Chương 12: Trần Thôn Nương Náo Bốn Năm- Sớm Chiều Buôn Bán Một Lòng Bình Dân

Qua sông Thương đi chừng hai mươi dặm đường đã đến gần Trần Gia Thôn, một thôn làng cạnh bìa rừng. Phàm trần bước xuống lệnh cho mọi người giải tán, Vũ Ca cùng Sơ Không vào khu rừng phía trước, khô Liên Y cùng Hà Ma rời đi, khi có việc tự biết tìm phàm trần.

Lúc này trời xế chiều, bước vào đầu cổng làng trần gia thôn là một không khí làm người ta khó tả, không phải âm u như phim kinh dị, hay sẽ có người ra xua đuổi trong những bộ phim truyện ở hiện đại

Phàm trần rảo bước quan sát chung quanh, đầu làng là cây cổ thụ to bên cạnh cây đại thụ là ngôi miếu như căn nhà gỗ người người bước vào được để dâng hương cúng bái thần linh.

Phàm trần không định vào miếu thần ở mà hắn muốn vào trong làng.

Đi vào trong làng không khí bình thường lan tỏa, mọi người sinh hoạt ai nấy đều rất thân thiện, có người còn bước tới hỏi thăm phàm trần, sau một hồi nghe phàm trần bảo từ xa tới bọn họ không hề bài xích mà còn vui vẻ mời phàm trần ở lại, nghe nam phụ lão ấu ở đây kể làng này là trần gia thôn, diện tích khá rộng giống như một thị trấn ở xã hội hiện đại. Trong làng có ba ngàn hộ dân. Trưởng làng là Chung Lão Bá kể rất tường tận

Trần gia thôn không bài xích khách phương xa vì nơi đây khách qua lại cũng rất nhiều, nhưng đa số đến rồi đi, đi rồi đến, trong làng có quán trọ cho khách nhân nghĩ ngơi, còn về vấn đề ở lâu dài thì xưa nay ít thấy.

Đang nói chuyện với trưởng làng đột nhiên có một cô bé tầm tám tuổi chạy đến kéo tay phàm trần nói: " thúc thúc hay là ở lại nhà cháu ăn cơm, mẹ cháu làm cơm rất ngon" mọi người cười rộ, đột nhiên trong đám đông có một cô gái tầm ba mươi trở lại nắm tay kéo đứa bé lại, hà nhi đừng quấy phá! Cô bé chu miệng với người thiếu phụ, ánh mắt nhìn về phía phàm trần như mong đợi điều gì, phàm trần cũng vui vẻ hỏi thăm trưởng làng là Chung Lão Bá về việc cô bé nói, trưởng làng không cấm kỵ mà chỉ bảo là do những hộ dân ở đây quyết định, đa số khách nhân thường ở trọ, vì không ai quen biết dân trong làng nên khó mở lời. Nếu trong làng ai cho phép khách nhân ở nhà mình có sự bảo đảm của chủ nhà thì trưởng làng cùng mọi người không ai phản đối.

Hiểu được vấn đề phàm trần tiến lên phía trước đứa bé vừa khi nảy xông ra ngồi xuống cười vui vẻ nói chuyện với nó. Cháu là hà nhi phải không? Cô bé đáp: dạ phải, thúc thúc ở lại nhà cháu đi, nhà cháu ở cuối bìa rừng, mẫu thân cháu là người tốt. Phàm trần đứng lên chấp tay trước người phụ nữ thành kính khom người thi lễ rồi nói. Xin hỏi tẩu tẩu có tiện hay không, vì kẻ hèn này từ bên bờ đông lặn lội qua đây, chỉ muốn tìm chốn dừng chân nương náo mưu sinh, nếu có gì mạo phạm mong tẩu tẩu rộng lòng tha thứ. Người phụ nữ đứng trước mặt nói: khách nhân nếu thấy không có gì bất tiện thì cứ vào tệ xá dùng cơm, chỉ sợ làm khách nhân chê cười. Phàm trần đáp: cảm tạ tẩu tẩu. Sau đó theo mẹ con hà nhi đi vào làng. Nhà mẹ con hà nhi ở cuối làng cạnh bìa rừng, ngôi nhà đơn sơ mộc mạt nhưng rộng rãi có ba gian lớn. Vừa vào nhà sau khi tìm lu nước rửa mặt, phàm trần ra đầu làng tìm vài người hỏi mua ít đồ ăn về làm cơm, phàm trần không thiếu tiền, do hắn làm công bảy năm ở xưởng rèn lúc trước dành dụm được không ít bạc

