Chương 114: Phiên ngoại 1: Bạn trai

Vào trưa ngày thứ bảy, bầu trời vẫn còn tuyết rơi dày đặc, Trần Phán Phán tìm ra một cái áo lông vũ mới mua trong tủ mặc vào, sau đó nghiêm túc tô son trước gương.

Mẹ Trần Phán Phán thấy cô muốn ra ngoài: "Trời lạnh như vậy mà con vẫn muốn đi hẹn hò với bạn trai à?"

"Trời lạnh thế này, ổng mà dám rủ con đi chơi, con liền dám chôn ổng xuống nền tuyết." Để giúp bạn trai có ấn tượng tốt trước mặt mẹ mình, Trần Phán Phán biết nên nói như thế nào mới tốt.

Nghe con gái nói chuyện hung dữ, có thể bắt bí bạn trai như vậy, tuy ngoài miệng thì mẹ Trần luôn nói không thể vô lý như thế, nhưng nét mặt lại trở nên ôn hòa hơn: "Vậy tại sao con lại đi ra ngoài?"

"Hôm nay là ngày Thẩm Trường An và người yêu của cậu ấy mời khách, đã hẹn lâu rồi, đừng nói trời đổ tuyết, cho dù là trời đổ dao xuống, con cũng phải đi." Trần Phán Phán sửa sang tóc tai xong đeo găng tay vào.

"Cái gì, Tiểu Thẩm có bạn gái á?" Mặt mẹ Trần lộ ra vẻ tiếc nuối, "Mẹ còn đang định giới thiệu em họ của con cho thằng bé đây."

"Mẹ." Trần Phán Phán vừa tức giận vừa buồn cười, "Ngay cả Tằng Di mà người ta còn không thích kia kìa."

"Mấy chuyện tình cảm này khó nói lắm, không phải ai giỏi hơn thì sẽ xứng đôi hơn đâu, nếu theo như con nói thì chẳng lẽ người bình thường không thể được người xuất sắc thích à?" Mẹ Trần duỗi tay xỉa trán Trần Phán Phán, "Còn trẻ mà tư tưởng cổ hủ ghê luôn."

Trần Phán Phán bật cười: "Mẹ, người ta cũng có người mình thích rồi, giờ mà còn bàn mấy chuyện kiểu này nữa thì không ổn lắm đâu."

"Ừ cũng đúng." Mẹ Trần nhét khăn quàng cổ vào trong tay Trần Phán Phán, "Hôm nay bên ngoài lạnh lắm, con ra ngoài nhớ cẩn thận, uống rượu ít thôi."

"Mẹ đừng lo, tụi con chỉ đi ăn liên hoan thôi, uống rượu gì chứ." Trần Phán Phán vẫy tay với mẹ xong nhanh chân chạy ra khỏi cửa.

Chạy xuống dưới lầu, bạn trai đã lái xe chờ sẵn ở đó, cô mở cửa xe ngồi vào, dậm chân nói: "Hôm nay lạnh quá à."

Bạn trai tăng nhiệt độ trong xe lên một chút: "Bây giờ chúng ta đến đó luôn sao?"

Trần Phán Phán gật đầu, thực sự thì cô khá là kích động khi có thể nhìn thấy người mà Thẩm Trường An thích.

Gần đây có rất nhiều chuyện đã xảy ra, đặc biệt là sự cố mất điện trên diện rộng toàn quốc cách đây vài ngày, các cơ quan ban ngành không ngừng phát thông báo cảnh báo thiên tai, điều này thật sự không giống với rối loạn từ trường trong thời gian ngắn do hành tinh chuyển động như các chuyên gia đã nói.

Nhưng chủ nhiệm Đỗ và dì Quyên lại im lặng không nói gì về chuyện này, còn mấy bộ phận bên trên thì dường như cũng bị mất trí nhớ, cả một tập thể không nhắc gì đến chuyện này hết. Chỉ là trong hai ngày qua, đã có rất nhiều câu chuyện hài hước và vài mẩu chuyện tình yêu cảm động liên quan đến chuyện hôm đó đột nhiên xuất hiện trên mạng, khiến cư dân mạng nhanh chóng quên đi sự hoang mang lúc vụ việc xảy ra.

