Phản Bội Hôn Nhân

4.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Phản Bội Hôn Nhân của tác giả Ngũ Vi có nội dung xoay quanh trước hôn nhân họ có một tình yêu rất đẹp, anh sẵn sàng ở bên cạnh cô, làm tất cả mọi chuyện để được nhìn thấy cô cười. Bởi vậy ở bên …
Xem Thêm

“Tiểu Phạm à? Này này con đang ở đâu? Rõ ràng là chúng ta hẹn nhau đi ăn cơm trưa, sao con dám đổi thành trà chiều, rốt cuộc là con đang ở đâu?”

Phạm Ấu Hâm ôm rất nhiều cuộn thiết kế, cô nhếch nhác chạy như điên trên phần đường dành cho người đi bộ, vừa phải xin lỗi với tiếng gầm giận dữ của dì cả trong điện thoại.

Dì lớn vô cùng tức giận: "Đường Nam Kinh có tuyến dành riêng xe bus mà, sao có thể bị kẹt xe được chứ? Con định gạt quỷ chắc...?Chẳng lẽ coi dì cả là đứa trẻ ba tuổi mà lừa gạt hả?"

Không lừa được dì cả, buổi trưa hôm nay cô không thể từ chối “cuộc hẹn cơm trưa” này, buổi sáng cô còn việc lớn là phải phỏng vấn cho rất nhiều người ở khắp nơi.

Phạm Ấu Hâm gạt sợi tóc dính trên má ra, tiếng giày cao gót vang lên trên đường lót gạch màu đỏ, làn váy mềm mại ngang đầu gối như cánh bướm bay lượn tự nhiên trong gió: “Dì cả, thật sự mà, xe buýt đang bị kẹt xe! Dì đừng nóng giận, đừng nóng giận nha, con lập tức đến, lập tức đến liền.”

Phạm Ấu Hâm không kịp sắp xếp gọn gàng lại, cùng với tiếng thét chói tai của mình, cô lập tức đυ.ng vào một “bức tường thịt” thật dày ở trước mặt.

“Ôi, a…..” giữa tiếng thét của mình, những cuộn giấy trong ngực cô, điện thoại di động, túi xách trên tay, và cả chính cô đều ngã trên mặt đất hết.

“Trời ơi! Thê thảm rồi….” Phạm Ấu Hâm gào khóc, ứa nước mắt nhìn di động “nở hoa” trên mặt đất. Không để ý đến đầu gối của mình đang bị thương, cô chỉ nghĩ đến điện thoại di động lúc ngã bị hỏng rồi, khẳng định là dì cả sẽ cho rằng cô ăn tim gấu mật hổ dám cúp điện thoại của bà!

“Đi đời nhà ma rồi……..”

Lần này cô không chỉ bị trễ giờ, còn cộng thêm tội làm trái với bậc trưởng bối, còn dám tắt điện thoại nữa, hu hu, cô chết chắc rồi!

“Tiểu thư, cô không sao chứ?”

Một giọng nói trầm thấp vang lên như giọng nói của người dẫn chương trình radio đêm khuya từ trên đỉnh đầu truyền đến. Cô ngẩng đầu lên, cứ tưởng là mình đã nhìn thấy Takenouchi Yutaka, một đôi mắt quyến rũ người khác , cùng mái tóc xoăn gợi cảm, đầy quyến rũ....A, trời ơi! Người đàn ông trước mặt đẹp trai đến nỗi cô nhìn mà quên luôn cả hít thở.

Người đàn ông đẹp trai này giúp cô nhặt những món đồ rơi trên mặt đất lên, còn có điện thoại di động kia nữa: “Thật ngại quá, tôi đang vội nên không nhìn thấy cô.”

