Chương 2

【Đã trói định với ký chủ, đang tải module cứu thế… Lỗi, lỗi, tải module thất bại, hệ thống sẽ tải module dự bị “Cứu cái gì mà cứu, ăn dưa không sướиɠ hơn à?” Có tải lại hay không?】

Hệ thống 006: QAQ bảo bối à, hay là chúng ta ăn dưa trước đi?

Bị người của Chấp Pháp Đường vây quanh, chạy thì cũng không thoát, trước khi chết còn gặp phải hệ thống không đáng tin, tâm trạng của Tang Huỳnh rơi từ hy vọng xuống tuyệt vọng, cô nhắm mắt lại, quyết định bất chấp tất cả, mặc kệ đến đâu thì đến.

“Vậy thì trước khi chết cứ ăn no cái đã!”

【Đã tải Module ăn dưa.】

【Vị trưởng lão trước mặt cô ngoài mặt thì yêu thê tử như mạng, nhưng sau lưng lại là một kẻ biếи ŧɦái có sở thích sưu tầm. Hắn thích những ma tộc mạnh hơn mình, nhưng những người đó đều chướng mắt hắn, vì vậy hắn bí mật sưu tầm mười bảy, mười tám người thế thân, ví dụ như Hữu Hộ Pháp cao quý lạnh lùng, Tả Hộ Pháp dịu dàng đa tình, còn thường bắt họ cùng nhau…】

Tang Huỳnh: “Trời, thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, hắn trông đã già lắm rồi.”

【Vậy nên mỗi lần hắn đều phải giấu giếm những tình nhân của mình, lén lút uống thuốc trước.】

“Có ai phát hiện không?”

【Không có, ma tộc rất mạnh về khoản đó, những ma tộc già cũng rất lợi hại, trường hợp như hắn khá hiếm.】

Sắc mặt của trưởng lão Chấp Pháp Đường lập tức đen như đáy nồi, nếu nhìn kỹ sẽ thấy tay đang chuẩn bị thi triển pháp thuật của hắn cũng run rẩy.

Đây chính là bí mật lớn nhất của hắn, vậy mà lại bị người ta nói ra trước mặt mọi người!

Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường của ma binh dưới trướng nhìn về phía hắn, ánh mắt nóng bỏng, như muốn thiêu đốt hắn thành tro bụi, cho dù là da mặt Lệnh trưởng lão có dày đến đâu, lúc này cũng có chút không chịu nổi.

Rốt cuộc là thứ gì đang nói?

【Mỗi lần hắn nói dối phu nhân đi ra ngoài tuần tra, thực ra ít nhất bảy lần trong số đó là lén lút gặp gỡ tình nhân, gần đây sủng vật mới nhất của hắn là một mị ma, vì giọng của nàng ta rất giống Hữu Hộ Pháp, mỗi lần làm chuyện đó hắn đều bịt mắt, bắt mị ma bắt chước Hữu Hộ Pháp giẫm lên…】

“Câm miệng!” Khuôn mặt già của Lệnh trưởng lão đen lại rồi đỏ, đỏ rồi lại đen, không nhịn được quát lớn.

Tang Huỳnh đang nghe đến đoạn hấp dẫn, đột nhiên bị cắt ngang, không khỏi ngẩn ra: “Hắn đang nói chuyện với ai vậy?”

Lệnh trưởng lão giơ tay lên, định đánh chết Tang Huỳnh cùng với âm thanh kỳ lạ kia!

Tay vừa giơ lên đã bị người từ phía sau giữ chặt lại.

Hắn quay phắt lại, khi nhìn rõ người vừa ra tay thì chân hắn mềm nhũn.

“Hữu, Hữu Hộ Pháp.”

Nữ ma cao hơn hắn nửa cái đầu nhìn xuống hắn, cặp sừng ma đỏ lưu động như dung nham, đôi mắt ma đen kịt, gương mặt diễm lệ như hoa mạn đà la, khí chất lạnh như băng sương, vẻ cao ngạo vừa sinh ra đã có khiến người ta vừa nhìn thấy đã kinh sợ.

Nếu là bình thường, Lệnh trưởng lão nhất định phải lén nhìn thêm vài cái, tưởng tượng một hồi, lúc này thì hắn sợ đến mức cả người như nhũn ra.

Nếu nói có điều gì đáng sợ hơn việc sở thích biếи ŧɦái bị công khai, thì nhất định là khi bị công khai mà quay lại phát hiện người trong cuộc cũng có mặt!

