Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 22

Edit: Sabi

“Trời má, hơn mười ngàn lượt chia sẻ…….”

“Lượt tìm kiếm đang có xu hướng tăng lên top 3!”

“Đội phó Liêu đâu? Mau tìm đội phó Liêu liên lạc với văn phòng an ninh mạng, mau lên!”

Trong phòng làm việc lớn của chi đội hình trinh ồn ào huyên náo, nửa chi đội chen chúc trước máy tính của Thái Lân. Bộ Trọng Hoa bưng hai tách nước đẩy cửa bước vào, nhíu mày hỏi: “Làm gì thế?”

“Sếp!” Thái Lân sợ chết khϊếp lao ra: “Nhìn này, vụ án của Cốc Linh lên hot search!”

Mọi người vội vàng tránh ra, vẻ mặt Bộ Trọng Hoa âm trầm, một tay cầm cốc giữ nhiệt, tay kia bất ngờ nhét chiếc cốc còn lại cho Ngô Vu, rồi lách đến trước máy tính, trên màn hình là một bức ảnh HD phóng to rất nổi bật….

Trong bức ảnh có thể mơ hồ nhìn thấy đèn cảnh sát nhấp nháy ở phía xa, phản chiếu lên dây cảnh giới, sắc mặt pháp y Tiểu Quế tái xanh, Thái Lân nhịn nôn đến mức mặt mũi vặn vẹo, hai người đang cúi người đặt một chiếc cáng xuống đất. Trên cáng là thi thể trương phình thành người khổng lồ của Cốc Linh, sưng vù tím tái nhìn mà choáng váng, chỉ có khuôn mặt được làm mờ, những vị trí còn lại thì không.

Tin tức nóng hổi tại thành phố Tân Hải! Mời bạn đón đọc!

Trực tiếp cảnh sát hình sự tuyến đầu, gửi lời chào tới những người gánh vác trọng trách tiến về phía trước!

Vụ án mạng xương trắng lại có tiến triển mới, sông Tử Lý lại có thiếu nữ bị gϊếŧ?!

Mùa hè đến, nhất định không được để con bạn bơi lội ở những thủy vực xa lạ, nếu không đây chính là bài học!



“Kính chào em gái mày, kính chào mụ nội mày!” Thái Lân tức giận mắng: “Thằng cháu nào lấy điện thoại chụp lại hiện trường, chụp lại cái P mày đi! Mày không sợ Cốc Linh tới tìm mày hả, ít nhất mày cũng phải làm mờ khuôn mặt Thái gia gia lại chứ? Cái lùm mé, lần đầu tiên trong đời ông đây được lên hot search, top bình luận lại nói ông giống khỉ?!”

Khuôn mặt trắng trẻo của Bộ Trọng Hoa không chút biểu tình, nhanh chóng xem qua mấy bức ảnh được lưu truyền rộng rãi nhất, đầu tiên xác nhận một chuyện: Không có bức ảnh nào chụp được Ngô Vu.

Không ai phát hiện ra bờ vai căng thẳng của anh đang lặng lẽ buông lỏng xuống.

Bộ Trọng Hoa nhắm mắt lại, hiện trường vụ án vào sáng sớm bầu trời mây mù che phủ hiện lên trong đầu, trí nhớ ghim chuẩn từng giây, nhanh chóng kiểm soát mỗi một chi tiết của từng khung cảnh, bảy tám tên hình cảnh đứng oẳn tù tì quyết định thắng bại, nhân viên khám nghiệm hiện trường vội vàng chạy đi lấy mặt nạ phòng độc, nhân viên giám định dấu vết cầm biên bản khám xét nhanh chóng dẫn đường, ánh đèn camera nội bộ loang loáng, mấy thực tập sinh của đại đội đang chen chúc…..

“Huấn luyện viên chó nghiệp vụ,” Bộ Trọng Hoa mở mắt ra.

“Hả? Ai cơ?”

