Phản Bội Hôn Nhân

4.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Phản Bội Hôn Nhân của tác giả Ngũ Vi có nội dung xoay quanh trước hôn nhân họ có một tình yêu rất đẹp, anh sẵn sàng ở bên cạnh cô, làm tất cả mọi chuyện để được nhìn thấy cô cười. Bởi vậy ở bên …
Xem Thêm

Âm nhạc kết thúc, DJ cùng ca sĩ tiếp tục phỏng vấn. Hình như cô rất có duyên với bài hát này, tuy nhiên mỗi khi phát bài hát này cũng làm cho cô đau lòng muốn chết.

Hạng Tĩnh Thần quay lại cài dây an toàn cho anh, cũng đem áo khoác tây trang khoác lên vai cô, sau đó lái xe tiến vào trong màn mưa.

Trên áo có hương vị của anh, bao phủ lấy cô, có cảm giác như được anh ôm vào lòng.

Mưa nhanh chóng to trở lại. Cô nhớ rõ Man Tú từng tức giận lại có một người không thể nghĩ, chỉ biết trời mưa bão sắp vào đất liền, dĩ nhiên đây cũng là nguyên nhân trời mưa xối xả.

Đèn đỏ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt đất đều ướt sũng: “Anh nhìn những vũng nước này xem, có giống từng cái từng cái pháo hoa không?”

“Giống.” Hạng Tĩnh Thần quay mặt lại, ánh mắt dừng lại trên người cô: “Giống như pháo hoa bắn tung tóe ra.”

Cô gật đầu: “Ừ, có giống.”

Cô sẽ không quên được chuyến đi Bành Hồ năm năm trước, pháo hoa rực rỡ, cô và Hạng Tĩnh Thần cùng cười vui vẻ ngọt ngào.

Bởi vì mấy ngày đó rất vui vẻ, cho nên vẫn luôn cười tươi. Sau này dự án của công ty càng ngày càng nhiều, đầy hồ sơ làm việc, bận đến nỗi muốn đến cũng không được, mặc dù hai người gặp mặt, vẫn nói chuyện vài ba câu không rời công việc, trong nhà chỉ có một phòng làm việc, lâu ngày, riêng tư giữa vợ chồng cũng dần dần biến mất.

“Tôi chưa từng thấy qua răng khểnh của anh, cho dù là lúc cười, cũng không thấy.” Cô nói thản nhiên.

“Rất khó coi, giống quỷ hút máu.”

“Cô ấy đã thấy.” Cô nói rất nhẹ, rất nhẹ.

Hạng Tĩnh Thần cười, bởi vì cô đồng ý im lặng cùng anh “đối chất”, đây là chuyện tốt: “Rõ ràng Shelly nói với em rất nhiều chuyện có liên quan đến anh.”

“Đúng vậy.”

Lại một cái đèn đỏ: “Em nhìn anh”, anh nói, sau khi nhận thấy ánh mắt của cô, anh cười to lên, lộ ra cái răng khểnh hàm trên: “Đẹp trai không?”

Cô rất muốn cười, nhưng lại nhịn xuống: “Không đẹp trai.”

Hạng Tĩnh Thần ra vẻ trợn to hai mắt: “Vậy thì đúng rồi, nữ vi tuyệt kỷ giả dung, người đàn ông cũng muốn ở trước mặt vợ mình lộ ra một gương mặt đẹp trai nhất. Anh làm sao có thể để cho em thấy cái răng khểnh xấu xì này? Không thể! Cho dù là cười to, cũng không nghĩ ra cách để che dấu nó.” Anh tức giận.

“Cô ta còn nói cái gì? Hôm nay chúng ta giải thích một lần cho rõ ràng.”

Phạm Ấu Hâm lắc đầu: “Không có.”

Còn có…. “Tôi muốn hạnh phúc của tôi.” Cô không quên lời tuyên bố của Shelly.

Hạng Tĩnh Thần vươn tay, xoa xoa mái tóc bà xã: “Thật sự không hiểu nỗi em, làm sao luôn tin tưởng người khác, lại không tin chính ông xã của mình.”

Cảm giác được tóc cô ẩm ướt, anh tắt máy lạnh đi, chuyển thành thổi gió.

“Nếu bị cảm, anh không thể không ánh vào mông em.” Anh nghiêm mặt lại, quắc mắt trừng mi.

Cô bĩu môi làm mặt quỷ, quay đầu không để ý đến anh.

Khó có lúc bà xã không chạy trốn, Hạng Tĩnh Thần không muốn buông tha cơ hội tốt. Anh tiếp tục giận dỗi, phát tiết ngột ngạt trong bụng: “Anh khẳng định là nguyên nhân quan trọng nhất chúng ta đối với bên thứ ba không nói rõ được mà ly hôn, cũng may là ly hôn không thành công, bằng không sẽ làm trò cười cho mọi người rồi.”

“Đó là do sai sót của Cục Dân Chính.”

“Đó là do Nguyệt Lão giúp đỡ!”

Cô trợn mắt nhìn anh, quay đầu không để ý đến anh.

“Nhưng mà nói thật, bởi vì mấy câu nói trong tin nhắn MSN kia, có thể ly hôn với Hạng tiên sinh, Hạng tiên sinh có thể làm chuyện bé xé ra to?”

Cô nắm tay, hận không thể dùng một quyền đánh vào gương mặt đẹp trai của anh.

Hạng Tĩnh Thần rất thức thời, ngừng tức giận, xe êm dịu, yên tĩnh chạy trên đường cái.

Phạm Ấu Hâm trừng mắt nhìn tòa nhà chọc trời phía Tây.

