Chương 1

Bố tôi nɠɵạı ŧìиɧ.

Đứa con của tiểu tam là do tôi phá.

Thời điểm tôi biết việc này là vào tháng Năm năm nay.

Ngày đó cậu út đến nhà, bố tôi uống rượu cùng ông ấy, rồi cả hai nằm ngủ say sưa trên sô pha. Mẹ tôi đột nhiên đau dạ dày nên tôi phải chở bà đến bệnh viện.

Đến lúc đăng ký, tôi mới biết mình lấy nhầm điện thoại di động của bố.

Cả hai điện thoại đều có vỏ màu đen, thoạt nhìn giống hệt nhau.

Tôi có thói quen vuốt màn hình rồi nhấp vào WeChat để thanh toán.

Đúng lúc có một tin nhắn mới gửi đến.

"Anh yêu, khi nào anh qua đây? Vợ anh không phát hiện ra chứ?"

Hình đại diện không phải mẹ tôi, nội dung lại càng không giống với những gì bà có thể nói ra.

Tôi sững người trong giây lát.

Nhấp vào hộp trò chuyện, thì thấy hiển thị đối phương đang typing, sau đó là một câu khác gửi tới.

“Đúng rồi, em rất thích chiếc vòng cổ anh tặng.”

Cuộn lên trên, lịch sử trò chuyện trống không.

Không khó lý giải ý nghĩa hai tin nhắn này. Lưng tôi cứng đờ, toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Phía sau còn có người xếp hàng, cô y tá thúc giục: “Tiên sinh, anh thanh toán thế nào?”

“Có chuyện gì vậy?” Mẹ tôi đứng bên cạnh, nhìn qua chỗ tôi.

Lúc này tôi mới hoàn hồn, nhanh chóng tắt màn hình, cố nặn ra một nụ cười điềm tĩnh, hơi chột dạ giải thích, “Tiền trong WeChat của con cho bạn cùng phòng mượn mất rồi.”

Cũng may là mẹ tôi không nghi ngờ gì, chỉ mỉm cười, liếc tôi một cái, “Con trai ngốc nghếch, không có tiền thì cứ nói đi.”

Nói xong thì đưa ví cho tôi.

Kiểm tra, tư vấn và kê đơn thuốc, tôi vô tri vô giác cùng mẹ vượt qua cả quá trình, nhưng tâm trí đã hỗn loạn từ lâu.

Tận dụng lúc rảnh tay, tôi trốn vào góc lục xem điện thoại của bố.

Vừa xem, tôi vừa quan sát mẹ vì sợ mẹ nhận ra điều gì đó không ổn.



Tay chân lạnh ngắt vì căng thẳng.

Về đến nhà thì đã muộn, bố tôi vẫn còn ngủ, nhưng vị trí đã được thay đổi từ ghế sô pha trong phòng khách sang giường trong phòng ngủ.

Chiếc điện thoại kia vẫn còn ở trên bàn trà, giống như trước khi ra ngoài.

Tôi đánh dấu tin nhắn là chưa đọc, sau đó để điện thoại về chỗ cũ trước khi bố thức dậy.

Về đến phòng, không phải giả vờ như không có việc gì khi ở trước mặt mẹ, lúc này tôi mới sa sầm mặt mày.

Lúc ở bệnh viện, tôi đã kiểm tra điện thoại của bố.

Nhưng ngoài hai tin đúng lúc gửi tới kia, thì không còn cái gì khác thường.

Các bản ghi cuộc gọi tất cả đều là liên hệ công việc, trong album thì chủ yếu là ảnh phong cảnh không trọng tâm, các tài liệu liên quan đến công việc, và... một bức ảnh chụp gia đình.

Nhưng lòng tôi lại càng thêm nặng nề.

Càng không tìm được gì, có nghĩa ông ấy càng thận trọng.

Thậm chí càng khó đánh giá thời điểm ông ấy bắt đầu.

Tôi cau mày, thực sự không thể hình dung ra được.

Trong những năm đầu, bố tôi kiếm được rất nhiều tiền từ việc đầu tư vào bất động sản. Nhưng những năm gần đây, công ty hoạt động không tốt, ông đang cố gắng thay đổi mô hình. Ông không quá bận, mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, cũng rất ít xã giao. Rốt cuộc ông “trật bánh” từ khi nào?

Do dự một lúc, tôi mở WeChat tìm kiếm tài khoản WeChat đó.

Bởi đã đọc rất nhiều lần nên tôi đã thuộc lòng dãy số đó.

Hình đại diện là Shiba Inu, nick name là Tiểu Hoan, không có chú thích gì cả ...

Tôi vừa lẩm nhẩm trong đầu vừa nhập số vào, nhưng đột nhiên sửng sốt.

Kết quả tìm kiếm cho thấy người đó đã là bạn của tôi.

Sao có thể ……

Theo bản năng tôi kiểm tra lại dãy số đó.

Có phải đã nhầm chỗ nào rồi không?

Nhưng hóa ra là đúng. Ảnh đại diện, biệt hiệu và thậm chí cả ID WeChat đều giống hệt như những gì tôi thấy trên điện thoại của bố.



Người này là ai?

Không có ghi chú, không có nhãn.

Nhưng sau khi nhấp vào hộp trò chuyện, đã có một tin nhắn được ghi lại.

Thời điểm là 16:25 ngày 25 tháng 3 năm 2017, nội dung chỉ có hai chữ “Cảm ơn.”

Đối phương cũng không phản hồi.

Tôi không có thói quen xóa hộp thoại nên vẫn giữ lại lịch sử trò chuyện từ lâu lắm rồi.

Nhưng vấn đề là, ở thời điểm này, tôi không có chút ấn tượng gì về người này cả.

Tôi nhìn chằm chằm vào nhật ký trò chuyện từ ba năm trước, lông mày nhíu lại, đầu đầy những câu hỏi.

Cô ta là ai? Đó có phải là người tôi biết không? Tại sao tôi lại nói lời cảm ơn với cô ta?

Không có nguyên nhân kết quả, chỉ có hai chữ không đầu không cuối.

Hình đại diện và tên trên mạng có thể được sửa đổi bất kỳ lúc nào, điều này khiến việc xác nhận danh tính của đối phương trở nên khó khăn hơn.

Khi tôi đang cố gắng nhớ lại, thì dòng nick name hiển thị ở góc trên bên trái đột nhiên thay đổi, trở thành "Đối phương đang gõ ..."

Tôi giật bắn người.

Mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng chắc chắn tôi không nhầm!

Chuyện này là sao? Ngẫu nhiên? Hay là bug?

Không thể... hoặc là, cô ta thực sự muốn gửi cho tôi một tin nhắn.

Ma xui quỷ khiến, tôi nhấp vào vòng kết nối bạn bè của cô ta.

Tôi tìm thấy nội dung mới nhất, chỉ mới một phút trước.

Cô ta viết: Tôi biết bạn đã xem rồi. 2h30 chiều mai, tại công viên nước. Không gặp không về.

Tôi nhìn chằm chằm thông tin đó trong giây lát.

Cái này gửi cho ai?

"Bạn" trong câu này là ai?

Tôi mở nội dung với khuôn mặt trống rỗng.