“Lúc các cậu di dời thi thể xuống bãi sông có mấy người tiến lên hỗ trợ, có mấy người trong đại đội cảnh khuyển tụ tập ở phía sau, rất khớp với góc chụp của những bức ảnh này. Liêu Cương!”

Liêu Cương vội vã chui vào: “Có!”

“Liên lạc với văn phòng an ninh mạng nói manh mối của vụ trọng án bị lộ, nghĩ cách chặn từ khóa, nếu không chặn được từ khóa thì cố gắng chặn hình ảnh, gọi điện thoại cho đại đội huấn luyện chó nghiệp vụ thu giữ điện thoại của mấy người kia.” Bộ Trọng Hoa đứng lên phân phó: “Một khi tra được, lập tức sa thải khỏi hiệp hội cảnh sát, trả thực tập sinh về, thông báo cho học viện cảnh sát xử lý ghi vào lý lịch, cứ nói là tôi nói.”

“Rõ!”

Thái Lân đứng lên, nhắm mắt theo Liêu Cương đi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Anh Liêu, anh là anh ruột của em, có thể nói với cảnh sát mạng giúp em tìm ra mấy thằng cháu nói em giống khỉ kia là ai không? Đây là công kích cá nhân, em đẹp trai ngời ngời thế này, nếu giống thì cũng phải giống Tề Thiên Đại Thánh chứ……..”

Mọi người trong chi đội hình sự đều nhận được tin nhắn tò mò hỏi thăm tin tức của người thân, bạn thân, bạn học, xung quanh điện thoại di động kêu inh ỏi, cả phòng ồn ào náo nhiệt. Chỉ có Ngô Vu an tĩnh đứng bên ngoài đám đông, ngạc nhiên nhìn chằm chằm cái cốc tràn đầy mà Bộ Trọng Hoa nhét cho…

Sữa bò nóng.

Loại tình tiết ấm áp thế này không nên xảy ra trên người Bộ Trọng Hoa, một lúc lâu sau Ngô Vu mới do dự nhấp một ngụm nhỏ, giây tiếp theo: “Phụt!”

Sữa này chắc chắn đã hết hạn!

Ngô Vu ho sặc sụa, đang định nhân lúc không ai chú ý đổ sữa bò vào chậu hoa, lại thấy Bộ Trọng Hoa cách đám đông quay đầu lại, vẻ mặt cương quyết không cho phép nghi ngờ, ngón tay chỉ về phía cậu, ý là: Không, được, đổ.

Ngô Vu: “……….”

Bộ Trọng HOa nhìn cậu nhướng mày, đúng lúc này di động đột nhiên đổ chuông, anh nhìn điện thoại, trên màn hình hiện lên tên người gọi tới là Trần Nguyên Lượng, lão học giả ở sở nghiên cứu văn hóa dân tộc, người đã đáp ứng giúp bọn họ tra cứu tư liệu.

“A lô, ông Trần?”

“Đội trưởng Bộ hả?” Giọng nói ông Trần khàn khàn, cũng không biết là đang sốt ruột hay tức giận: “Học trò của tôi vừa cho tôi xem hot search trên Weibo, đã có nạn nhân thứ hai của vụ án sông Tử Lý rồi sao?!”

Bộ Trọng Hoa hơi ngừng một lát.

“Cậu đang ở cục công an à? Giờ tôi đó ngay.” Bên kia điện thoại vang lên tiếng lật giấy sột soạt, ông Trần không đợi trả lời, đã nói như súng bắn liên thanh: “Học trò của tôi tìm được một ít tài liệu, có thể có ích đối với các cậu, liên quan tới cái mũ đầu lâu kia!”

***

Nửa tiếng sau, phòng tiếp khách.

Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi không gặp, ông Trần đã tiều tụy đi không ít, hai quầng mắt thâm đen lấp ló sau cặp kính lão. Trong phòng tiếp khách lớn như thế nhưng chỉ nghe được tiếng lật giấy nhè nhẹ, chốc lát sau Bộ Trọng Hoa khép tài liệu lại, sắp xếp suy nghĩ rồi mới nói: “Vậy cái mũ sắt mà hung thủ đeo rất có thể là văn vật?”

