Chương 11

Không khí trong phòng buồn tẻ.

Chỉ có Trần Hổ là không hề hay biết, vẫn nhiệt tình tán gẫu về mấy chuyện thú vị của đội bóng hồi đó.

"Tớ nhớ nhất là mỗi lần ra ngoài nhậu sau khi chiến thắng. Nhớ lại lại thấy vui vãi. Đúng rồi, khi nào thì hai người đi? Nhất định phải ra ngoài nhậu một bữa trước khi trở về Thiên Tân."

Lòng tôi khẽ động, "Nếu không thì hôm nay đi. Hồi đó, cậu nhận order nhóm Trao thưởng từ điện thoại của tớ, cũng coi như tớ là bà mối cho hai người. Cậu mời bà mối ăn bữa cơm thì không quá phận chứ?"

Trần Hổ sửng sốt, sau đó định thần lại rồi bật cười. "Ok chứ! Tớ mời."

Sau đó, cậu ta nhìn Triệu Hoan, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Tiểu Hoan, mẹ nói buổi chiều muốn gặp người chủ trì hôn lễ, em xem có đi được không? "

Triệu Hoan ngẩng đầu, lạnh lùng thản nhiên nói: "Không sao, anh đi đi. Đúng lúc hôm nay em cũng ngại ra ngoài. "

"Ừ! Cảm ơn bà xã. "

Bởi vì chỉ có ba người, nên địa điểm ăn uống tương đối dễ chọn.

Ngồi xuống ghế lô, Trần Hổ nhiệt tình giới thiệu cho tôi với Hứa Uy: "Đây là chi nhánh mới mở. Chủ quán là một cao thủ về ẩm thực Tứ Xuyên, không ăn thì tiếc lắm đấy. Trang Tử, với bạn học có kiêng món gì không?"

Tôi giơ tay ngăn người đang vùi đầu gọi món, "Hổ ca, tớ rủ cậu ra đây, thật ra có chuyện muốn nói với cậu."

"Cậu nói đi." Cậu ta cười ha hả nhìn lên, xoay bàn xoay rót trà cho tôi.

Thấy cậu ta vui vẻ như vậy, tôi lại càng do dự không biết nên nói thế nào: “Thật ra… cũng không có gì to tát.”

Sau khi ra hiệu với Hứa Uy, cậu ta hiểu ý đứng dậy, “Tớ đi vệ sinh cái đã, hai người nói chuyện trước đi. "

Trần Hổ đặt ấm trà xuống, thấy tôi vẫn không nói gì, trong lòng có chút bối rối, "Làm sao vậy, có gì rối rắm thế? "

Tôi nhìn vào mắt cậu ta, thở dài một hơi, "Cậu có từng nghĩ, Triệu Hoan bất ngờ cầu hôn, là vì lí do gì không?"

Trần Hổ sửng sốt nhìn tôi chằm chằm một lúc, sau đó cười khổ một hồi lâu, “Thì ra là cậu biết rồi.”



“Cô ấy có thai.” Trần Hổ uống cạn nước trong tách trà, “Cho nên cô ấy không cam lòng mà gả cho tớ cũng là chuyện thường. Dù sao chuyện này là lỗi của tớ."

Không ngờ diễn biến lại chuyển biến bất ngờ như vậy, "Ý của cậu là?"

“Đợt mới tốt nghiệp trở về nhà, cô ấy không được vui cho lắm. Một hôm cô ấy chủ động tìm tớ, gặp mặt nhưng không nói gì, cứ thế mà uống rượu. Lúc đầu tớ còn tỉnh táo khuyên cổ bớt uống lại nhưng sau đó tớ cũng mơ màng, mới biết được cô ấy vừa mới chia tay, tâm tình không tốt. Sau đó lại càng uống nhiều hơn, nên đã làm một chuyện dại dột ... "

Lông mày tôi nhíu chặt, "Sau đó thì sao?"

Trần Hổ ngẩng đầu nhìn tôi, "Sau đó? Sau đó tớ không liên lạc với cô ấy nữa. Một thời gian sau cô ấy gọi điện nói là có thai, hỏi tớ phải làm sao. Cô ấy còn nhỏ mà phá thai sẽ bị tổn thương, nên tớ cam đoan sẽ chịu trách nhiệm, liên lạc với gia đình nói muốn kết hôn ... Tớ thật đúng là đê tiện, biết rõ cô ấy không coi trọng mình, nhưng khi nghĩ đến việc có thể chung sống với cô ấy cả đời, tớ vẫn rất hạnh phúc."