Phàm trần tay xách một con gà, một bó rau, cùng vài cân thịt lợn chạy về nhà mẹ con hà nhi. Về đến nhà phàm trần vội xuống bếp, người phụ nữ thấy ngại kêu khách nhân cứ ngồi chơi để mẹ con em làm cơm tối. Phàm trần vội cắt lời, tẩu tẩu chớ ngại, vốn kẻ hèn này khó ăn uống, nên trước giờ luôn tự tay mình nấu mong tẩu tẩu thông cảm. Nghe phàm trần nói vậy thiếu phụ trước mặt cũng không ngăn cản. Phàm trần xuống bếp làm cơm tối

Vốn ăn uống là sở trường của phàm trần. Hắn cắt một ít thịt mở heo để vào chảo sau đó đốt lửa lên để có mở rồi xào thịt lợn đã cắt nhuyễn với cải xanh, lấy gia vị trong linh quang bảo hạp rắc vào rồi lại đem thức ăn đổ ra bát lớn. Do trời cũng tối nên hắn cột con gà sau bếp để hôm sau làm cũng không muộn.

Cơm tối dọn lên trước nhà chỉ đơn giản thịt lợn xào cải xanh nhưng hà nhi ăn rất thích thú. Con bé vừa ăn vừa chớp chớp đôi mắt tròn xoe khen lấy khen để. Thúc thúc làm cơm thật là ngon, mỗi ngày thúc thúc làm cơm cho hà nhi ăn, hà nhi thích! Người thiếu phụ ngại ngùng vì trước giờ trong nhà chỉ có hai mẹ con không hề có khách lạ. Vừa ăn cơm phàm trần vừa trò chuyện cùng thiếu phụ thì được biết thiếu phụ tên là Tố Tâm năm nay đã hai mươi lăm tuổi. Chồng mất sớm do bệnh tật, một mình ở vậy nuôi con, hai mẹ con nương tựa vào nhau trước giờ đều như vậy. Tố tâm ăn mặc bới tóc theo kiểu người đã có chồng nên khi vừa gặp nhìn có vẻ đứng tuổi lại không trang điểm cầu kỳ. Người thôn quê là vậy cái này phàm trần hiểu được. Tố tâm thiếu phụ sống bằng nghề hái thuốc rồi bán lại cho các hiệu thuốc trong làng, cuộc sống hai mẹ con không quá khó khăn, do bên cạnh nhà là cánh rừng đầy đủ dược vật.

Ăn cơm tối xong, phàm trần ra sau nhà tắm gội, tố tâm thiếu phụ sắp xếp chăn màn ở gian nhà thứ ba cho khách nhân nghĩ ngơi. Người xưa thường ngủ sớm. Bước vào giờ dậu tức là 5 giờ đến 7 giờ tối là trời đã tối mịch. Giờ đó phàm trần còn chưa ngủ nên ngồi ở trước nhà. Thế giới cổ xưa vẫn đầy muỗi, cũng may lúc ở bình chân thành, phàm trần đã sai khô Liên Y tìm vài dược liệu để hắn chế tạo ra nhang muỗi thời hiện đại xua đuổi côn trùng. Thò tay rút một que nhang hình trụ dài chừng 20 cm trong linh quang bảo hạp ra đốt lên nhờ lửa ngọn đèn bên cạnh, mùi khói bay tỏ ra hương vị của vài vị thuốc bắc như quế khâu, ngải cứu...làm tinh thần phàm trần sản khoái. Hà nhi biết phàm trần chưa ngủ nên chạy ra chơi cùng thúc thúc.



Hà nhi hồn nhiên hỏi thúc thúc đây là gì? , tay chỉ vào que nhang hình trụ đang cắm trên đất. Phàm trần đáp, đây là dược vật thúc thúc dùng để đuổi côn trùng, xua đi những thứ không sạch sẽ. Phàm trần lúc này lại hỏi hà nhi, sao hôm nay cháu lại muốn thúc thúc đến nhà cháu. Hà nhi tuổi nhỏ thật thà bảo có người nói với cháu phải mời thúc thúc tới nhà, thúc thúc là thần nhân sẽ bảo vệ mẹ con cháu khỏi người xấu. Phàm trần hỏi ai nói?. Hà nhi đáp: người trong mộng. Phàm trần cảm thấy lạ nhưng cũng không muốn hỏi nhiều, hắn cũng không quan tâm, vì nơi này cũng thoải mái, với lại người ta mẹ góa con côi cho hắn ở mà hắn thì không phải con quỷ sắc dục nhìn ai cũng muốn hϊếp. Ngược lại phải nói hắn sắp thành hòa thượng rồi, đầu còn tóc mà suốt ngày lánh đời ở ẩn, cái tư tưởng cổ quái của hắn làm cho hắn suốt đời cô độc