Cửa lạch cạch mở ra, người cầm bình nước nóng đi vào không phải là Tiểu Toái, mà là Ngô Vu, cậu kính cẩn pha một túi trà lipton vào cái ly giấy dùng một lần cho vị chuyên gia già.

Bộ Trọng Hoa: “……..”

Thái độ phục vụ ân cần bậc này đừng nói là lãnh đạo chi đội, mà ngay cả cục trưởng Hứa thậm chí là cục trưởng Tống cũng chưa từng được hưởng qua, Bộ Trọng Hoa dùng đầu ngón tay véo mạnh lên sống mũi cao ngất.

“Cảm ơn.” Ông Trần không hề biết mình đang được hưởng thụ đãi ngộ của cấp bậc chính thất, nhận lấy chiếc cốc giấy dùng một lần, mới lo lắng quay sang Bộ Trọng Hoa: “Trên bức ảnh tư liệu bảo tàng nước ngoài các cậu cho tôi xem, trên đỉnh đầu lâu Ca Ba Lạp có lưu lại những lỗ nhỏ do phương pháp Phowa, hơn nữa số lượng cũng rất nhiều, có thấy chủ nhân của đầu lâu lúc còn sống là Đại Lạt Ma. Còn việc cái mũ mà hung thủ trong vụ án sông Tử Lý là văn vật thật hay đồ giả, trên lý thuyết phải tìm được cái mũ đầu lâu kia mới xác định được, có điều tôi vừa nghe học sinh nói lại có thêm một nạn nhân, chuyện này là thật sao? Cũng là một cô gái?”

Bộ Trọng Hoa không lên tiếng.

Ông Trần đã lấy được câu trả lời từ sự im lặng đó, thở dài đặt cốc giấy xuống bàn, thổn thức nói: “Tạo nghiệp, đúng là tạo nghiệp mà!”

Ngô Vu tựa lưng vào bệ cửa sổ, không nhịn được hỏi: “Chỉ có đầu lâu của Đại Lạt Ma mới làm được mũ sao?”

“Nếu là bát sọ bình thường, cũng có thể dùng đầu lâu của tăng nhân hoặc đầu lâu tế phẩm của người sống do thổ ti cống nạp, nhưng theo tài liệu lịch sử ghi chép lại thì quả thật chỉ có của Đại Lạt Ma mới có thể làm pháp khí.” Ông Trần đập đập xuống xấp tài liệu đánh máy trước mặt Bộ Trọng Hoa nói: “Chiếc mũ pháp khí trong tư liệu các cậu có hiện lưu lạc ở nước ngoài, tôi cũng đã đi khắp nơi hỏi thăm qua, nghe nói nó được làm ra từ đầu lâu của một vị Đại Lạt Ma bị xử tử khi gϊếŧ người khác không thành, năm xưa nó từng được rao bán với giá cao ở Châu Âu, sau đó được quyên tặng cho viện bảo tàng. Do số lượng cực kỳ khan hiếm và quy trình chế tạo phức tạp, nên loại mũ pháp khí này không giống với những chiếc bát Gabala thông thường hay được lấy ra tu hành, chỉ được dùng vào những trường hợp đặc biệt.”

Bộ Trọng Hoa đã có linh cảm về trường hợp đặc biệt mà ông ta nói: “Tế sống?”

“Đúng, tế sống.” Ông Trần ngưng trọng nói.

Ông ta mở tài liệu ra, chỉ vào mấy bức tranh Thangka in màu: “Đức Kim Cang Thủ, Đức Đại Hắc Thiên, Đức Đa-La, Đức Kim Cang Thời Luân….. Nếu cậu nhìn vào những bức Thangka các vị thần cổ này, sẽ phát hiện ra trong có một đặc điểm nổi bật nhất: Các vị thần đều cầm một cái đầu lâu hình cái bát, trong bát đựng đầy não người còn tươi sống. Sở dĩ xuất hiện nhiều như vậy là vì đầu của con người chính là nguồn gốc và là nơi hội tụ quan trọng nhất trong tu hành, linh hồn và sức mạnh sau khi con người chết đều sẽ hội tụ trên đỉnh đầu lâu.”

