố Ngộ Sâm, nhiều người không ngừng liếc nhìn anh, có người bạo dạn còn hỏi Tạ Diễm, “Tạ Diễm, người đẹp trai đứng cạnh cậu là ai? Anh ấy còn độc thân không? Giới thiệu cho bọn mình đi.”

Ý tứ của họ đã rõ ràng, họ nghĩ Cố Ngộ Sâm là bạn của Tạ Diễm, nên muốn Tạ Diễm giới thiệu họ với anh, hy vọng có thể phát triển mối quan hệ xa hơn.

Nghe câu hỏi này, Tạ Diễm suýt nữa đã nổi giận, định tuyên bố quyền sở hữu, nhưng Cố Ngộ Sâm đã nắm tay cậu trước, mười ngón tay đan xen, siết chặt.

Cố Ngộ Sâm nói: “Xin lỗi, đã kết hôn rồi, thuộc về Tạ Diễm.”

“Ừ,” Tạ Diễm cười, “Anh ấy là của tôi.”

Chương 15

Những người hỏi thăm về Cố Ngộ Sâm ngạc nhiên nhìn vào tay họ đang nắm chặt, hoàn toàn không ngờ rằng hai người lại có mối quan hệ như vậy.

Lúc còn ở đại học, Tạ Diễm là hình mẫu lý tưởng của họ, họ đã từng tụ tập bàn luận xem cuối cùng Tạ Diễm sẽ thuộc về cô gái nào. Kết quả là suốt thời gian học đại học, Tạ Diễm vẫn giữ được sự độc thân trong biển hoa.

Không ngờ, cuối cùng người chiếm được Tạ Diễm lại là người đàn ông tên Cố Ngộ Sâm này.

Phải công nhận, hai người họ đứng cạnh nhau thật sự rất đẹp đôi.