Đêm khuya ngon giấc nhập mộng phàm trần thấy mình đi đến bìa rừng, trước mặt bốc lên một luồng ánh sáng đỏ, một nam nhân dáng vóc tiều tụy cúi người xá trước mặt phàm trần thi lễ, phàm trần trong mộng thần hồn vẫn minh mẫn đối đáp lưu lót, nhà ngươi là ai, tìm ta có việc chi, nam nhân tiều tụy đáp: tiểu nhân là gia phu của tố tâm, bởi lâm bạo bệnh mà qua đời để lại mẹ góa con côi, lòng còn chưa yên, biết được thánh giá đến chốn phàm nên báo mộng cho hà nhi đến mời thần nhân đến tệ xá, mong thần nhân không chê ở lại chốn này, tiểu nhân nguyện có kiếp sau xin làm trâu ngựa báo đáp.

Phàm trần hiểu ra bèn vì vong hồn trì niệm một thời minh ngữ pháp tổ kinh siêu độ hắn, kinh văn vừa dứt vong hồn nam nhân tiều tụy liền xá chào muốn rời đi, trước khi đi còn lưu luyến muốn nói gì nhưng phàm trần cắt lời. Ngươi cứ yên tâm lên đường, cứ tin tưởng vào ta. Vong hồn lập tức tan biến.

Tỉnh dậy vừa thời khắc giờ dần tức 4 giờ sáng. Phàm trần ngồi xếp bằng niệm một thời minh ngữ pháp tổ kinh. Nhϊếp tâm thiền định minh sát trong một khắc hắn liền bắt ấn kiếm chỉ vẽ xuống nền nhà tám chữ yên, bình, phục, dụng, thấu, xuyên, dẫn, kết lấy ra trong minh ngữ pháp tổ kinh. Lập tức vỗ xuống nền nhà, sau đó an tâm ra trước sân quét dọn chuẩn bị ngày mới.

Phàm trần không ở không mà hắn tìm thuê một quầy hàng buôn bán gạo, gạo ai cũng cần, nên hắn chọn bán gạo, vốn tiền không thiếu nên hắn không lo, cứ ban ngày bán gạo trừ khi có việc gì cần mẹ con hà nhi nhờ thì hắn nhờ người gần đó trông quầy bán giúp rồi hắn nhanh chóng quay lại

Cuộc sống cứ đơn giản sáng đi bán gạo chiều về làm cơm tối thì thiền định, làm cho phàm trần cảm thấy bình an, nếu đọc giả đọc đến đây chắc sẽ chửi ầm tên điên, nhưng đối với phàm trần hắn cảm thấy cuộc sống thế này rất tốt, tình cảnh này ứng với câu kinh mà hắn hay niệm " linh linh bất muội, liễu liễu thường minh"

Hoàn cảnh nào cũng được, mình tự chủ là được

Sống ở trần gia thôn hơn một năm, mọi người đã không còn xa lạ với phàm trần, biết tính tình hắn trầm lắng lại hiền từ, không ai ghét hắn. Hắn bây giờ giống như một thành viên trong trần gia thôn thật sự, khách nhân bên ngoài dù có vào trần gia thôn cũng không biết hắn vốn là khách nhân bên ngoài trú ngụ.

Một buổi tối năm thứ hai, vào giờ hợi tức 10 giờ đêm, đang tĩnh tọa trong gian nhà thứ ba, phàm trần tay bắt ấn xúc địa, miệng niệm chân ngôn "

Tâm thành phụng cáo

Thổ táo thổ công

Thần thánh non sông

Đất đây linh hiển "



Lập tức thân thể phàm trần xuất hiện trong cánh rừng già, trong năm nhịp thở khô liên y cùng hà ma có mặt quỳ xuống liền hô tham kiến chủ thượng!, hai nhịp thở sau Vũ Ca cùng Sơ Không có mặt hành lễ ra mắt chủ nhân, mọi người đứng lên nghe ta nói: bốn vị đi bắt yêu vật cho ta, lời vừa nói tay phàm trần liền phất tay về phía bốn người miệng niệm thần chú"NGUYỆN CẦU ĐẠI TƯỚNG DƯỢC XOA