Ngô Vu cẩn thận chỉ vào thái dương của mình hỏi: “Linh hồn của vị Đại Lạt Ma bị xử tử cũng…..?”

“Ừm.” Ông Trần lập tức thừa nhận vấn đề của cậu: “Phía trước mũ xương người có khắc Kim sí điểu, đỉnh đầu lâu khắc Thi Đà Lâm Chủ, bên trong đúc bằng đồng và bạc, những thứ trên đều được dùng để áp chế linh hồn dùng làm tế phẩm. Loại mũ đầu lâu này lưu truyền hàng trăm năm trong xã hội nông nô, khắc đầy bùa chú thần linh, chỉ có linh hồn tế sống mới được sử dụng, không biết đã được dùng để gϊếŧ chết bao nhiêu nông nô. Nó là loại đồ cổ rất tà tính, rất nguy hiểm.”

Đại Lạt Ma ngậm oán mà chết bị chế tạo thành mũ xương người, khắc lên vô số ký hiệu tôn giáo bí ẩn và thần chú tà ác, lại tiếp tục bị người đeo lên tàn sát vô số vật tế sống…….Nếu linh hồn của vị Đại Lạt Ma này phụ thuộc vào mũ đầu lâu, vậy oán khí của hắn quả thực cao ngất trời, cầm đi ra ngoài cũng dư sức đập mười cỗ Sadako.

Ngô Vu khoanh tay trước ngực, nghe đến mức nhập thần, không biết đang nghĩ gì.

Bộ Trọng Hoa liếc cậu mấy lần, trong lòng biết rõ mình được hưởng đãi ngộ ở cấp bậc nào, vì vậy đứng dậy tự mình đi lấy nước, đứng trước máy lọc nước thuận miệng hỏi: “Nhưng cho dù là văn vật ẩn tàng trong dân gian, dính chút nước sông cũng sẽ bị hư hại, sao tên hung thủ này lại ném hơn mấy triệu xuống nước?”

Đôi bàn tay nhăn nheo của ông Trần đặt trước người, đôi mắt sau kính lão nhìn bóng lưng của vị đội trưởng đội điều tra hình sự này, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi nghi ngờ hắn bị điên. Hoặc là, bị một thứ gì đó trong mũ xương người khống chế.”

Bộ Trong Hoa quay đầu lại, nhướng mày.

“Chúng ta nói về chủ nghĩa Mác, nói về học thuyết vô thần, cảnh sát các cậu đều đã trải qua kỳ thi tuyển công chức, chắc sẽ không tin điều này.” Ông Trần nghiêm mặt nói: “Nhưng lúc chúng tôi nghiên cứu văn hóa dân gian, quả thực sẽ phát hiện rất nhiều chuyện không thể dùng khoa học hiện đại để giải thích, ví dụ như nhân quả báo ứng, phong thủy tà ma, ngôi nhà ma ám ở nước ngoài, thắng địa tự sát……Nếu tất cả đều là sự trùng hợp ngẫu nhiên, thì cũng có phần hơi gượng gạo. Một ví dụ trực tiếp nhất, những người dân du mục ở Tây Tạng vốn không biết chữ, sau khi lên cơn sốt cao rồi nằm mơ, lại có thể tự động thuộc lòng hơn mấy trăm triệu văn tự của vua Cách Tát Nhĩ, liệu có thể sử dụng khoa học hiện đại để giải thích về giọng ca được ông trời ban tặng cho những người hát xướng này không?”

“……….”

“Những đứa trẻ vốn bình thường, tiếp xúc với pháp khí của Đại Lạt Ma, đặc biệt là di cốt thì có thể nhớ lại kiếp trước kiếp này của mình, đạp đất lột xác biến thành cao tăng đại đức, những điều này rất phổ biến trong các tài liệu lịch sử của Tây Tạng, mỗi triều đại mỗi thế hệ mỗi địa phương đều có, không lẽ tất cả mọi người của mỗi triều đại mỗi thế hệ không hẹn mà cùng nói dối sao?”

