Phản Bội Hôn Nhân

4.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Phản Bội Hôn Nhân của tác giả Ngũ Vi có nội dung xoay quanh trước hôn nhân họ có một tình yêu rất đẹp, anh sẵn sàng ở bên cạnh cô, làm tất cả mọi chuyện để được nhìn thấy cô cười. Bởi vậy ở bên …
Xem Thêm

Âm thanh khò khè khò khè của máy pha cà phê vang lên.

“Đã lâu chúng ta không ở thư phòng pha cà phê, nhớ rõ máy pha cà phê này từ Paris đưa đến Đài Loan.”

Đó là tuần trăng mật du lịch, bọn họ uống cà phê trong quá cà phê nhỏ: “Vì nó mà hành lý quá tải, phí thanh toán đắc tiền vượt quá mứt quy định.”

“Thật ra cây hạch đào rất nặng, không phải chúng ta đã nhìn thấy rồi sao?”

“Ừ.”

Hạng Tĩnh Thần bước đến trước mặt cô ngồi xỗm xuống, anh ngẩn đầu, hai tay vuốt ve mi cô: “Cùng anh đánh đàn có gì đặc biệt hơn người, em theo anh sẽ có nhiều niềm vui. Em đã quên lúc hoàn thành căn phòng này, chúng ta lại hét lớn, suýt chút đã bị hàng xóm báo cảnh sát đến xử lý sao? Em đã quên mỗi lần du lịch, người khác vội vàng tìm lộ trình, chúng ta chỉ muốn đến một thảo nguyên lớn và bờ hồ cùng nhau uống cà phê sao? “Xây Dựng Cộng Lập?” Nó là đứa con của chúng ta.”

Anh đưa tay đặt lên bụng cô: “Còn có các đứa con của anh.”

Sinh mệnh mới làm cho người ta cảm động.

Cô nén nước mắt, mỉm cười: “Nhưng em cảm thấy vợ chồng hòa hợp rất giỏi.”

“Bỏ đi, dùng thành ngữ lộn xộn.”

Anh vòng tay ôm lấy eo cô, đầu nhẹ nhàng đặt lên bụng cô.

Phạm Ấu Hâm nín thở: “Anh muốn làm gì?”

“Nghe tiếng của nó.”

Cô cắn môi: “Không nhanh như vậy đâu.”

“Nó sẽ không động đậy sao?”

“Trong sách nói, phải 4, 5 tháng, người mẹ mới có thể cảm nhận được thai máy.”

“Bởi vì nó lớn.”

“Đúng vậy.”

Anh lắng nghe: “Đó là cảm giác gì?”

“Mẹ em nói giống như dạ dày bị co rút.”

Anh ngẩn đầu, nhìn vào hốc mắt hàm chứa nước mắt của cô, óng ánh trong suốt: “Có đau không?”

“Thật kỳ lạ, đàn ông sẽ khó nhận biết.”

Cô gật đầu, trên gương mặt hiện lên sự hứa hẹn và vinh dự của người mẹ: “Ừ.”

Anh nhìn cô chăm chú, hốc mắt cũng ẩm ướt: “Nếu cảm nhận được lúc đó đang động đậy, em nhất định phải nói cho anh biết. Em đồng ý để chia sẽ với anh khoảnh khắc kì diệu này không?”

Nước mắt Phạm Ấu Hâm nhẹ nhàng trượt xuống hai bên má: “Được.”

“Cảm ơn.”

“Không cần khách sao.”

“Anh sắp làm ba ba rồi.”

“Em làm mẹ.”

Cô đưa hai tay ra ôm lấy cổ anh, hai đầu tựa vào nhau.

Cảm giác yên lặng so với bất kỳ tình yêu của con người làm cho người khác xúc động.

Giờ phút này thuộc về bọn họ, mà còn quý trọng lẫn nhau.
Chương 9
Đêm.

Cả người Shelly mặc đồ trắng, đi đến tầng trệt “Cộng Lập Doanh Tạo”. Bảo vệ tòa nhà biết cô, cho nên cũng không hết sức làm khó dễ hoặc thông báo liền lập tức cho vào, thậm chí còn xin ảnh chụp có chữ ký của cô. Shelly đồng ý khi nào đến chơi, sẽ gọi trợ lý đưa cho anh ta.

Shelly hiểu được giá trị con người của bản thân mình, cô là người của công chúng, là ngôi sao trên trời, cô biết người khác yêu mến, càng biết rõ có nhiều người đàn ông xem cô như nữ thần gợi cảm, nhưng những thứ này cũng không quan trọng, cô chỉ cần ánh mắt yêu mến của người kia là tốt rồi.

Nhìn thấu qua cánh cửa kính, cô nhìn xung quanh đại sảnh “Cộng Lập Doanh Tạo”, một mảnh tối đen, chỉ có phòng làm việc của anh vẫn sáng đèn.

Anh đang ở đây.

Lần trước khi Shelly tham gia hội nghị, cô ta nhặt được cái thẻ từ mở cửa trên bồn rửa mặt, nhẹ nhàng quét vào máy quét thẻ bên cạnh cửa kính, cánh cửa lập tức mở ra.

Cô đi vào, bước từng bước vững vàng, mục tiêu đã xác định, vẫn là anh.

Trong phòng làm việc, hai tay Hạng Tĩnh Thần đang di chuyển trên bản vẽ với tốc độ rất nhanh. Anh hết sức chăm chú, cho đến khi có cảm giác bị nhìn chằm chằm vào mình, anh ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn thấy Shelly đang dựa vào cửa, khóe môi nhếch lên nụ cười ngọt ngào.

“Hi, ngủ ngon.”

