Chương 3: Đẹp Trai

Tiết Lâm chưa từng gặp mặt Lý Thanh Tễ.

Lúc biết Giang Nại có chồng sắp cưới cũng là vào ngày tốt nghiệp đại học, khi đó cô ấy đã rất kinh ngạc.

Sau khi tốt nghiệp, cô ấy đi làm, Giang Nại sang Mỹ học cao học.

Bởi vì một thời gian dài không nghe Giang Nại nhắc tới chồng sắp cưới của mình, cũng không thấy cô thể hiện tình cảm trước mặt mọi người, thế nên cô ấy đã quên mất chuyện cô có mối hôn ước này.

Mãi cho tới một tháng trước, Giang Nại đột nhiên nói với cô ấy là cô đã đăng ký kết hôn, đối tượng là Lý Thanh Tễ.

“Tối hôm qua anh ấy về, cho nên tớ đã… đã cùng anh ấy về nhà.” Giang Nại ậm ờ né tránh chuyện “ngủ chung” mà cô ấy nói.

Nhưng Tiết Lâm không buông tha cho cô: “Cho nên hai người vẫn ngủ chung?!”

Giang Nại thở hắt ra, từ bỏ: “Ừm, không phải rất bình thường sao, bọn tớ đã kết hôn rồi mà.”

Tiết Lâm ở đầu dây bên kia mặt đầy hoang mang: “Cậu có chắc hai người bình thường không?”

“…”

Giang Nại xuống giường, lúc đi vào phòng tắm thì nhìn thấy đồ dùng vệ sinh cá nhân mới tinh.

Cô cầm lấy bàn chải đánh răng mới, không trả lời câu hỏi của cô ấy: “Tớ cúp máy trước đây, rửa mặt xong sẽ đi tìm cậu ngay.”

Vị trí của khu dân cư này đi bất cứ nơi nào cũng thuận tiện.

Đúng lúc công ty của Tiết Lâm cũng ở gần chỗ cô, Giang Nại thay quần áo, trực tiếp bắt xe đi ra ngoài.

Tiết Lâm đã đợi cô ở một nhà hàng Tứ Xuyên gần công ty của mình, lúc nhìn thấy cô đi vào nhà hàng, cô ấy giơ tay lên vẫy thật mạnh.

Giang Nại đi đến cho cô ấy một cái ôm.

“Tháng trước cậu trở về tớ không kịp đến gặp cậu, sắp một năm không gặp rồi, nhớ cậu muốn chết!” Tiết Lâm thẳng thừng bế người lên, Giang Nại cười bảo cô ấy buông ra: “Tớ cũng nhớ cậu, này này đừng bế… siết chết tớ rồi.”

“Tớ thấy hình như cậu lại gầy đi rồi, eo lại nhỏ đi.”

Giang Nại nói: “Cậu mới gầy ấy, ít nhất cũng phải năm cân.”

Sắc mặt Tiết Lâm sa sầm: “Đừng nói nữa, đi làm rồi không những gầy mà còn héo úa vàng vọt xanh xao.”

Giang Nại khẽ cười: “Khoa trương vậy sao?”

Hai người vừa nói vừa ngồi xuống bàn ăn, Tiết Lâm đưa thực đơn cho cô: “Không hề khoa trương, bán mình cho tư bản đều là như vậy. Ây, nhà hàng này nấu món Tứ Xuyên là ngon nhất trong khu vực này đấy, cậu cứ tự nhiên gọi, tớ mời.”

Giang Nại cũng không khách sáo với cô ấy: “Lâu lắm rồi tớ không được ăn món Tứ Xuyên.”

Tiết Lâm cười nói: “Tớ biết mà, cho nên mới bảo cậu đến đây, lúc tan làm tớ thường xuyên ăn ở đây, rất ngon.”

Hai người đã lâu không gặp, trò chuyện cũng sôi nổi.

Cuối cùng, chủ đề lại quay về chuyện Giang Nại đăng ký kết hôn.