Bộ Trọng Hoa không nói gì.

“Nếu như trong chiếc mũ xương người có thứ gì đó ảnh hưởng đến hung thủ, khiến hắn nổi điên gϊếŧ người ngẫu nhiên……Tôi nghĩ là có thể.” Ông Trần tháo kính lão ra xoa xoa đôi mắt mệt mỏi rồi nặng nề nói: “Có rất nhiều sự vật không giải thích được, nên mới có người nói, triết học là kết thúc của khoa học, còn kết thúc của triết học chính là thần học.”

Bộ Trọng Hoa uống một hớp nước, sườn mặt lạnh nhạt không nhìn ra được đang suy nghĩ gì, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Nếu không tra ra được động cơ gây án, tôi sẽ cân nhắc ý kiến này của ông.”

Ông Trần thở dài, cặp chân mày hoa râm nhíu lại: “Người bị hại lần này cũng là nữ sinh?”

Bộ Trọng Hoa không đề cập đến lai lịch của Cốc Linh, chỉ nói: “Một cô gái mười mấy tuổi.”

“Có đặc điểm đặc thù gì không?”

Bộ Trọng Hoa trầm ngâm chốc lát, Ngô Vu ở bên cạnh do dự hỏi: “Vật tế lễ phải là thiếu nữ còn trinh sao?”

Ông Trần không phản ứng kịp: “Trên lý thuyết thì là vậy……”

“Thế mang thai thì sao?”

“Hả?” Ông Trần sửng sốt mấy giây, sau đó kinh hãi: “Hóa ra có hai người bị hại?!”

“…….Hả?” Ngô Vu chần chừ: “Thai nhi……Đâu thế tính là người bị hại được, đúng không?”

Ông Trần và Ngô Vu nhìn nhau chốc lát, trên mặt hai người đều hiện lên vẻ mờ mịt. Bộ Trọng Hoa đứng bên cạnh ôm trán thở dài, nói: “Ý cậu ấy là cô gái mười mấy tuổi đó mang thai, không phải cô gái đó và một phụ nữ có thai…….Ngô Vu, cậu muốn nói gì thì nói cho đầy đủ, nghĩ đến khả năng tiếp thu của người cao tuổi với.”

Ông Trần “À….” một tiếng, lúng túng đẩy kính cười nói: “Tôi già rồi, không theo kịp trào lưu nữa. Thời chúng tôi đều là kết hôn rồi mới sinh con…….Rất tốt, rất tốt.”

Yêu sớm sinh đẻ sớm có gì tốt?

Bộ Trọng Hoa dở khóc dở cười lắc lắc đầu, chuyển chủ đề: “Ông có từng nghe nói dùng phụ nữ có thai làm vật lễ tế sống bao giờ chưa?”

“Phụ nữ có thai….” Ông Trần suy nghĩ một chút, chỉ vào cái rốn trên người mình khua tay múa chân: “Cậu biết tam mạch thất luân (*) không?”

(*) Trong Yoga Luân xa – Chakra gồm:

Luân xa 1 là Muladhara, luân xa sinh dục hay còn gọi là luân xa gốc, nằm ở giữa cơ quan sinh dục và hậu môn.

Luân xa 2: Swadhisthana hay còn gọi là luân xa xương cùng.

Luân xa 3: Manipura nằm ở rốn

Luân xa 4: Anahata nằm ở vùng ngực.

Luân xa 5: Vishudha, vị trí cuống họng.

Luân xa 6: Ajna, nằm giữa hai chân mày và đáy sống mũi

Luân xa 7: Sahasrara, nằm trên đỉnh hộp sọ.

Ngô Vu không biết, Bộ Trọng Hoa hỏi: “Luân xa rốn?”