Trong cả bộ phận làm việc, ngoại trừ tên ngốc Đinh Dương kia thì có lẽ mọi người đều nhận ra có điều gì đó không ổn.

Nhưng tiềm thức đã nói với cô rằng không nên theo đuổi chuyện này thêm nữa.

Trên mặt đất đóng một lớp băng mỏng, khi lốp xe cán lên phát ra tiếng răng rắc, Trần Phán Phán nhìn khách sạn gần phía trước, không khỏi chờ mong được biết người mà Thẩm Trường An thích rốt cuộc trông như thế nào.

Đi đến căn phòng riêng mà Thẩm Trường An đã thông báo cho bọn họ trước, Trần Phán Phán phát hiện chủ nhiệm Đỗ và dì Quyên cũng ở đây, cô cởϊ áσ khoác ngồi xuống, trong lòng có chút kinh ngạc, thường thì khi đám thanh niên trong bộ phận tụ họp, chủ nhiệm Đỗ và dì Quyên sẽ không đến, thế mà hôm nay không chỉ ở đây, lại còn đến sớm hơn bất cứ ai khác.

"Lát nữa Trường An mới đến, mấy hôm trước khi từ trường bị rối loạn, cậu ta không cẩn thận bị thương nên hổm rày tĩnh dưỡng ở nhà, vả lại sáng nay còn dậy trễ nữa." Đỗ Trọng Hải chủ động giải thích, "Cậu ta nói với tôi là nếu mọi người đến đông đủ rồi thì cứ trực tiếp gọi món, đừng khách sáo."

Trần Phán Phán cầm lấy thực đơn ở trên bàn, món nào món nấy mắc đến nỗi khiến cô hoài nghi thứ mình ăn không phải là đồ ăn, mà là vàng.

"Chủ nhiệm Đỗ, gần đây Trường An trúng số hả?" Trần Phán Phán có chút không dám chọn món, cô sợ mình ăn xong Thẩm Trường An sẽ nghèo luôn.

"Không sao đâu, cô cứ yên tâm gọi món." Chủ nhiệm Đỗ ngẩng đầu nhìn cửa ra vào, nét mặt có chút tang thương, "Giờ cậu ta không chỉ không thiếu người yêu, mà còn không thiếu tiền, cứ ăn đi, cậu ta nghèo được đâu."

Trần Phán Phán cầm thực đơn trầm tư, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhiệm Đỗ, có phải người yêu của Trường An rất giàu không?"

Chủ nhiệm Đỗ lắc đầu, ngay sau đó lại nhanh chóng gật đầu.

"Giàu, cực kỳ giàu."

Trần Phán Phán hiểu ngay lập tức, có một số người không chỉ có thể dựa vào bản lĩnh để kiếm tiền, mà còn có thể dựa vào mặt để ăn cơm.

"Tuyệt vời như vậy luôn sao?" Đinh Dương ngồi ở bên cạnh và cũng không dám gọi món ăn, tỏ ra cực kỳ hâm mộ, "Sao tôi lại không gặp phải cái nỗi lo bị người khác gọi là ăn cơm mềm như thế chứ?"

"Yên tâm đi, cả đời này anh cũng không có được cơ hội này đâu." Trần Phán Phán mỉm cười, "Ông trời vô cùng nhân từ với anh luôn đó."

Đinh Dương: "......"

Nói gì thế.

"Xin lỗi, tôi đến muộn." Từ Trạch bước vào, Đinh Dương phát hiện còn có một cô gái tuy sắc mặt nhợt nhạt nhưng lại rất xinh đẹp đi theo sau hắn nữa.