Rắc.

Âm thanh xương cổ tay gãy nghe rất rõ ràng.

Hữu Hộ Pháp khẽ mở đôi môi đỏ, “Lệnh trưởng lão, ta có chút việc riêng muốn nói với ngươi.”

Không đợi mọi người phản ứng, nàng kéo Lệnh trưởng lão đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh.

Rắc.

Cánh tay của Lệnh trưởng lão bị bẻ ngược cũng gãy, dưới khí thế mạnh mẽ của đại ma, hắn như một con búp bê vải bị kéo đi.

Thấy Lệnh trưởng lão bị kéo đi, Tang Huỳnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù quá trình có chút kỳ lạ, nhưng cô coi như đã thoát được một kiếp, không ngờ Lệnh trưởng lão lại bị vạch trần vào đúng lúc này, nhìn biểu cảm của Hữu Hộ Pháp vừa rồi, chắc là nàng ấy đã phát hiện ra rồi nhỉ?

Vậy mới nói, muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.

Cô lắc đầu, mặc dù mới ăn được có hai miếng dưa, nhưng mạng sống quan trọng hơn, nhân lúc mọi người còn đang chú ý đến Lệnh trưởng lão bị kéo đi, cô men theo tường mà lẻn đi.

Một người một hệ thống đều không chú ý, thiếu niên ngồi ăn mì ở quán gần đó, từ đầu đến cuối luôn theo dõi hành động của cô.

“Nàng chạy rồi?”

“Đúng vậy.” Thuộc hạ phía sau cúi người, “Tả Hộ Pháp, có cần bắt nàng ta về không?”

Tả Hộ Pháp gắp một sợi mì, trên mắt hắn bịt một miếng vải đen, dường như không thể nhìn được, nhưng vẫn chuẩn xác đưa mì vào miệng, động tác vô cùng tao nhã.

Thong thả ăn xong mì, dùng khăn lau miệng sạch sẽ, hắn mới hỏi, “Ngươi nghĩ âm thanh đó là gì?”

“Thuộc hạ không biết.”

“Có lẽ là huyễn ma?”

Trong ma tộc có một loại ma có thể lờ mờ thấy được suy nghĩ của người khác, nhưng không thể biết rõ từng chi tiết như vậy.

“Phái người theo dõi nàng ta, nghe xem thứ đó còn nói gì.”

“Vâng.” Thuộc hạ đáp, “Còn ngài?”

“Ta?” Thiếu niên bịt mắt cười ôn hòa, “Ta tất nhiên là đi thăm phu nhân của Lệnh trưởng lão, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao phu nhân có thể không biết chứ?”

Ngài đúng là không sợ to chuyện…

Thuộc hạ thầm nghĩ.

“Đúng rồi, ngươi kéo Sương Vô lại, đừng để nàng đánh chết người.”

“Ngài quá xem trọng ta rồi, ta làm sao có thể kéo nổi Hữu Hộ Pháp chứ?”



Tang Huỳnh trốn về căn nhà nhỏ, đóng cửa lại, cuối cùng cũng thả lỏng.

Cô ngồi xuống bên bàn, vừa uống một ngụm trà lạnh để trấn tĩnh, hệ thống đã bắt đầu tận tâm tận lực lải nhải.

【Cô xuyên vào cuốn sách tên là 《Tiên Ma》, nói về trận huyết chiến kéo dài ngàn năm giữa Tiên Minh và Ma Môn, dẫn đến lục châu đầy oan hồn, dân chúng không yên ổn. Một thiếu niên từ thôn nhỏ ở Vân Châu gặp gỡ một thiếu nữ từ Ma Môn, hai người cùng nhau trưởng thành, cuối cùng kết thúc loạn thế.】

“Hiểu rồi. Thiếu niên là Long Ngạo Thiên, ngươi là bàn tay vàng.”Tang Huỳnh chơi đùa chiếc chén trong tay, “Vậy thì ngươi nên trói định với nhân vật chính chứ, tại sao lại trói định với ta?”

【Kết cục trong sách là thiếu niên trở thành minh chủ Tiên Minh, tiêu diệt toàn bộ Ma Môn. Theo tính toán, thế giới này trải qua quá nhiều chiến loạn, kết cục này sẽ dẫn đến oán khí của ma tộc không thể tiêu tan, thế giới trong sách sụp đổ, vì vậy hệ thống cứu thế 006 ta mới ra đời!】