ĐỪNG CHO TÀ GIÁO ÁC MA ĐẾN GẦN". Bốn thân ảnh biến mất liền xuất hiện đến một mõm đá, trước mặt là yêu hồ đã tu luyện đến tam cảnh sơ kỳ Bất Hoặc cấp 1, bốn người xông lên , bốn đánh một không chột cũng què chưa đầy mười hơi thở đã khống chế được hồ yêu bắt trói áp giải đến trước mặt phàm trần.

Biết tội chưa! Phàm trần phất tay cho bốn người khô liên y, hà ma, vũ ca, sơ không rời đi!

Sao đó cởi trói cho hồ yêu rồi lặp lại câu hỏi vừa nảy! Biết tội chưa? Ngay lúc này hồ yêu xông lên định cắn cổ phàm trần, vừa tới gần phàm trần dùng một ngón tay điểm lên trán hồ yêu quát một tiếng Định! Lập tức hồ yêu bất động. Không nói nhiều ngay lặp tức hắn vác hồ yêu lên vai khiên về phòng ôm ngủ đến sáng, Hồ yêu lúc này là thân một cô gái bình thường không có đuôi hay dấu vết yêu quái, bị hắn ôm ngủ đến sáng, hồ yêu tức không biết nói nên lời

.Kể từ buổi sáng hôm đó phàm trần dắt hồ yêu đi bán gạo, mọi người hỏi thì hắn bảo là muội muội bên bờ đông đến để thăm, đối với mẹ con tố tâm hắn cũng nói vậy, trong làng không ai phản đối vì biết tính tình hắn, còn về phía hồ yêu dù bực tức nhưng cho mười lá gan cũng không dám hó hé! Sau đêm hôm đó bị hắn chế trụ vác về ôm ngủ như gối ôm đến sáng hồ yêu đã bất lực, vốn muốn tìm cách chạy trốn, nhưng dù có trốn cách nào cũng bị phàm trần bắt lại, hồ ly đã dùng mọi thủ đoạn từ mê hoặc dụ dỗ uy hϊếp nhưng kết quả đều thảm hại có khi còn dỡ khóc dỡ cười.

Mãi đến sau này hồ yêu mới biết được tội lỗi lớn nhất trong đời của hồ yêu là dám cả gan ăn cắp gà của phàm trần nhốt sau nhà. Chỉ vì một con gà mà hắn thu phục hồ yêu. Thật quá đáng sợ.

Những ngày sau đó tại trần gia thôn phàm trần bắt đầu dạy dỗ cho hồ yêu cách làm người nghiêm túc, sống lối sống thanh tịnh trang nghiêm. Hồ yêu sắp bị khùng, hồ yêu vốn là động vật, mà hắn bắt hồ yêu đi bán gạo, hắn dạy hồ yêu đếm tiền, hắn dạy hồ yêu đọc sách, làm cơm, và đến nổi hắn còn mong hồ yêu trồng trọt chăn nuôi. Cuộc đời của hồ yêu đã sai khi ăn cắp con gà của phàm trần. Nhưng khi trãi qua đoạn thời gian này hồ yêu cảm nhận cuộc sống tràn đầy ý nghĩa, nó có thể hoàn toàn tự tin mình là người, sống và sinh hoạt như một con người bình dị, nó càng kính trọng phàm trần, những cái trò xàm heo của nó không qua mặt được phàm trần, càng tiếp xúc nó càng thấy được chưa có một nhân loại nào tâm cảnh cứng rắn như vị phàm tiền bối trước mặt, một ngày cuối thu năm thứ tư, tố tâm đi hái thuốc phía sau rừng mà đến tối chưa về, biết là có chuyện, nhưng phàm trần không sai hồ yêu hay những người khác đi mà tự giải quyết. Đang hái thuốc thì tố tâm gặp phải sơn tặc định giở trò đồϊ ҍạϊ , bọn chúng xé quần áo tố tâm, đang lúc sắp đến miệng thì phía sau phàm trần bước đến nói, này là mấy vị bằng hữu lão ca ơi! Muốn hϊếp da^ʍ cũng phải từ từ! Bọn thổ phỉ hết hồn quay lại định chém chết phàm trần nhưng hắn dùng tay không bẻ hết đau kiếm, mọi người quỳ xuống xin tha, khúc này hắn đau đầu định hỏi tố tâm nhưng nghĩ không nên hỏi, hắn bước đến bên tốt tâm lấy quần áo trong linh quang bảo hạp cho tố tâm khoát lên, một tên sơn tặc định dùng dao găm đâm lén phàm trần, hắn chỉ đưa tay ra bẻ nát dao găm, làm cho tên kia kinh tâm vỡ mật mặt mày trắng bệt! Phàm trần không nói nhiều mà lệnh cho Vũ Ca dẫn bọn sơn tặc ra Sông Thương nói với bọn chúng nếu bơi được qua sông Thương chứng tỏ Trời không tuyệt đường người, bọn chúng cứ đi về phía đông nói tên phàm trần ra nơi Trường Minh Độc Thiên Môn báo danh làm lại cuộc đời mới. Còn bơi qua không được là do nghiệp bọn họ quá nhiều tự làm tự chịu, giải quyết như vậy phàm trần cũng thấy nhẹ lòng. Vốn phàm trần không muốn đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ suốt ngày nhưng thế giới này là vậy! Phàm trần chỉ cố gắng hết sức giảm sát nghiệp

