Chương 6

Cậu ta nhìn chằm chằm vào khung cửa với vẻ mặt nghiêm túc, “Đừng đùa, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Tôi hiểu ý cậu ta.

Có thể đập một cái lỗ lớn như vậy chứng tỏ lúc ra tay hắn đã dùng mười phần sức lực, cùng với ánh mắt trước khi bị điện giật ... Mục đích của hắn tuyệt đối không phải đánh gục hay khống chế tôi.

Hắn muốn gϊếŧ người.

Trên phương vị của tiểu Tam, bắt cóc trục lợi, chứ sao có thể dám liều tới mức gây chết người?

Lòng tôi chùng xuống, vẫn cảm thấy từ lúc cầm nhầm điện thoại, vấn đề đã đi chệch khỏi tầm kiểm soát của tôi.

Thấy tôi mãi không lên tiếng, Hứa Uy thuyết phục, “Báo cảnh sát đi?”

Tôi gật đầu, “Được.”

Nhất định phải báo cảnh sát, nhưng có một số việc cần phải làm rõ.

Đề phòng tên đầu trọc sẽ tỉnh lại rồi tấn công mình, tôi cùng Hứa Uy trói hắn lại trước đã.

Trói người xong rồi kéo vào phòng ngủ, quay đầu lại mới thấy gương trên bàn trang điểm không có khung, chỉ còn sót lại một mảnh thủy tinh, mép gương vẫn còn dính máu, sợi dây trói rơi trên mặt đất bên cạnh, đứt gãy.

Lúc này mới nhớ ra trên cổ tay đầu trọc có vết cắt, tôi còn đang băn khoăn không biết nguyên nhân hắn làm thế nào ...

Hứa Uy cũng theo đó mà tặc lưỡi:

"Thủy tinh cắt vào tay đau như vậy. Thế mà hắn ở ngay trong phòng, không gây ra chút tiếng động nào. Cậu nói người này có thể chịu đựng đến mức nào? ”

Tôi thở dài, cho nên càng chứng tỏ người này khó chơi.

Hỏi Hứa Uy: “Cái tên bị cậu đánh ngất lúc vào cửa thì khi nào mới có thể tỉnh lại?”

Hứa Uy hắng giọng một tiếng, “Theo lý mà nói thì hắn sớm có thể tỉnh lại, nhưng không biết có phải thằng oắt này quá yếu không, sao còn chưa thấy động đậy gì.”

Tôi nhờ Hứa Uy trông tên đầu trọc, đừng để hắn tỉnh lại.

Còn mình thì đi tới phòng khách, quan sát người trên mặt đất.

Tên đầu trọc thì u ám, lại có tính cách độc đoán, khi đối mặt với tôi, rõ ràng mang theo cảm giác đối lập, không thể trao đổi.

Nếu so sánh, cậu thanh niên này dễ tiếp cận hơn nhiều.

Tôi lấy một vốc nước vẩy lên mặt cậu ta.

Quả nhiên người nọ giật mình tỉnh lại.

Cậu ta ngơ ngác nhìn tôi, liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi lại nhìn xuống sợi dây trên người, càng thêm bối rối.

Tôi bình tĩnh nói: "Thứ nhất, chúng mày đánh ngất rồi bắt cóc người là vi phạm pháp luật. Tôi sẽ báo cảnh sát. Thứ hai, cậu là đồng phạm. Nếu cậu thành thật giải thích hoàn cảnh, tôi có thể giúp cậu giải thích cho Cảnh sát. Nếu không buộc tội cậu thì có thể cậu sẽ không phải ngồi tù. ”



Tên thanh niên sững sờ một lúc, có lẽ lúc đó cậu ta mới phản ứng lại, ấp úng nói: “Đúng, chính bố mày đã hãʍ Ꮒϊếp em gái tôi. Tôi và anh trai tôi mới đến để đòi công lý! ”

Hϊếp da^ʍ?

Câu trả lời hoàn toàn bất ngờ.

Tôi cau mày, "Mày nói dối."

Có lẽ chính phản ứng cứng rắn của tôi đã khiến giọng điệu của hắn yếu đi một chút, "Nếu không tin, mày hãy tự đi hỏi đi. Dù sao, tất cả đều là lỗi của các người. Em gái tôi còn chưa trưởng thành, chắc chắn sẽ bị kết án. Đừng nghĩ rằng mày có tiền thì muốn làm gì thì làm. Mày hoặc là bồi tiền, hoặc bảo cha mày ngồi tù đi! "

"Khi nào?"

"Hả?"

"Tôi hỏi, em gái cậu bị cưỡиɠ ɧϊếp lúc nào? Và làm sao xác nhận người cưỡиɠ ɧϊếp cô ấy là bố tôi? "

Ánh mắt người trước mặt lay động," Mới vừa rồi, dù sao cũng là bố mày, bọn tao có chứng cứ. Ảnh chụp, đúng vậy, bọn tao có ảnh."

