Chương 2.3

Nhà nhị thúc cũng nhân cơ hội này đem danh tiếng nhà họ truyền đi xa, đồng thời cũng thuận lợi sắp xếp thành công hai cuộc hôn nhân cho hai huynh đệ, nhưng bọn họ ngàn lần không nghĩ tới khi Tư Kỳ vừa ra ơt riêng được một năm thì đã thi đậu tú tài.

Tuy nói đương kim Thánh Thượng dụng võ không chuộng văn, nhưng dù sao hắn cũng là tú tài hàng thật giá thật ! Hơn nữa còn là tú tài trẻ tuổi nhất trong thôn bọn họ! Cũng coi như là nổi tiếng một vùng.

Thật ra, nhị thúc muốn đem cháu trai mình gả cho Tư Kỳ nhưng chưa kịp làm gì đã bị nguyên chủ phá trước, mất luôn cơ hội.

Thành ra nhị thúc đối với nguyên chủ có phần để ý khá lớn, đúng hơn là hay soi mói nguyên chủ.

Mà nguyên chủ sau khi gả vào đây, thanh danh cũng không tốt đẹp gì, cái này làm cho nhị thúc càng thấy bất bình cho cả hai đứa cháu của mình. Tại sao một kẻ ham ăn lười làm tâm địa xấu xa lại chiếm được tiện nghi lớn thế??

Lúc này nhị thúc nhìn thấy Diêu Ngạn, tự nhiên lại nghĩ tới mấy chuyện lúc trước, hắn thấy hơi tức tối, cũng không làm việc nữa, khoanh tay trước ngực, mở miệng ra mắng Diêu Ngạn đang làm việc.

"Không phải nhị thúc ta nặng lời với ngươi, nhưng nếu ngươi với Đại Lang nhà chúng ta đã kết bái phu lang, phải toàn tâm toàn ý mà chăm sóc Đại Lang cho tốt. Chứ hôm nay lúc đi ngang nhà các ngươi, ta còn nghe thấy Đại Lang khi đó thỉnh thoảng ho khan!"

Lúc này Diêu Ngạn đang cuốc đất giẫy cỏ, trong đầu vang lên câu hát: Anh muốn ~ em ở bên cạnh anh... Anh muốn ~ em vì anh mà trang điểm……

Thấy Diêu Ngạn không có phản ứng gì trước lời mình nói, trên mặt còn mang theo vẻ trào phúng, thái độ thật sự là “Kiêu ngạo". Nhị thúc sau khi liếc mắt nhìn những người dân đang hóng hớt bên này thì trong lòng thấy nhẹ nhõm sảng khoái, giọng còn lớn hơn nữa:

"Đại Lang nhà chúng ta tương lai tiền đồ rộng mở, về sau sẽ đỗ đạc công danh! Khi ngươi gả vào nhà chúng ta, khụ, ta thân là nhị thúc của nó đều lo lắng suốt đêm không ngủ được. Nhưng ngươi xem, người thì tốt rồi, chẳng thèm quan tâm hay đoái hoài gì đến nó. Thật sự...... Đại Lang nhà ta quá đáng thương rồi!"

Nói, nhị thúc sao còn làm bộ làm tịch xoa xoa khóe mắt.

Lúc này sau khi cuốc xong một luống cỏ dại thẳng tắp, Diêu Ngạn liền xoay người sang chỗ khác cuốc tiếp góc bờ, căn bản không nghe thấy nhị thúc nói gì, huống chi là bộ dáng khóc lóc giả tạo đó của nhị thúc.

more_vert