Lúc này trong cánh rừng chỉ còn lại Tố Tâm và phàm trần, Tố tâm thiếu phụ bậc khóc nức nở, phàm trần chỉ cười rồi nói, thế giới này là vậy, phải bình tâm, phải mạnh mẽ, ta tin cô làm được, ta mong cô làm được và cô sẽ làm tốt hơn, chỉ có mạnh mẽ mới tự bảo vệ mình, bảo vệ hà nhi. Nếu ngày đó ta vào nhà dỡ trò cầm thú thì làm sao cô phản kháng. Ta cũng có thể là người xấu, ta không phải thánh nhân, ta cũng thèm thuồng nhan sắc cô bấy lâu, vừa nói phàm trần cố đóng vay ác nhân nắm cổ áo tố tâm xé toạt để lộ ngực trần. Nếu người khác còn tin thật, nhưng không lâu trước khi tố tâm đi hái thuốc đã vô tình gặp con gấu Vũ Ca đang ngồi ăn trái cây trong rừng, vốn ban đầu còn sợ định bỏ chạy, nhưng khi Vũ Ca phát hiện liền tiến lại gần nói chuyện trấn an cô. Nó nói cho cô biết người hàng ngày bán gạo lo cho mẹ con cô nhìn phàm tục vậy đó nhưng là thần nhân đáng kính, mà nó là nô bộc của chủ nhân đáng kính, gấu dễ thương dễ mến. Nếu để phàm trần nghe những lời nó nói phàm trần sẽ vả vô mặt nó, nó làm mất mặt hình tượng quá đáng. Phàm trần đã nuôi ước mơ đào tạo ra một đông ba kiếm khách vĩ đại tung hoành thiên hạ. Mà Vũ Ca nhà ta thì kiểu trẻ trâu thành thật

Do biết Vũ Ca từ ngày đó nên mỗi khi đi hái thuốc tố tâm sẽ thường đến thăm Vũ Ca, càng nghe Vũ Ca kể tố tâm càng hiểu được trung niên nhân cư ngụ trong nhà mình là ai.

Ngồi trước mặt phàm trần, tố tâm để lộ hai bầu ngực trần, tố tâm dứt khoát vứt lốp áo bị xé tơi tả còn lại, lúc này cô ta cởi trần trước mặt phàm trần, tố tâm quỳ trên đất dập đầu như tỏ ra sự biết ơn. Tố tâm nói. Xin khách nhân chỉ dạy, tiện nữ thân này có xá chi, xin nghe theo sự dạy bảo của khách nhân. Phàm trần lấy áo cho tố tâm thiếu phụ mặc vào rồi dắt nàng về

Kể từ đó mỗi ngày phàm trần sẽ dành thời gian dạy tố tâm luyện kiếm. Phàm trần chỉ mong khi hắn rời đi tố tâm có thể tự bảo vệ bản thân không bị ai ức hϊếp.

Tâm cảnh là một thứ mà bản thân tu hành giả ai cũng cần phải trải qua sự toi rèn nhiều năm, mà dưới sự dạy dỗ của phàm trần tin chắc rằng tố tâm sẽ không tốn nhiều năm như vậy!