Người đàn ông này không chỉ đẹp trai, mà tác phong còn rất lịch lãm, đem tất cả lỗi lầm đều đổ lỗi lên trên đầu mình. Hai má Phạm Ấu Hâm đỏ lên, đem mái tóc dài che hết khuôn mặt gạt ra sau tai: “Không Không, là lỗi của tôi, là tôi đi quá nhanh rồi…..”

Cô nhận lấy một đống cuộn giấy mà người đàn ông đẹp trai này đưa cho: “Cảm ơn.”

Người đàn ông đẹp trai nhìn chằm chằm vào đầu gối của cô: “Đầu gối của cô không sao chứ?”

Phạm Ấu Hâm lắc đầu: “Không sao cả.” Cô ôm đồ chật vật đứng dậy, cô vẫn còn cuộc hẹn ăn cơm với dì cả, nên không có thời gian nói chuyện với người đàn ông đẹp trai này.

“Xin lỗi, tôi còn có việc…..” Cô thở dài tiếc nuối, sau đó nhanh chóng bước đi.

Hạng Tĩnh Thần nhìn bóng lưng cô rời đi, mãi đến khi cô biến mất sau cánh cửa quán cơm, ý cười trên khóe môi anh vẫn chưa biến mất. Vị tiểu thư này có vẻ mặt rất đáng yêu, làm cho tâm tình người khác thật vui vẻ, ở góc đường đυ.ng vào nhau biến thành một chuyện thú vị.

Điện thoại di động vang lên, Hạng Tĩnh Thần liền nhận cuộc gọi: “Alo?”

“Tĩnh Thần, con đang ở đâu vậy?”

Giọng nói đầy lo lắng của bậc trưởng bối vang lên. Buổi hẹn ăn cơm trưa này anh đã làm chậm trễ lâu rồi: “Mợ à, con đang ở trước quán cơm, lập tức đến liền.”

“Bên ngoài quán cơm sao? Được được được, vậy con từ từ đến, chúng ta sẽ chờ con đến ăn cơm luôn!” Từ đầu đến cuối trưởng bối vẫn luôn giữ thái độ thông cảm, không có trách mắng một chút nào.

Hạng Tĩnh Thần đang chuẩn bị bước đi, tầm mắt anh lại rơi vào cuộn giấy màu lam nằm trên mặt đất, liền nhìn về phía quán cơm. Có lẽ anh vẫn còn cơ hội nhìn thấy cô gái đáng yêu lại làm cho tâm tình người khác luôn vui vẻ kia rồi.

Anh cầm cuộn giấy màu lam đi vào quán cơm, ý cười trên khóe môi vẫn chưa dứt.

Hạng Tĩnh Thần cũng không nghĩ rằng trong một thời gian ngắn như vậy lại gặp được cô lần nữa. Anh nở nụ cười về phía hai vị trưởng bối đang chờ đợi mình, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối đều chưa rời khỏi người cô.

“Mợ! Thật xin lỗi! Con đã đến trễ.”

Cô giáo Lâm ôm lấy cháu ngoại trai: “Trong lúc bận vẫn còn mời mợ ăn cơm, làm mợ thật ngại.” Bà ôm lấy đứa cháu trai yêu quý của mình, dường như muốn giới thiệu đứa cháu bảo bối này cho mọi người biết: “Các vị, đây là Hạng Tĩnh Thần của chúng tôi.”

“Ôi chao, cô giáo Lâm, cháu trai của cô thật đẹp trai.”

“Không dám, người rất khách sáo rồi.”

Dì Lâm giới thiệu, còn dì cả khen ngợi hết lời, nhưng đầu óc của Phạm Ấu Hâm lại không nghe thấy bất kì lời nào, trong mắt của cô chỉ có người đang ông đang ở trước mặt.

“Xin chào, thật khéo.” Anh nói.

Hai má cô thoáng đỏ bừng lên: “Đúng vậy, thật khéo.”

Các vị trưởng bối đều ngạc nhiên: “Hai người biết nhau sao?”