"Đây là vị hôn thê của tôi, Y Y." Từ Trạch nhận lấy áo khoác mà Y Y cởi, tiện tay treo lên móc treo quần áo, "Lần này tôi đặc biệt đưa em ấy đến đây gặp mọi người."



Đỗ Trọng Hải và Cao Thục Quyên ngẩng đầu nhìn Y Y cùng một lúc, trên mặt lộ ra chút ngạc nhiên.

Trần Phán Phán cảm thấy rằng chủ nhiệm và dì Quyên không phải kinh ngạc vì Từ Trạch có vị hôn thê, mà là kinh ngạc tại sao Y Y lại ở đây, bọn họ biết Y Y à?

Cô lén lút quay đầu nhìn Y Y, cô gái vừa rồi trông còn có chút lạnh lùng này, ở trước mặt chủ nhiệm và dì Quyên lại có chút cẩn trọng không nói nên lời, thái độ này...... Hình như là kính sợ?

Chủ nhiệm Đỗ thích cầm tách trà đọc báo mỗi ngày, dì Quyên thì thích lăn qua lộn lại mái tóc của mình khi không có việc gì để làm, tính tình của cả hai đều khá tốt mà, bộ có gì điều đáng sợ ở họ sao?

Ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, Từ Trạch và Trần Phán Phán đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Thẩm Trường An xuất hiện ở cửa.

Chỉ không gặp nhau hai ba ngày ngắn ngủi, Trần Phán Phán không hiểu sao lại cảm thấy gương mặt này của Thẩm Trường An dường như đã trải qua quá trình chỉnh sửa, nó trở nên ưa nhìn hơn trước, chẳng lẽ yêu đương còn giúp cho giá trị sắc đẹp tăng lên hả?

"Xin lỗi, tôi đến muộn." Đứng ở cửa, Thẩm Trường An cười tủm tỉm vẫy tay chào mọi người, "Gọi món chưa?"

"Từ từ gọi món, người yêu của cậu đâu?" Đinh Dương đứng lên nhìn phía sau Thẩm Trường An, "Chắc không chỉ có một mình cậu đến đây đâu nhỉ?"

"Tất nhiên là không." Thẩm Trường An bước sang một bên, "Bây giờ xin long trọng giới thiệu với mọi người bạn trai của tôi, Đạo Niên."

"Gì?" Đinh Dương tưởng thính lực của mình đã xảy ra vấn đề, nhưng khi nhìn thấy người đứng bên cạnh Thẩm Trường An, hắn trầm mặc.

Trong phòng yên tĩnh trong chớp mắt, người phản ứng lại đầu tiên thế mà lại là Đỗ Trọng Hải và Cao Thục Quyên đã khá lớn tuổi, bọn họ mỉm cười thân thiết mời Thẩm Trường An và bạn trai cậu ngồi xuống, thái độ thân thiện đến mức gần như là ân cần.

Đinh Dương nghĩ, với tư cách là một người trẻ, hắn không thể kém hơn thế hệ trước được, hắn không phải là người vừa cổ hủ vừa phong kiến, chẳng phải Thẩm Trường An có bạn trai thôi sao, đây chẳng phải là vấn đề gì to tát cả, phải bình tĩnh!

Thế nhưng mà, thật sự không bình tĩnh được!

Đối tượng yêu đương của Thẩm Trường An thế mà lại là một người đàn ông?!

Đàn ông!

Các món ăn lần lượt được dọn ra, hương vị của thức ăn ngon dần dần khiến Đinh Dương tỉnh táo trở lại, hắn nhìn Thẩm Trường An thân thiết với bạn trai của mình, cuối cùng trong đầu cũng hiện lên một ấn tượng rõ ràng.

À, người yêu của Thẩm Trường An là một người đàn ông.

Người đàn ông này biết Thẩm Trường An thích ăn gì.

Người đàn ông này gắp đồ ăn cho Thẩm Trường An một cách cực kỳ tự nhiên, thậm chí còn thử độ ấm giúp cậu lúc ăn canh nữa.