Hạng Tĩnh Thần bình thản hỏi: “Đã trễ thế này, cô làm sao ở trong này?”

Shelly lắc lắc cái thẻ từ trong tay: “Nhặt được cái này.”

Cô từng bước đến bên cạnh bản vẽ, mang theo nụ cười tươi, quyến rũ gợi cảm dựa vào cạnh bàn, hai bầu ngực lộ ra miêu tả sống động, có ý đồ quyến rũ rất rõ ràng: “Em ở chỗ bãi đậu xe vẫn không chờ được anh, liền nghĩ nhất định là anh đang tăng ca. Bingo!”

Cô đưa tay lên, hai bàn tay phủ lên vai anh, đôi mắt xinh đẹp ngắm nhìn anh: “Có mệt không? Chúng ta đi ăn khuya có được không? Cả ngày hôm nay em cũng chưa có ăn cơm……Hay là, không cần ăn khuya, chúng ta có thể sắp xếp các hoạt động khác…….”

Hạng Tĩnh Thần đẩy tay cô ra, ánh mắt vẫn tập trung nhìn vào bản thiết kế: “Không được, tôi đang đổi ca, mời cô đi trước đi.”

Shelly điềm đạm đáng yêu chu môi mỏng lên, lắc lắc mông, chống lên cạnh bàn, nghiêng người cọ sát vào lưng anh: “Mỗi lúc đẩy nhanh tốc độ làm việc, anh đều lạnh nhạt như thế, em thật nhớ mỗi khi anh tăng ca, anh đều mang em đi cùng.”

Anh hiểu rõ lời giải thích, dùng thái độ xa cách máy móc, nụ cười trên khóe môi Shelly dần dần nhạt đi.

Cô đứng thẳng lưng, gương mặt tái nhợt nở nụ cười: “Em nghĩ rằng anh thích em.”

“Chúng ta là bạn. Shelly.”

Cô ta tức giận lên án: “Em nghĩ anh vì em nên mới ly hôn với vợ anh.”

“Không phải.”

Cô không khống chế được quát to: “Nhưng mà, anh nói anh quan tâm đến em, anh chỉ muốn cùng em, không phải sao?”

Hạng Tĩnh Thần từ bàn làm việc đứng lên, kéo ngăn tủ rút một tờ giấy ra. Đó là ngã bài đêm hôm trước, Ấu Hâm ghi lại cuộc nói chuyện MSN của anh, cũng là ngòi nổ dẫn đến việc ly hôn. Anh để ở bên cạnh, nhìn mỗi ngày, đọc mỗi ngày, nhắc nhở bản thân anh súy chút nữa đã hồ đồ đánh mất tình cảm kiếp này của mình.

Anh đưa cho cô ta: “Chân tướng của chuyện này, nhất định cô là người rõ nhất. Bà xã của tôi có thể cắt câu lấy nghĩa, những lời này có thể định tội tôi, mặc kệ bà xã trong nhà, chỉ muốn giúp đỡ bạn bè sao? Cho dù là yêu thương như vậy, Hạng, anh yêu em mà.”

Hạng Tĩnh Thần lắc đầu: “Tôi không thương cô, một chút cũng không có.”

Shelly hét chói tai: “Vậy tại sao lại nói quan tâm em? Chỉ muốn theo giúp đỡ em!” Cô ta tức giận xé nát tờ giấy trên tay.

Hạng Tĩnh Thần bình tĩnh nói: “Tâm tình của cô không tốt bở vì ba cô mất, lúc nói chuyện còn coi thường mạng sống của mình, cho dù người bạn nào xảy ra tình huống giống như cô, tôi đều nói những lời này cả, điều này là trả giá cho sự quan tâm, cô không phải là người đặc biệt duy nhất.”

Anh nở nụ cười, ánh mắt đen bởi vì nghĩ đến người vợ mà trở nên ôn nhu: “Nhưng mà cách thức trả giá cho sự quan tâm kia, sau này tôi sẽ chú ý nhiều một chút. Tôi tuyệt đối sẽ không ở sau lưng bà xã mà quan tâm đến cô nữa, để tránh tạo thành hiểu lầm đen tối, tôi sẽ mời cô đến nhà tôi làm khách, cùng ăn tối với gia đình tôi, bà xã tôi cười lạnh nói rằng sẽ đảm bảo cho cô quên tất cả buồn phiền.”

Ánh mắt Shelly trống rỗng nhìn anh: “Phải không? Em không phải duy nhất? Phải không? Cho dù đối với bất kỳ người nào anh cũng nói như vậy sao? Em yêu anh, anh biết không? Từ lần đầu tiên gặp mặt, trái tim của em đã đặt trên người anh rồi. Thậm chí em còn đuổi theo anh đến Nhật Bản, lần đó hoàn toàn không phải là vì đi công tác, anh biết không?”

Hạng Tĩnh Thần nhíu mày: “Tạo thành hiểu lầm của cô, cũng không phải là chủ ý của tôi. Lúc chúng ta quen nhau, tôi và Ấu Hâm đã là vợ chồng, cho nên cô đừng chờ mong gì ở tôi.”

“Em yêu anh!” Cô ta hét chói tai: “Em không cần Ấu Hâm cười lạnh nói gì, em chỉ cần anh.”

Shelly chạy về phía trước, hai tay ôm lấy người Hạng Tĩnh Thần, khóc rống: “Em yêu anh, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh, cầu xin anh yêu em có được không? Em không thể không có anh…..”

Hạng Tĩnh Thần dùng sức đẩy cô ra: “Tôi không thể yêu cô, mời cô ra ngoài, tôi còn phải làm việc.”

Thêm Bình Luận