Tôi nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể đưa tay lên vỗ vai cậu ta, "Không phải, thật ra cậu rất có trách nhiệm ..."

Cậu ta không lên tiếng, chỉ vùi đầu mở một chai rượu trắng, rót đầy ly trước mặt.

Tôi cũng đưa chén của mình sang, định tiếp rượu cùng cậu ta, nhưng chợt nhận ra có gì đó sai sai.

Tôi tìm kiếm thông tin trên điện thoại để xác định, sau đó mới hỏi cậu ta: "Sau bao lâu thì cô ấy gọi cho cậu báo có thai?"

"Chưa đầy hai tuần ...... Lúc ấy tớ cũng mông lung, không nhớ rõ lắm."

“Thời gian cụ thể như nào? Có đến bệnh viện xét nghiệm không? "

Trần Hổ cau mày, hiển nhiên không muốn tiếp tục nói về chủ đề này.

"Ý cậu là sao? Nghi cô ấy giả vờ mang thai lừa tớ? Đừng nói nhảm, Tiểu Hoan không phải loại người như vậy!"

Tôi cảm thấy có chút phức tạp, nhưng cũng không thể nói thẳng ra. Tôi không nghi ngờ Triệu Hoan giả mang thai, mà nghi đứa trẻ này căn bản không phải của cậu ta.

Tôi mới kiểm tra, dù là dùng que thử thai thì cũng phải sau 15 ngày mới kiểm tra ra được, nhưng chưa đầy hai tuần Triệu Hoan đã công bố mình mang thai.

Hơn nữa lại còn đột ngột chủ động rủ cậu ta đi uống rượu, rượu vào loạn tính, tình cờ có thai… Nghĩ cũng hiểu, e rằng cậu ta đã bị lừa.

Trạng thái người bên cạnh đang chán chường, hiển nhiên là đang dùng rượu trút nỗi buồn, vốn không nên vạch trần vết sẹo ấy.

Nhưng cứ để cậu ta chẳng hay biết gì, có khi còn tàn nhẫn hơn.



Hứa Uy nhìn qua khe cửa, nhép miệng hỏi tôi, “Nói xong chưa?”

Tôi lắc đầu bảo cậu ta đừng vào.

Sau đó cắn răng mở miệng nói: “Hổ ca, có bao giờ cậu nghĩ đứa con của Triệu Hoan có thể … không phải là của cậu không?”

Người bên cạnh uống một hơi cạn sạch.

Không bao lâu sau, ly rượu bị đập xuống bàn "rầm" một tiếng.

“Cậu có ý gì?”

Trần Hổ quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm.

Khu ghế lô yên lặng ngay lập tức.

Tôi mở miệng: "Cô ấy từ chối cậu với lý do không muốn yêu xa, chứng tỏ ban đầu cô ấy định ở lại Thiên Tân. Vậy tại sao cô ấy lại đột ngột trở về. Cô ấy là một cô gái có tính cách hướng nội. Đột nhiên lại rủ cậu đi uống rượu mà không phòng bị gì. Bởi quan hệ của hai người vốn đã tốt như vậy, hay là bởi cố tình? "

"Tiểu Hoan, cô ấy, không phải, người như vậy!"

Trần Hổ trừng mắt nhìn tôi, cảm giác áp bức mãnh liệt.

Tôi thở dài, "Tớ không có ý gì khác, chỉ đang muốn nói rõ. Dù sao tớ đến đây, chính là vì việc này."

"Không phải cậu bảo, người hướng dẫn của cậu ..."

"Xin lỗi."

Quấy rầy cuộc hôn nhân của người ta, ít nhất cũng phải có một lý do hợp lý.

Vì vậy, tôi giải thích đầu đuôi câu chuyện một cách ngắn gọn nhất có thể.

Vòng kết nối bạn bè đã bị xóa, vì vậy tôi chỉ có thể cho cậu ta xem ảnh chụp màn hình để chứng minh mình không nói dối.