Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phàm Nhân: Ta, Lệ Phi Vũ, Thuộc Tính Tu Tiên

Chương 10: Muốn lãnh giáo Lệ sư huynh

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ai?"

Giọng nói Lệ Phi Vũ âm trầm.

Khoảng thời gian này, hắn đều nhờ đệ tử tạp dịch đem đồ ăn và chi phí hàng ngày để ở ngoài cửa là được. Còn về vì sao?

Hình thể biến hóa quá lớn, trước khi hoàn thành tu luyện, hắn không muốn bị nhiều người dòm ngó. Ví dụ như Triệu Bình.

Để lão sư phụ lại lo lắng đến tìm hắn thì có ích gì chứ.

“Lệ sư huynh, ta nhận lệnh Vũ thiếu gia đến đây.”

Ngoài cửa vang lên động tĩnh. Vũ thiếu gia? Vũ Nham?

Lệ Phi Vũ cau mày, có chút ngoài ý muốn. Hắn và Vũ Nham ngoại trừ từng giao thủ trong thi đấu thì không có khúc mắc nào, vô duyên vô cớ tìm đến đây, Vũ Nham muốn giở trò gì?

“Nói!”

“Vâng, Lệ sư huynh”

Người ngoài cửa nghe Lệ Phi Vũ nói, không dám chậm trễ vội vàng mở miệng nói: “Vũ thiếu gia nghe nói Lệ sư huynh cần đan dược bổ sung khí huyết, Vũ thiếu gia lại ngẫu nhiên có được thánh phẩm thế gian, cố tình bão ta tới đưa cho huynh, thể hiện tình đồng môn thân thiết.

Lệ Phi Vũ nghe vậy, nhếch miệng cười.

Hắn không biết trong hồ lô Vũ Nham bán thuốc gì, chỉ biết đang lúc buồn ngủ có người đưa gối đến.

Hán mới than thở hết đan dược, không thể tiếp tục bế quan đột phá tầng thứ mười Tượng Giáp Công không ngờ lại có người đưa đan dược tới, còn là thánh phẩm thế gian?

“Đồ để đó, người có thể đi rồi!”

Lệ Phi Vũ nhàn nhạt mở miệng, không muốn dây dưa nhiều miễn cho lãng phí thời gian.

“A... Cái này, được thôi!”

Đệ tử ngoài cửa không tình nguyện, qua một lúc lại nói tiếp: “Lệ sư huynh nếu huynh không thoải mái, còn cần gì khác thì cứ nói, Vũ thiếu gia…”

“Cút!”

“Vâng, vâng!”

Tên ngoài cửa hoảng sợ vâng lời rời đi.

“Quả nhiên là cây có bóng, người có tên, danh hiệu Lệ Hổ này có thể trực tiếp dọa người ta chạy mất!”

“Rốt cuộc là thế giới cá lớn nuốt cá bé!”

Lệ Phi Vũ vung tay, phát ra tiếng vang răng rắc, hoạt động gân cốt đi về phía cửa.

Mở cửa. Duỗi tay. Đóng cửa.

Sáu bình sứ trên mặt đất bị một bàn tay của hắn cầm hết! Không chỉ hình thể phát sinh biến hóa lớn, mà lòng bàn tay cũng trở nên khổng lồ danh xứng với thực.

Mở một nút bình trong sáu bình sứ, Lệ Phi Vũ ngữ nhẹ, sau đó bật cười... Thánh phẩm thế gian Vũ Nham gửi cho hắn chính là Bích Huyết Đan!

Như thế thì hắn không cần lo lắng đối phương ra tay trong đan dược nữa. Thế gian này ngoại trừ Hàn Lập, thì có lẽ chỉ còn hắn hiểu rõ nhất dược tính của Bích Huyết Đan.

Lệ Phi Vũ đổ ra ba viên nuốt xuống.

Đến được tầng thứ chín hắn đã có thể luyện hóa ba viên Bích Huyết Đan!

Như thế thì hắn không cần lo lắng đối phương ra tay trong đan dược nữa. Thế gian này ngoại trừ Hàn Lập, thì có lẽ chỉ còn hắn hiểu rõ nhất được tính của Bích Huyết Đan.

Lệ Phi Vũ đổ ra ba viên nuốt xuống.