“Tôi muốn về nhà.” Cô tức giận chu môi lên: “Đây là nhà của anh, không phải nhà của tôi.”

“Nói lung tung.”

“Chúng ta ly hôn rồi.”

“Nói lung tung.”

Anh ấn nút điều khiển từ xa, cửa ga ra chạy bằng điện mở ra, xe tiến vào.

“Thay quần áo rồi hãy nói.”

“Tôi có thể về nhà thay quần áo.”

“Ha ha, thật khéo, đây không phải là nhà của em sao?”

Người đàn ông này cố tình chơi xấu!

Tắt máy xe, anh nhìn cô: “Thay quần áo, uống chén trà nóng từ từ giải lạnh, đừng để anh lo lắng.”

Không biết là thâm tình trong mắt anh, hay cô muốn nhìn thấy ngôi nhà của mình sau một tháng ly hôn….. Cô đồng ý với anh, tháo dây an toàn trên người ra.

“Uống trà xong, tôi trở về nhà.” Những lời này như nhắc nhở chính mình.

Hạng Tĩnh Thần vô tội trừng mắt: “Hửm? Về nhà? Đây không phải là nhà sao?”

Cô không chút khách khí liếc mắt xem thường anh: “Chơi xấu.”

Hai người xuống xe, bởi vì cửa gara nối liền với cửa phòng khách.

Cũng giống như mọi ngày qua, căn phòng phía sau dì ở sẽ quét dọn sạch sẽ, mở một bóng đèn rồi mới rời khỏi đây. Dì ở tin chắc, bật đèn ăn trộm mới không dám viếng thăm.

Hạng Tĩnh Thần bật đèn sáng lên, cả phòng sáng rực hài hòa. Ngọn đèn là bọn họ đặc biệt thiết kế, trên thực tế, từng căn phòng, mỗi một tất đều là tâm quyết của họ, từng chút từng chút một theo mơ ước mà hoàn thành.

Cô nhìn quanh, khẽ thở dài.

“Không nỡ thì dọn về đây đi?”

Cô trốn tránh khát vọng nội tâm: “Tôi lên lầu thay quần áo.”

Phòng ngủ chính trên lầu hai, càng có thêm nhiều kỷ niệm về tình cảm của họ, cô dừng bước lại, nhìn chiếc giường lớn, mặc cho từng ký ức hiện về trong đầu cô.

“thật không nỡ thì trở lại đi?”

Người đàn ông bên cạnh dụ dỗ lần nữa.

Phạm Ấu Hâm lắc đầu, đi vào phòng thay đồ, dùng lực lớn đóng cửa lại, khóa cửa, không muốn cho tên vô lại kia có cơ hôi đến gần.

Nhất định ngày đó chuyển nhà rất vội vàng không sai, cô không tin mình có thể để lại quần áo ở đây, tuyệt đối là ngày hôm đó tâm tình rất xấu, cho nên không có một đồ vật cá nhân ở đây.

Cô trừng mắt nhìn vào phòng thay đồ, quần áo của anh và quần áo của cô, mỗi một bên lẳng lặng dựa vào nhau.

Chỉ một hình ảnh đơn giản làm cô xúc động khóc rống lên.

Cô hít hít mũi, thay áo sơ mi và chiếc váy dài, vẫn không quên đem đồ thay ra mang đi, cũng nhắc nhở chính mình, chờ Tư Hâm về nước, nhất định phải đưa cô đến giúp đỡ đóng gói, đem tất cả đồ đạt của cô chuyển về nhà, hừ hừ!

Phạm Ấu Hâm mở cửa phòng thay đồ đi ra ngoài. Cô ngửi được mùi hương cà phê trong không khí. Cà phê? Người đàn ông này không biết phụ nữ đang có thai không thể đυ.ng chạm vào cà phê sao?

Cô theo mùi cà phê đi đến thư phòng. Anh đứng trước máy pha cà phê. Ngoài máy pha cà phê ra, còn có bình nước trà lài.

“Máy pha cà phê lười biếng đã lâu, làm sao tình yêu của cô cũng mất đi nhiệt độ?”

Cô nhớ rõ ngã bài đêm hôm đó, suy nghĩ của chính mình.

Chia tay hơn một tháng, phần đau khổ kia vẫn tồn tại, có lẽ cả đời này cô không thể quên được.

“Trà lài tổng hợp này, hai ngày trước dì cho. Phụ nữ có thai không thể uống cà phê.”

Thì ra anh cũng biết.

Trong nhà dì mở hiệu thuốc, luôn phối trà lài và thuốc cho họ, hương vị rất đúng, lại vẫn lên tiếng nói rằng hiệu quả rất tốt, để cho bọn họ uống vào sẽ không bị nhiểm bệnh.

“Dì nói giữ lại cho em uống, có thể dưỡng sắc đẹp. Bà nghĩ đến em ra ngoài đi công tác.”

“Ra ngoài lại mang theo tất cả đồ dùng cá nhân sao? Anh chư nói chúng ta ly hôn à?” Cô hơi tức giận, bởi vì anh ra sức tạo lại sự ấm áp làm cô muốn khóc, anh rất gian xảo.

Hạng Tĩnh Thần nhún vai: “Dì nghĩ rằng chúng ta sẽ không ly hôn, bà nói chúng ta còn có mặt vợ chồng với nhau.”

“Ai có mặt vợ chồng với anh, hừ.”

Cô phồng má, đang cầm chén trà, ngồi một bên trên ghế sofa mềm mại, tức giận cúi đầu uống trà.

Thêm Bình Luận