Chương 27

Dịch: Dực Vũ

Sờ đầu Lục Hải Minh, Giang Hạ cười đồng ý: "Đi thôi. Hôm nay Hải Minh muốn nghe chuyện gì?"

Trần Thục Phân ngồi trong phòng chính hồi lâu, khi về phòng đi ngang qua phòng Hải Minh, rõ rệt nghe thấy tiếng kể chuyện của Giang Hạ cho cậu bé, mắt bà chợt cay, che miệng bước nhanh về đến phòng mình.

Trần Thục Phân không ngốc, chồng nói rõ ràng như vậy. Biết Giang Hạ rất có thể đã bị Khang Học Bân lừa gạt, Bà vừa đau lòng vừa lo lắng. Sáng hôm sau khi thức dậy, khóe miệng bà mọc lên hai cái mụn nước.

"Mẹ, miệng mẹ bị sao vậy? Có phải mẹ bị nhiệt miệng không?" Khi ăn sáng Giang Hạ nhìn thấy miệng Trần Thục Phân, lo lắng hỏi.

"Ôi dào, không sao đâu, hôm qua mẹ đã ăn một ít ớt."

Lục Hải Minh thấy vậy, từ trên ghế nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Trần Thục Phân, “Bà nội, cháu thổi cho bà, thổi rồi sẽ không đau nữa.”

Lưu Nguyễn liếc nhìn em trai mình, tên ngốc này lại lấy trò người lớn dùng để lừa trẻ con ra dùng.

Tuy nhiên, sự lo lắng trong mắt cô bé cũng không kém gì em trai Lục Hải Minh.

"Mẹ, mẹ uống nhiều nước chút, trong nhà có lô hội không? Không thì sang nhà hàng xóm xin một ít. Xé ra bôi lên khóe miệng, ngày hôm sau sẽ ổn thôi." Giang Hạ đặt bát đũa xuống định ra vườn tìm.

“Đừng, con ăn cơm đi, còn phải tranh thủ thời gian đi làm, lát nữa mẹ sẽ tự làm.”

Trần Thục Phân trong lòng cảm thấy ấm áp, bọn nhỏ đều là tâm can của bà, nỗi đau của bà cũng không phải là vô ích.

Sau khi đưa Lưu Nguyễn đến trường, Giang Hạ đạp xe tới nhà máy đồ hộp. Nhưng mà, trên đường đi, mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào mình, nhìn vẻ mặt của bọn họ cũng có chút bất thường.

Giang Hạ không quá để ý, việc đầu tiên khi đi làm chính là kiểm kê kho hàng.

Một lúc sau, ngoài cửa truyền tới giọng nói lo lắng của chị Hoàng: “Hạ Hạ, cô còn đang bận cái gì vậy, có chuyện lớn rồi?”

"Chị Hoàng, em đang kiểm hàng, chị tìm em có chuyện gì vậy?" Giang Hạ thong thả từ nhà kho đi ra, với nụ cười trên mặt.

"Cô xem cô còn có thể cười được. Cô có biết bọn họ đặt điều cho cô như thế nào không? Đi, tôi dẫn cô đi tìm bọn khốn kia lý luận! Cái đéo gì thế, tôi thấy bọn họ chính là rảnh rỗi, chỉ thích khua môi múa mép."

Hoàng Quế Hoa tức giận kéo tay Giang Hạ, lông mày gần như dựng đứng lên.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

“Không biết là ai đã tung tin, nói rằng hồi cấp ba cô có quan hệ tình cảm với Khang Học Bân. Bây giờ lấy chồng rồi cũng không thành thật, một chân đạp hai thuyền. Họ còn nói rằng cô là một người phụ nữ xấu xa điển hình!

Nụ cười trên mặt Giang Hạ biến mất, trong lòng cô cười lạnh. Ngoài Hầu Phương ra, còn ai có thể biết chuyện của nguyên chủ.

"Này, Hạ Hạ, cô đi đâu thế? Cô đừng dọa tôi!"

Khi Hoàng Quế Hoa nhìn thấy Giang Hạ nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, hận không thể vả vào miệng mình một cái, nhanh mồm nhanh miệng!

Cô ấy thẳng thắng quen rồi, không biết cách nói chuyện một cách khéo léo.

Cánh cửa hội trường bị đẩy ra một cách thô bạo, phát ra một tiếng vang lớn. Nó khiến các đồng nghiệp đang tập dượt cho buổi biểu diễn ngày thanh niên Ngũ Tứ* giật mình.

Nhìn thấy quản kho mới Giang Hạ đi tới, mặt lạnh bước vào, đi thẳng đến chỗ Hầu Phương.

"Hạ Hạ….."

Trong tích tắc, một cái tát lớn giáng thẳng vào mặt Hầu Phương.

Mọi người đều sửng sốt. Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới, Giang Hạ không nói một lời liền trực tiếp đánh người.

Hầu Phương che mặt lại, bị đánh đến bối rối. Sau khi phản ứng lại, cô ta chớp mắt, nước mắt rơi xuống má. Đồng nghiệp nam và những ngời đang tham gia diễn tập nhìn không được, nhanh chóng bước tới bảo vệ Hầu Phương ở phía sau: “Giang Hạ, sao cô lại có thể đánh người?”