Đến được tầng thứ chín hắn đã có thể luyện hóa ba viên Bích Huyết Đan!

Khí huyết kích động, trong tim tích tụ sức mạnh, chuẩn bị ngưng tụ thành điểm thuộc tính tiếp theo.

Hô hấp bình ổn. Lệ Phi Vũ mở mắt, lóe lên ảnh nhìn kiên nghị!

Tượng Giáp Công tầng thứ chín đã khiến hắn trở thành võ giả phàm tục mạnh nhất! Có thể tán công rồi!

Hán cần vứt bỏ công lực mà Trừu Tủy Hoàn mang lại, lấy lại một ít tuổi thọ!

“Phế vật, đến người trông như thế nào cũng không thấy?”

Vũ Nham khó chịu cau mày, ầm ĩ chửi bới, đồng thời, tâm đang nhỏ máu.

Vật kia là hắn bỏ một đống tiền ra mua, nếu không phải ôm hi vọng “bỏ con tép bắt con tôm”, muốn nhìn tình hình Lệ Phi Vũ sau ba tháng thì hắn cũng không đồng ý giao ra Bích Huyết Đan!

Kết quả!

Công dã tràng!

Tặng không cho người ta rồi!

Đệ tử kia cúi đầu không dám lên tiếng, trong lòng thì thẩm mắng Vũ Nham.

Hắn ta chính là Lệ Hổ! Ta làm sao dám chống đối? Ngươi lợi hại như vậy tại sao không tự mình đi?

Trong lòng nghĩ là một chuyện, ngoài miệng thì lại vội vàng nói: “Vũ thiếu gia, ta... ta cũng không còn cách nào…”

“Lệ Phi Vũ trực tiếp quát lớn bão ta cút!”

“Dường như là thẹn quá hóa giận!”

Vũ Nham nghe thế, khẽ nhíu mày. Qua một lúc, hắn nghĩ ra một cách bèn nói: “Kì nghỉ của hắn kết thúc rồi, qua vài ngày nữa tìm cơ hội ép hắn ra ngoài chấp hành ngoại cản!”

“Ta nhất định phải nhìn xem, tình hình Lệ Phi Vũ ngươi rốt cuộc là như thế nào!”

“Vũ thiếu gia cao minh!”

25 tháng Mười.

Lệ Phi Vũ —–

Cấp bậc: Hóa Cảnh

Linh căn: Mộc (giả) (kim thủy hỏa thổ)

Tuổi: Mười bốn

Tuổi thọ: 37

Ngoại công: Tượng Giáp Công (tầng thứ chín);

Võ công: Bôn Lôi đạo pháp (viên mãn);

Thuộc tính có thể dùng: 1.

Lần này so với lần trước ngưng tụ ra thuộc tính chỉ tốn hai mươi lăm ngày, rút ngắn được năm ngày! Trong hai mươi lăm ngày này, hắn cũng thành công tấn công, tăng thêm mười năm tuổi thọ!

“Trừu Tủy Hoàn thương tổn quá lớn. Lệ Phi Vũ khẽ lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ rối rắm.

Tấn công thành công, gỡ bỏ được quả bom hẹn giờ này cũng tốt, nếu không cứ tiếp tục thương tổn, sợ rằng tuổi thọ của hắn sẽ ngày càng hao tổn.

Ánh mắt Lệ Phi Vũ dừng ở dấu cộng màu đỏ sau Tượng Giáp Công, chữ “Tầng thứ chín” biến thành “Phá hạn - Trở lại nguyên trạng!”

Trong nháy mắt, Lệ Phi Vũ cảm giác thân thể của mình nóng lên, cơ bắp điên cuồng run rẩy! Áp lực, đè ép! Cơ bắp như áo giáp trở nên cân xứng. Không tới vài giây Lệ Phi Vũ dường như co lại, khôi phục thành dáng vẻ như ngày xưa!

Dưới ánh mặt trời, nữa người trên cõi trần phản xạ bạch quang, thân thể như một khối bạch ngọc.

Lệ Phi Vũ mở hai mắt, cảm thụ được từng tầng cơ bắp và sức mạnh cường đại, hắn nhìn thuộc tính... Phía sau Tượng Giáp Công không còn dấu cộng màu đỏ.