Hình như...... Cũng khá tốt.

Không khí trên bàn dần dần trở lại bình thường, sau khi ăn xong, Thẩm Trường An dựa vào ghế không nhúc nhích, lát sau quay đầu nhìn Đạo Niên.

Đạo Niên im lặng nhìn cậu.

Ánh mắt của hai người đan xen vào nhau trong không trung, theo như người ngoài thấy thì đây là quấn quýt không rời, nhưng trên thực tế......

Thẩm Trường An: Anh đi thanh toán hóa đơn đi.

Đạo Niên: Em đi đi.

Thẩm Trường An: Đau đầu đau eo chân cũng đau.

Đạo Niên:......

Cuối cùng, người đứng lên chính là Đạo Niên, y đột nhiên cảm thấy hơi nhớ nhung khoảng thời gian mình ngồi xe lăn, khi đó Trường An luôn che chở y, không nỡ để y làm bất cứ chuyện phiền phức nào.

Đàn ông ấy mà, một khi đã có được tình cảm của người ta thì sẽ bắt đầu mất đi sự kiên nhẫn ban đầu!

Thẩm Trường An cảm thấy trước khi Đạo Niên đi ra ngoài, y đã nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập khiển trách, cậu sờ sờ cánh tay, gần đây cậu đâu có làm chuyện gì khiến Đạo Niên không hài lòng đâu nhỉ? Hôm qua lúc thấy cậu tỉnh lại, Đạo Niên còn rất vui mà.

Thay đổi từ người thành thần chính là không tốt như vậy đấy, bởi vì lúc này thần thức sẽ đặc biệt nhạy bén, chỉ có chút gió thổi cỏ lay thôi là nghĩ ngay đến trời long đất lở luôn.

Sau khi Đạo Niên đi ra ngoài, Thẩm Trường An nhìn về phía đồng nghiệp của mình nói: "Như mọi người đã thấy, đây là người yêu của tôi."

Trên bàn yên tĩnh một lát, Từ Trạch dẫn đầu nói: "Khá tốt, chỉ cần hai người yêu nhau, thân phận hay giới tính cũng thật sự không còn quan trọng nữa."

"Từ Trạch nói đúng." Đinh Dương sợ Thẩm Trường An bị áp lực tâm lý nên nhanh chóng nói, "Tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi vừa lứa, là trời sinh một cặp."



"Sau khi nghỉ việc, cậu sẽ chuyển đến đế đô cùng với chủ nhiệm Đỗ bọn họ luôn sao?" Từ Trạch hỏi, "Trước khi đi, chúng ta tụ họp ăn một bữa cơm nữa đi, lúc này đến lượt tôi và Y Y mời."

Nói đến chuyện chia xa, tâm trạng của ai cũng có chút chùng xuống, trải qua quãng thời gian ở chung này, mọi người vừa là đồng nghiệp, cũng vừa là bạn của nhau, nên ai cũng không muốn nhắc đến chuyện "chia xa" này.

Thẩm Trường An lắc đầu: "Tạm thời thì tôi sẽ không đến đế đô làm việc."

"Cậu không đi?!" Chủ nhiệm Đỗ có chút kinh ngạc.

"Vâng." Thẩm Trường An nói, "Tôi muốn cùng Đạo Niên đi vòng quanh thế giới, đi ngắm mây, ngắm biển, ngắm cực quang......"

"Vậy phải tốn rất nhiều tiền luôn đó." Đinh Dương nhỏ giọng nói.

"Không sao, anh ấy có tiền mà."

Đinh Dương: "......"

Thực xin lỗi, tôi lắm miệng quấy rầy rồi.

Đúng vậy, đường đường là Sinh Cơ Đạo đại nhân, tuy có công cứu vớt thế giới nhưng cuối cùng Thẩm Trường An đã nhận ra mình vẫn là một tên quỷ nghèo. Nếu so sánh với ông bạn trai đã tích lũy được vô số gia tài của nhà mình thì quả thực cậu chính là một hộ gia đình nghèo khó.