"Nói cách khác, chúng mày đã chứng kiến điều đó xảy ra, lại còn lẩn trốn trong góc, chụp ảnh chứng minh rõ danh tính bố tôi. Sau đó định lợi dụng những hình ảnh này để đòi tiền tôi, phải không?”

Bất ngờ chính là, tên thanh niên lại phủ nhận, còn khinh thường nhìn tôi, “Mày dừng gãi bẫy tao nữa, cho dù là nhảy cầu thì cũng là phạm pháp. Dù sao ba mày cũng phạm tội hϊếp da^ʍ, nếu mày báo cảnh sát thì ông ta coi như xong."

Tôi có chút kinh ngạc.

Nhìn qua thì thằng oắt còn chưa tốt nghiệp cấp ba, thế nhưng cậu ta còn biết việc nhảy cầu là phạm pháp.

“Các người muốn bao nhiêu?”

“Ba trăm nghìn.”

Tôi im lặng một lúc rồi nói: “Được, tôi sẽ không báo án. Tôi cũng có thể đưa tiền cho cậu, nhưng phải xóa hết ảnh trong trước mặt tôi đi đã. Hơn nữa không được lặp lại chuyện này. ”

Dường như cậu ta không ngờ việc sẽ biến chuyển như thế.

Sau khi choáng váng một lúc thì mừng như điên. Cố gắng kìm nén, nhưng vẻ mặt cậu ta càng trở nên khôi hài hơn.

“Được, nhưng trước hết anh phải cởi trói cho tôi đã. Tôi muốn bàn bạc với anh tôi.”

Tôi làm bộ cởi dây.

Lại đột ngột dừng lại, cầm lấy điện thoại, mở tấm ảnh chụp chung ra, "Cậu có chắc không nhìn lầm không? Người này là bố tôi."

Hắn nhìn vài lần rồi kiên quyết gật đầu, “Đúng vậy, chính là người này.”

Tôi giật giật khóe miệng, “Cậu chắc chứ?”

Cậu ta vùng vẫy vài cái, sốt ruột nói: “Đúng vậy, anh mau cởi dây ra cho tôi."

Tôi tắt đoạn ghi âm trên điện thoại, dĩ nhiên đã chắc chắn thằng oắt này nói năng bậy bạ, chứ căn bản không biết bố tôi.



Vì bức ảnh đó thực chất là ảnh chung của tôi và cố vấn của tôi.

Hứa Uy từ trong phòng đi ra, trên tay vẫn cầm điện thoại di động.

"Cậu đã hỏi xong chưa? Cảnh sát đến tầng dưới rồi, sẽ lên ngay."

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Nghe vậy, tên thanh niên trên mặt đất lập tức thay đổi vẻ mặt, hỏi tôi: "Ý anh là sao? Không phải anh bảo không gọi cảnh sát à?"

Tôi phớt lờ cậu ta, bước tới mở cửa.

Không lâu sau, hai nhân viên cảnh sát đi lên từ cầu thang.

Người lớn tuổi hơn nói: “Anh là người báo án, Hứa tiên sinh phải không?”

Tôi loạng choạng bước ra khỏi cửa, “Không, là bạn học của tôi đã báo án. Tôi là đương sự. Họ Trang.”

“Tôi họ Trần, phụ trách điều tra án này. Có thể cần ngài hợp tác và cung cấp thêm thông tin."

“Chào cảnh sát Trần.”

Hai nhân viên cảnh sát bước vào cửa, nhìn thấy "phạm nhân" bị buộc chặt trên mặt đất và tôi - "nạn nhân" đang yên lành, thì sửng sốt.

Tôi nhanh chóng giải thích kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Tất nhiên, phần về vụ nɠɵạı ŧìиɧ của bố thì tôi tạm thời che giấu.

Sau khi làm rõ vụ việc, cảnh sát trở nên nghiêm túc và yêu cầu chúng tôi đến đồn cảnh sát lập biên bản chi tiết để tiện cho việc điều tra theo dõi.

Tôi và Hứa Uy đã lên xe cảnh sát như thế.

Sau khi hai tên kia bị còng tay, họ đã thành thật hơn nhiều. Ngồi ở hàng ghế sau với vẻ mặt thất thần, không nói gì.

Đích đến là đồn cảnh sát khu vực, nên chúng tôi nhanh chóng đến nơi.

Lần thứ hai miêu tả lại tình tiết vụ án dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi nói xong, tôi lấy điện thoại ra tìm bản ghi âm vừa rồi.

Cảnh sát Trần - người mang chúng tôi tới đang ở chỗ tiếp nhận, thấy thế thì mắt sáng lên.

“Tiểu tử không tồi nhé. Đương sự biết ghi âm lại không có mấy ai đâu.”

Người cảnh sát phụ trách ghi chép bấm vào đoạn ghi âm, vặn to âm lượng.

Tôi nhớ lại giọng điệu ra vẻ của mình lúc ghi âm, thì cảm thấy chột dạ đến mức không dám đáp lại.

Xung quanh im lặng.