Võ công phàm tục, rốt cuộc vô pháp thoát xác phàm nhân. Thế nhưng cũng có chỗ lợi.

Lệ Phi Vũ cảm giác khí huyết thuần khiết hơn, có lẽ có thể rút ngắn được thời gian ngưng tụ điểm thuộc tính.

Lệ Phi Vũ thay lại quần áo lúc trước, thân ảnh trong gương, dáng người đĩnh đạt cân xứng, tử chi thon dài, khí chất tuấn dật mang theo trầm ổn.

Có điều, suy nghĩ Lệ Phi Vũ sớm đã bay đi, qua gần bốn tháng, Tượng Giáp Công đạt tới tầng thứ mười, nhưng Trường Xuân Công vẫn không có động tĩnh!

Trong nguyên tác Hàn Lập ba tháng sinh ra khí cảm! Có thể thấy được, phán đoán lúc trước của hắn là chính xác!

Giả thiên linh căn, hiệu quả không bằng ngụy tử linh căn, e rằng chỉ tương đương ngũ linh căn.

Đi ra ngoài phòng, Lệ Phi Vũ nhìn trời xanh không một gợn mây, dự định ra ngoài đi dạo hít thở không khí.

Gần bốn tháng bế quan còn không phải bởi vì tu tiên. Lệ Phi Vũ cần nghỉ ngơi lại sức, phía Ngoại Nhận Đường hắn cũng cần đến điểm danh, còn có sư phụ Triệu Bình…

Lệ Phi Vũ đi về phía Ngoại Nhận Đường, trên đường đi có không ít đệ tử chào hỏi.

Việc hắn bế quan gần bốn tháng hiển nhiên vẫn bị không ít người biết, ánh mắt nhìn hắn mang theo không ít bất ngờ.

Dường như không nghĩ tới hắn đột nhiên xuất quan.

“Lệ sư huynh!”

Bỗng nhiên một tiếng kêu to vang lên trên đường núi! Ngữ khí không giống các đệ tử bình thường, mang theo vài phản kích động.

Lệ Phi Vũ nhìn sang, thấy một thanh niên cẩm phục vác trường kiếm, hai mắt vui mừng vội vã chạy nhanh đến. Theo sau là hai ba con chó săn!

[Vũ Nham —— Cấp bậc: Võ lâm tân thủ; Linh căn: Vô; Tuổi: Mười bảy; Tuổi thọ: 63; Nội công: Cuồng Mãng Kính (tảng bốn); Võ công: Vũ Gia kiếm pháp.]

Nhớ đến Bích Huyết Đan trước đó không lâu, Lệ Phi Vũ tò mò dừng lại bước chân.

Vũ Nham đi nhanh đến, nhìn chằm chằm Lệ Phi Vũ, niềm sung sướиɠ trong ánh mắt càng thêm sáng ngời! Là thật! Báo cáo của thuộc hạ là thật!

Lệ Phi Vũ vừa ra khỏi cửa hắn đã nhận được tin tức, vui mừng không cần tự mình ra tay phiền phức, đối phương đã chủ động ra cửa!

Ngoài ra hắn còn biết được, công lực Lệ Phi Vũ đã thụt lùi!

Người học thành công Chính Dương Kính của Thất Huyền Môn đều có một đặc điểm, đó là huyệt thái dương phồng lên!

Càng phỏng càng chứng minh tu luyện thành thục! Thế nên ngay khi Vũ Nham nhìn thấy huyệt thái dương của Lệ Phi Vũ biến mất, thậm chí không khác gì người bình thường, lúc này mới càng ngày càng hưng phấn.

Không phí công hắn tặng đan dược, quả nhiên Lệ Phi Vũ bị trọng thương công lực giảm sút!

“Lệ sư huynh, gần đây ta có điều muốn học hỏi, muốn cùng ngươi lãnh giáo một phen!”

Lời vừa dứt toàn bộ đệ tử xung quanh đều dừng chân, kinh ngạc và ngoài ý muốn nhìn sang. Vũ Nham thế mà dám khıêυ khí©h Lệ Hổ tiếng tăm lẫy lừng sao? Không muốn sống nữa?
« Chương TrướcChương Tiếp »