Chương 55: Ghen bao nhiêu thì cᏂị©Ꮒ bấy nhiêu

Bức màn của cửa phòng tắm được Cù Túng trở tay kéo lại, ngăn chặn ánh nhìn mãnh liệt như sóng ngầm.

Hoắc Phổ Kim từng là thần tượng của Thời Doanh, nhưng bây giờ, khi cả hai đối diện với chuyện tình cảm, thì cảm giác yêu quý thần tượng một cách quá khích của cậu cũng không còn nữa, vì dù sao bây giờ Thời Doanh cũng không còn là một đứa trẻ 17, 18 tuổi của ngày đó. Nếu là cậu của trước kia có lẽ cậu sẽ chỉ im lặng không nói nên lời, nhưng bây giờ Thời Doanh đã hoàn toàn khác, nên lúc nãy khi cậu nhìn thấy Hoắc Phổ Kim và Cù Túng ở cùng với nhau, trong lòng cậu đã cảm thấy rất khó chịu, hừm, sau đó cậu đã tìm mọi cách để giành lại.

Cù Túng nhận thấy Thời Doanh đang có chút thất thần, nên dùng răng nanh hơi nhọn mài cắn xương quai xanh của cậu: "Em đang suy nghĩ cái gì? ”

Thời Doanh quay đầu sang một bên để Cù Túng cắn và bản thân cũng sốt ruột tiến tới cởi cúc quần áo của hắn, Thời Doanh vẫn còn đang bị Cù Túng áp vào trên vách gạch men sứ, cậu cũng rất phối hợp dùng hai chân kẹp chặt eo Cù Túng, giống như một con gấu túi dính người: "Hình như vừa rồi ở cửa có người. . . ”

"Vậy ra, là em sợ bị người khác nhìn thấy sao?" Cù Túng khịt mũi trên xương quai xanh của Thời Doanh, rồi vừa áp lên làn da của cậu vừa hỏi ngược lại.

Thời Doanh bị trêu chọc đến ngứa ngáy, một tay luồn vào tóc Cù Túng, tay còn lại cũng vòng qua gáy hắn: “Tôi không sợ, vì tôi cảm thấy cho dù có bị người khác nhìn thấy thì cũng chẳng sao cả, nhưng anh bị người khác nhìn thấy như vầy, anh không cảm thấy đây là vấn đề lớn sao?”

Cù Túng buồn cười, giương mắt nhìn Thời Doanh: “Không lớn, với lại tôi cũng cảm thấy chuyện này nên công khai sớm sẽ tốt hơn."

Vóc người Thời Doanh vốn đã cao lớn, nên khi được Cù Túng bế lên, cậu sẽ ngay lập tức trở nên cao hơn Cù Túng một chút, do đó lúc Thời Doanh cúi đầu xuống, cậu có thể khiến trán mình áp vào trán của Cù Túng và hơi thở nóng bỏng của hai người sẽ ngay lập tức hòa vào cùng một chỗ: "Anh nói vầy là đang hỏi ý tôi sao?"

"Ừm." Cù Túng rũ mắt xuống nhìn vào môi Thời Doanh, Thời Doanh cũng hiểu nên tự giác hôn lên môi hắn và dù có hôn bao nhiêu lần thì tim Thời Doanh cũng vẫn đập rất nhanh, cậu dùng tay ấn chặt môi Cù Túng. Cánh tay vẫn vững vàng, nói: "Tôi muốn xuống dưới,... Muốn, cᏂị©Ꮒ trước."