Nhưng "ông trời" rất công bằng, thấy cậu đã cứu thế giới mà vẫn còn nghèo nên đã tự đưa mình đến bên cậu luôn.

"Vậy thì cậu sẽ đi bao lâu?" Trần Phán Phán có chút không nỡ, cô sợ sau lần từ biệt này, Thẩm Trường An sẽ không bao giờ trở về thành phố Ngô Minh nữa.

"Không biết." Thẩm Trường An cười, "Trước đây có rất nhiều việc cần phải làm, nhưng bây giờ tôi đã có một người quan trọng hơn tất cả những việc này ở bên cạnh mình, giờ chuyện mà tôi muốn làm nhất là được hạnh phúc bên anh ấy."

"Thật tốt." Trần Phán Phán cười, "Khi nào hai người đi chơi mệt mỏi và muốn trở về, nhớ phải đến thăm mọi người đấy."

"Ừ." Thẩm Trường An gật đầu, "Thành phố Ngô Minh là nơi đã kết duyên cho tôi và anh ấy, bất kể đi bao xa, chúng tôi đều sẽ trở về."

Cửa phòng riêng bị đẩy ra, Đạo Niên đi đến bên cạnh Thẩm Trường An ngồi xuống. Thẩm Trường An nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Đạo Niên, liền quay đầu lén lút nhìn y.

Ừm, mọi thứ đều rất bình thường, xem ra lúc nãy cậu thật sự đã nghĩ nhiều rồi.

Đi ra khách sạn, chủ nhiệm Đỗ ấp úng nhìn Thẩm Trường An, mấy ngày trước ông còn có thể nhìn thấy công đức mà Thẩm Trường An tỏa ra ngoài, hôm nay gặp lại, Thẩm Trường An đã đột nhiên thu lại hết hơi thở trên người rồi.

Song, cậu của bây giờ lại trông thần bí hơn so với lúc cả người đầy công đức, cũng khiến ông không thể nhìn thấu được.

"Khi nào cậu đi?" Ông vỗ vai Thẩm Trường An.

"Chẳng phải Từ Trạch đã nói muốn mời chúng ta đi ăn cùng với bạn gái của cậu ta sao?" Thẩm Trường An nghiêng đầu nhìn Từ Trạch đang sửa khăn quàng cổ cho bạn gái, "Cô Y Y kia là người tu hành à?"

Đỗ Trọng Hải không nhịn được bật cười: "Bọn họ vẫn chưa biết đây là lãnh đạo mới của mình đâu."

Thẩm Trường An: "Từ Trạch biết không?"

Đỗ Trọng Hải nở một nụ cười vừa hiền từ vừa hòa nhã.

"Trở về thôi." Đỗ Trọng Hải nhìn Thẩm Trường An, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng, "Cả cuộc đời đều phấn đấu quên mình, nhưng lại có thể làm ra lựa chọn cho tình yêu của mình là chuyện rất vĩ đại. Có rảnh thì nhớ tới đế đô thăm tôi và dì Quyên của cậu, sau khi chúng tôi đến đế đô rồi thì sẽ không chuyển công tác nữa."

"Vâng." Thẩm Trường An gật đầu, bởi vì ở đế đô không chỉ có chủ nhiệm Đỗ và dì Quyên, mà còn có những ông bà cụ đáng yêu đó nữa.

Vào thời niên thiếu, chính bọn họ đã mang đến hơi ấm cho cậu.

Một cây dù lớn màu xanh đen che trên đầu Thẩm Trường An.

Thẩm Trường An quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt của Đạo Niên.

"Về nhà thôi."

"Được."

Cậu nắm tay Đạo Niên, tay còn lại thì vẫy chào đồng nghiệp: "Mọi người đi đường cẩn thận, bọn tôi về nhà đây."

Nhà.

Một nơi có người bầu bạn, có người chờ mình về, đó chính là nhà.