Chương 13

Ngày trước, mỗi đêm anh vào phòng con trai, chỉ chú ý đến vẻ mặt con trai khi ngủ, nhưng gần đây anh bắt đầu nhìn cả dung nhan lúc ngủ của cô. . .

“Cô ấy?” Cô ấy … thế nào? Đầu điện thoại đằng kia Thạch Dự Thạc nhận ra ngữ điệu của bạn mình có gì đó không đúng lắm. Bình thường Phó Thần Cương không bao giờ nói chuyện với người khác mà dừng giữa chừng như vậy, vì thế anh không nhịn được liền hỏi lại: “Cậu . . Không phải là cậu đã coi trọng cô bảo mẫu nhỏ nhà mình đấy chứ?”

“Cậu đang nói những lời ngu xuẩn gì vậy?” Phó Thần Cương trầm giọng quát mắng, nhưng anh lại không sao ngăn trở nổi sự băn khoăn đã bắt đầu lặng lẽ nổi lên trong lòng.

“Bạn bè với nhau đã lâu, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu nhé! Cậu và Tưởng đại tiểu thư cho dù hai người có chơi đùa, nhưng cậu phải xác định cho rõ ai là người cần đối xử nghiêm túc, ai là người cần bỏ qua, cậu cũng đừng có tùy tiện đang tay phá hủy ở một cô gái nhỏ đấy nhé.”

“Nhàm chán.” Ồn ào một hồi, Phó Thần Cương cúp điện thoại.

Nghiêm túc mà nói, anh đối với cô chỉ là có chút tò mò để ý mà thôi, mặc dù không thể nói là có tình cảm gì, nhưng mà…

Tình cảm ư? Anh thì có tình cảm với cô đây?

Trong ngực không hiểu vì sao lại bốc lên một luồng khí nóng bỏng khiến anh không khỏi suy nghĩ. Giữa trưa tháng Bảy, đầu anh bị ánh nắng gay gắt rọi vào, chắc chắn là anh đã bị phơi nắng nên mới có chút không thoải mái rồi. Anh để điều hòa bên trong xe lạnh thêm chút nữa, nhưng cũng không vì vậy mà thấy tốt hơn chút nào. Chỉ cần nghĩ tới Khang Hoa Hiên, thì dòng cảm xúc khác thường này lại đột nhiên hiện lên

Nhất định là anh bị cảm nắng rồi. Đúng thế! Ngày hôm qua cô còn không ngừng nhắc nhở anh, gần đây trời nóng nực, dễ bị cảm nắng, nói anh nên chú ý nhiều hơn một chút. Thế này thì chắc chắn là anh đã bị cảm nắng rồi!

Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là hôm nay về nhà sớm hơn một chút, nhờ cô đánh gió giúp cho nhỉ?

Ừ, nên làm như thế.

Đang lúc đợi đèn đỏ, trong lúc vô tình Phó Thần Cương để ý thấy có một bóng dáng quen thuộc đang đẩy chiếc xe trẻ con, trên tay còn mang theo một cái túi lớn, đang chậm rãi đi qua đường.

Là cô đó ư? Anh thở dốc vì kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia một hồi rồi mới dám xác định. Bởi vì, tự nhiên cô lại cắt ngắn mái tóc dài của mình đi! Mái tóc ngắn rất thích hợp với cô, làm cho ngũ quan của cô thêm xinh xắn, nhưng lại làm cho cô lúc mới thoạt nhìn thì có vẻ trẻ con hơn.

Cô mặc một chiếc áo đơn giản màu xám trắng, bên dưới mặc chiếc váy ngắn màu xanh da trời, để lộ ra một đoạn bắp chân mảnh khảnh trắng noãn .

Lúc này Phó Thần Cương mới giật nảy mình … thật ra thì cô vẫn còn rất nhỏ. Hai mươi ba tuổi, đáng ra phải là độ tuổi không buồn không lo, là độ tuổi chỉ biết theo đuổi tương lai và tình yêu. Nhưng cô lại tự nguyện xách túi lớn túi nhỏ, hy sinh tất cả thời gian giải trí để đi làm bảo mẫu!

Nhìn cô thỉnh thoảng giúp Huân Triết ở trong xe lau đi một chút mồ hôi, gặp phải bậc cao ở ven đường cô còn cố dùng hết sức của mình nâng cả cái xe lên, cố gắng không để cho Huân Triết ở bên trong phải chịu bởi bất kỳ sự lắc lư nào làm cho khó chịu. .

Tại sao cô lại phải đối xử với Huân Triết tốt như vậy? Rõ ràng cô chỉ là bảo mẫu, tại sao nhất cử nhất động đối với Huân Triết lúc này đều tỏ ra cực kỳ quan tâm, cực kỳ cẩn thận, cực kỳ chú ý?

Nếu như không phải anh biết quan hệ giữa cô và Huân Triết, thậm chí anh sẽ cho rằng cô là mẹ đẻ của Huân Triết.

Cô còn trẻ như vậy, giống như một bà mẹ nhỏ bé gầy gò lại định đẩy xe cho cục cưng bé nhỏ đi đâu vậy?

Phó Thần Cương không chút nghĩ ngợi liền lái xe theo sau.Nhìn thấy cô đi vào một quán cà phê cách đó không xa, anh liền rẽ vào, định tìm chỗ đậu xe, nhưng đợi đến khi anh dừng xe xong, cũng đã tốn không ít thời gian