“Không, vị trí này ở trên người nam giới thuộc luân xa rốn, còn trên người nữ giới thì thuộc về luân xa sinh dục, đáy huyệŧ chính là Muladhara, cũng là một loại vật liệu để chế tạo pháp khí…….nhưng không bao gồm thai nhi.” Ông Trần nghiêm mặt nói: “Tôi đã nghiên cứu tôn giáo dân gian nhiều năm, những truyền thuyết về việc các vị Đại Lạt Ma mở bụng phụ nữ mang thai ăn bào thai hoàn toàn chỉ là hù dọa, không có tài liệu lịch sử nào ủng hộ; Ngoài ra, tà giáo cũng không sử dụng bào thai để thờ cúng tà thần. Cho nên khả năng hung thủ đặc biệt gϊếŧ phụ nữ có thai là tương đối nhỏ.”

Bộ Trọng Hoa gật đầu, đứng dậy lịch sự bắt tay với ông Trần: “Cám ơn ông đã bớt chút thời gian trong lúc bận rộn để tới đây, chúng tôi sẽ cẩn thận cân nhắc những manh mối mà ông cung cấp. Ngoài ra, ông là người trong nghề, nếu được có thể giúp chúng tôi hỏi thăm tin tức liên quan đến pháp khí xương người được không, chẳng hạn như ai thích sưu tầm những thứ này, những ai chuyên mua bán những đồ vật sưu tầm này……..”

“Được, tôi biết rồi.” Bàn tay nhăn nheo của ông Trần siết chặt tay Bộ Trọng Hoa, nghiêm túc nhìn anh: “Có chỗ nào cần hỗ trợ cứ thoải mái lên tiếng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức! Giữ liên lạc nhé!”

Thái độ của Ngô Vu đối với người có học thức uyên bác rõ ràng khác hẳn, còn chủ động muốn tiễn ông Trần ra khỏi cục công an, nhưng ông cụ liên tục từ chối, Bộ Trọng Hoa liền gọi một thực tập sinh tiễn ông ta từ hành lang xuống lầu. Lão học giả mệt mỏi mấy ngày tra cứu tài liệu khắp nơi, bước chân loạng choạng, lúc ra khỏi tòa nhà hình trinh thì trượt chân suýt ngã xuống bậc tam cấp, cũng may hai cậu học trò mà ông dẫn theo vẫn luôn chờ sẵn ở cửa, thấy vậy lập tức lao tới đỡ, nhanh chóng dìu ông lên xe.

Bộ Trọng Hoa thu hồi tầm mắt, nghe thấy Ngô Vu ở sau lưng hỏi: “Anh thấy sao?”

“Còn cậu thấy sao?” Bộ Trọng Hoa hỏi ngược lại.

Ngô Vu đút một tay vào túi quần, tay còn lại chăm chú nghịch bật lửa: “Tôi tin.”

“……..”

“Biểu cảm của anh là sao, tôi cũng đâu phải là học bá tốt nghiệp trường nổi tiếng như anh.” Ngô Vu phì cười nói: “Nếu anh ở lại biên giới vừa nghèo nàn vừa loạn lạc như tôi hơn mười năm xem, mỗi ngày đều lăn lộn một chỗ với bà đồng, Lạt Ma, thầy pháp, Kumathong, nếu ra ngoài mà trên cổ không đeo Phật bài thì không tốt, anh cũng sẽ tin thôi.”

“…….Tại sao?”

“Người buôn bán ma túy tin.” Ngô Vu liếc anh một cái, cảm thấy khá thú vị: “Càng là người buôn bán ma túy thì càng tin vào chuyện này, lượn quanh một vòng nơi hỗn loạn nhất Tam Giác Vàng, mười tên buôn bán ma túy thì có đến chín tên tin Phật, còn những người tâm vô tạp niệm như anh tất nhiên là ngược lại.”

Bộ Trọng Hoa thờ ở với lời chế nhạo khó hiểu của cậu, thản nhiên nói: “Tôi không có ý này. Ngược lại, nếu hung thủ thực sự là một tín đồ cuồng đạo, thì hắn hẳn hiểu rất rõ ý nghĩa tôn giáo mà chiếc mũ đầu lâu đại biểu, có thể là bị tâm lý ám thị mãnh liệt đến mức gϊếŧ người cúng tế.”