Cù Túng nghe vậy nhưng cũng không vội vàng đòi hỏi câu trả lời từ cậu, bởi vì hắn biết rõ lát nữa mình chỉ cần chơi ác liệt với Thời Doanh, thì cậu chắc chắn sẽ đồng ý với bất cứ điều gì mà hắn đưa ra. Và khi Cù Túng buông Thời Doanh ra, cậu đã đứng vững xuống đất, đến khi Thời Doanh chủ động cởϊ qυầи áo của mình và treo quần lên móc, thì Cù Túng cũng kéo một chân của Thời Doanh ra và đặt nó vào trong khuỷu tay mình, tiêp đó duỗi tay ấn vào trong miệng huyệt nhỏ nhắn, ướt sũng, Cù Túng xoa xoa chơi đùa với nó, Thời Doanh bị trêu chọc có chút khó chịu cậu nắm lấy bả vai hắn và duỗi thẳng chân: "Ưʍ. . . "

Lúc Thời Doanh đứng xuống đất, lợi thế về chiều cao của cậu đã hoàn toàn biến mất, Cù Túng cũng giữ cậu trong phạm vi có thể kiểm soát của mình, để khi hắn muốn cắn, mυ"ŧ và chơi đùa với hoa huyệt bằng ngón tay, thì Thời Doanh đều sẽ chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng, chưa kể các ngón chân đang dẫm trên mặt đất của cậu cũng vì căng thẳng mà cuộn lại rất chặt.

Cái miệng nhỏ bên dưới cũng đã tham lam nuốt chửng hai ngón tay đút vào, đũng quần của Thời Doanh áp sát vào bụng dưới của Cù Túng, trong khi đó dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của Cù Túng cũng liên tục chọc vào bụng dưới đang không ngừng phập phồng lên xuống theo nhịp thở của cậu, Thời Doanh dùng bụng dưới ma sát vào tính khí của Cù Túng, sau đó nhịn không được, lại lấy tay cầm lấy tính khí của hai người cọ xát qua lại, khiến cho dịch tuyến tràn ra từ qυყ đầυ dính đầy lên khắp thân gậy.

Cổ họng Thời Doanh khô khốc, tuy rằng bây giờ vách thịt của cậu đang bị ngón tay chơi đùa rất thoải mái, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, do đó, Thời Doanh chủ động nâng chân lên trên, lấy tay nắm lấy cổ tay của Cù Túng đang đâm chọc trong hoa huyệt của mình, nhỏ giọng mời gọi: “Đút vào đi...Cù Túng."

Nhưng Cù Túng không thể chỉ dựa vào một câu nói của Thời Doanh mà làm theo được, tuy hắn cũng thấy âʍ đa͙σ của Thời Doanh đã tiết đầy ra da^ʍ thuỷ, nhưng lỗ thịt hai ngày qua chưa từng được an ủi vẫn còn rất chật hẹp, nên Cù Túng vói thêm ngón thứ ba vào, rồi lại chậm rãi duỗi ra, dùng ngón tay cái xoa nắn âʍ ѵậŧ, sau đó lại thăm dò xuống, ấn đến một lỗ nhỏ khác, chính là lỗ tiểu nhỏ trước đó đã bị hắn đùa bỡn, chơi sưng, Thời Doanh lập tức mềm nhũn thắt lưng, loại kɧoáı ©ảʍ có chút bén nhọn này lại ngay lập tức dâng trào, lan rộng cho đến chỗ ngón tay mà Cù Túng đang ấn vào bụng.

"Sao vậy? Lại muốn đi tiểu nữa à?" Cù Túng nhìn thấy phản ứng của Thời Doanh, thì giơ đầu ngón tay lên và dùng móng tay cào vào lỗ nhỏ, ma sát cho đến khi hai chân Thời Doanh run lên và tay cậu cũng không thể giữ được cự vật của mình nữa, Thời Doanh nắm lấy cánh tay của Cù Túng cũng cào móng tay vào người hắn: "A. . . Tôi cũng không biết nữa."

Cái lỗ nhỏ này rất kí©h thí©ɧ đối với Thời Doanh, nhưng sự kí©h thí©ɧ này đại biểu cho tín hiệu gì, thì cậu cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy nếu Cù Túng cứ tiếp tục như này, thì chuyện cậu bị Cù Túng ma sát đến phun nướ© ŧıểυ cũng không có gì là khó hiểu.