Hạng Tĩnh Thần cười: “Chúng con vừa biết nhau ở trước cửa quán cơm.”

Cô giáo Lâm nói vui vẻ: “Thật tốt quá, nghĩa là hai người rất có duyên.”

Nam chính ngồi vào ghế. Ánh mắt của hai người trẻ tuổi dường như không khống chế nổi liền dán chặt vào nhau, hai người họ nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều muốn nhận biết đối phương.

“Tôi nghĩ đây là của cô?” Anh cầm cuộn giấy màu lam lên.

“A….Đúng rồi, đây là của tôi….cảm ơn.” Cô nhận lấy đồ của mình, bởi vì anh đang nhìn chằm chằm vào mặt làm hai má cô đỏ lên.

“Những thứ này đều là bản thiết kế sao?” Anh chỉ vào cuộn giấy màu lam đang để trên ghế ngồi bên cạnh cô.

“Ừ, đây đều là những tác phẩm của tôi. Tôi chỉ là người thiết kế nghiệp dư thôi, gần đây vừa phỏng vấn xong.”

Dì cả nóng ruột nói xen vào: “Ai da, cái gì mà nghiệp dư hay không nghiệp dư, con bé Phạm nhà tôi nó là kiến trúc sư cảnh quan không gian, vừa mới nhận chứng chỉ về. Nó lại khiêm tốn như vậy, chắc là không muốn bán mình mà.”

Cô giáo Lâm lập tức nói thêm vào: “Ai da, thì ra trái đất này lại nhỏ như vậy, Ấu Phâm và Tĩnh Thần có thể xem là cùng ngành rồi, một người là kiến trúc sư cảnh quan không gian, một người là kiến trúc sư, rất là có duyên nha.”

Phạm Ấu Hâm rất kinh ngac: “Anh là kiến trúc sư?”

“Phải.”

Hai người nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng nói: “Vậy ra là người cùng nghề.”

Không cần giới thiệu, hai người trẻ tuổi này đều có ấn tượng thật tốt với nhau, tình yêu sắp nở hoa, không ngờ lần gặp mặt này lại thành công lớn như vậy.

Dì cả và cô giáo Lâm đều nhìn nhau cười, vẻ mặt hai người đều rất hài lòng.

“Phạm Tiểu Hâm, Phạm Tiểu Hâm, trái đất gọi, trái đất gọi, xin hỏi, linh hồn có trở về lại không?”

Phạm Ấu Hâm thu hồi tinh thần lại, giật mình nhìn chị hai của mình đang đùa giỡn: “Hả?”

Phạm Tư Hâm thở dài, lấy miếng bánh mì trong tay em gái mình ra, để tránh cho vụn bánh dính lên dĩa trái cây trên bàn. “Ngày hôm qua dì cả đã hỏi mẹ, nhà chúng ta tính toán tặng lễ vật cho bà làm mai như thế nào, này không phải hôm qua sau khi xem mắt xong em đều ngẩn người vì nguyên nhân này chứ?"

Tư Hâm nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Ấu Hâm liền tìm được câu trả lời, bỗng nhiên cô tỉnh ngộ gật gật đầu: “Hèn chi chị cảm giác được một luồng hương phấn kỳ lạ, thì ra em đã bị dì cả dẫn đi ra ngoài!”

Các cô là thai song sinh cùng trứng, nên có sự cảm ứng lẫn nhau, lại giống nhau 98% về dáng người, cho đến khi lớn lên họ mới được thoát khỏi cách ăn mặc tạo hình giống nhau của người lớn. Họ bắt đầu có cái nhìn khác nhau về ý tưởng, càng rõ ràng hơn là cá tính khác nhau, em gái Ấu Hâm có mái tóc dài đến lưng, tính tình vẫn ôn nhu như trước, chị gái Tư Hâm lại thích tóc ngắn, cá tính gọn gàng dứt khoát.

Thêm Bình Luận