“Ồ?”

“Nhưng tâm lý ám thị chỉ bao gồm trong khoảng hành vi của con người, và vẫn thuộc phạm vi của khoa học hiện đại.” Tiếng nói của Bộ Trọng Hoa vang lên giữa tiếng Ngô Vu bật lửa: “Tôi tin tưởng nhân quả báo ứng là chuyện do con người làm ra, phong thủy là kết quả sự kết hợp của nhiều nhân tố như địa lý, tâm lý, sự trùng hợp, hiệu ứng đoàn thể…..Nhưng tôi không tin quỷ thần, hết thảy đều là những trò hề của những tên đạo diễn giả thần giả quỷ, sau màn che đều lấp đầy bởi dấu tay của con người.”

Ngón tay Ngô Vu dừng lại, ngọn lửa thu hồi, cười nói: “Đúng là người học giỏi, nói chuyện quả nhiên có trình độ.”

“Đâu có, người đã trải qua kỳ thi công chức đều nói với giọng điệu này.” Bộ Trọng Hoa không đồng ý, đi ra khỏi phòng tiếp khách, Ngô Vu vừa đi theo anh vừa rút điếu thuốc ra, chợt thấy anh dừng bước như nhớ đến chuyện gì đó: “Đúng rồi, cô gái Lưu Lị kia…….”

Ngô Vu cũng dừng bước: “Làm sao?”

“Cháu trai của lão Thiệu đội phòng chống ma túy cách vách đang ở đồn công an Vân Lộ, chỉ tiêu bắt tội phạm ma túy của họ tháng này không đủ, muốn mang Lưu Lị ra đối phó, sau khi xong chuyện sẽ đưa đến trại cai nghiện, cậu không có ý kiến chứ?”

“Hả?” Ngô Vu ngậm điếu thuốc trong miệng: “Tôi nên có ý kiến gì?”

Hai người đứng trên hành lang mặt đối mặt, ánh mắt Ngô Vu mờ mịt, dáng người gầy gò, hàm răng ngậm điếu thuốc, vẫn chưa châm lửa.

Rõ ràng là hai khung cảnh hoàn toàn không liên quan, nhưng khoảnh khắc đó lại đột nhiên trùng hợp với một khoảnh khắc trong trí nhớ…..

“Anh không hút thuốc lá hả?” Có người thì thầm bên tai anh, mỗi một chữ đều mang theo ý khıêυ khí©h: “Vậy để tôi dạy anh.”

Con ngươi Bộ Trọng Hoa khẽ co lại, sắc mặt thoáng chốc trở nên kỳ quái, nhưng chưa để người khác phát hiện ra, anh đã giành trước vung tay lên đoạt lấy điếu thuốc trong miệng Ngô Vu: “Còn hút nữa! Ngày nào cũng hút nhiều, không cần phổi nữa hả? Uống sữa bò chưa?”

Ngô Vu: “……..”

“Uống rồi về nhà ngủ đi, tối quay lại trực đêm chờ kết quả khám nghiệm tử thi, đi đi!”

Bộ Trọng Hoa ném điếu thuốc vào thùng rác, đuổi Ngô Vu vào thang máy, còn tự tay ấn nút đi xuống. Tách một tiếng, Ngô Vu bật hụt bật lửa, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn anh: “Sữa của anh hết hạn rồi, thiu rồi còn bắt tôi uống, anh như vậy là không được!”

Bộ Trọng Hoa nghĩ thầm hết hạn em gái cậu, một túi sữa bột hai trăm đồng cậu còn kén chọn, cậu như vậy mới là không được đó, nhịn không được giáo huấn: “Sữa bột nhập khẩu là như vậy đó!”

Đing!

Cửa thang máy giữa hai người chậm rãi khép lại, rồi đi xuống.

“………” Ngô Vu bày ra vẻ mặt khó hiểu, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ồ, hóa ra là nhập khẩu?”
« Chương TrướcChương Tiếp »