Tiết Lâm nói: “Vậy sau này hai người sẽ tổ chức hôn lễ chứ?”

Giang Nại hoàn toàn chưa từng lo lắng đến chuyện này, chỉ nói: “Nếu bọn họ muốn thì sẽ làm.”

“Cái gì mà bọn họ muốn, chuyện kết hôn này phải xem cậu có muốn hay không.”

Giang Nại mỉm cười: “Tớ sao cũng được.”

Tiết Lâm nào biết cô có rất nhiều bí mật không thể nói ra, chỉ cảm thấy những người giàu có như cô khoa trương giống hệt như những gia đình hào môn trong phim truyền hình, thậm chí có thể kết hôn mà không cần tình cảm.

“Thật không biết phải nói thế nào nữa.” Tiết Lâm nói: “Đúng rồi, cậu có ảnh chụp không? Tớ vẫn chưa biết chồng cậu trông như thế nào.”

Giang Nại ngẫm nghĩ: “Trên giấy chứng nhận kết hôn có một tấm ảnh… nhưng tớ để ở nhà rồi.”

“Trong điện thoại cậu không có tấm ảnh nào sao?”

“Không có.”

Tiết Lâm bỏ cuộc: “Vậy chắc anh ta không xấu đúng không? Sẽ không phải kiểu đàn ông bụng phệ đầy dầu mỡ chứ?”

“Không phải, anh ấy, rất đẹp trai.”

Giang Nại dùng từ “rất” là đã rất khách sáo.

Ngoại hình của Lý Thanh Tễ thật sự là đẹp nhất trong tất cả những người mà cô đã từng gặp.

Gương mặt sắc nét, sống mũi cao thẳng, đường nét chuẩn vẻ đẹp phương Đông, nhưng màu mắt quá nhạt khiến anh trông có cảm giác vô cùng xa cách, dịu dàng nhưng rất lạnh lùng, sự mâu thuẫn này ở trên người anh lại cảm thấy rất hài hòa.

Lần đầu tiên gặp anh vào lúc học cấp ba, cô đã bị vẻ đẹp đó làm cho kinh ngạc.

“Tính cách thì sao?”

“Tính cách… hình như cũng coi như, không tệ?”

“Giọng điệu không chắc chắn này của cậu là thế nào vậy?”

Giang Nại chột da: “Aiza, dù sao cũng rất tốt, không nói chuyện này nữa, nói chuyện của cậu đi, gần đây cậu thế nào rồi?”



“Tớ sao…”

Chủ đề được Giang Nại dời đi, hai người lại tán gẫu một số chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, còn nhắc tới rất nhiều chuyện thú vị thời đại học.

Chẳng mấy chốc, theo cuộc trò chuyện sôi nổi của hai người, bữa cơm cũng kết thúc.

Tiết Lâm trở lại nơi làm việc, Giang Nại trở về nhà Lý Thanh Tễ.

Vừa vào cửa, Giang Nại đã nhìn thấy trong phòng khách có hai hàng quần áo, một cô gái mặc tây trang chuyên nghiệp đang đứng ở giữa, cô ấy đang dặn dò gì đó với dì giúp việc trong nhà.

Nghe thấy có người đi vào, cô ấy quay lại: “Cô Giang.”

“Chị Trần Mẫn.” Giang Nại biết cô ấy, cô ấy là một trong những trợ lý của Lý Thanh Tễ: “Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.”

Trần Mẫn mỉm cười nhìn cô, vài năm không gặp, người trước mặt đã có chút thay đổi, trở nên thành thục quyến rũ hơn.

Còn nhớ lần đầu tiên gặp cô, khi đó cô sắp tốt nghiệp đại học.

Ngày đó là ngày hai nhà Giang – Lý chính thức xác nhận chuyện hôn ước, ông chủ và Giang Nại nghe lời người nhà, ra ngoài gặp mặt một lần.

Trước khi đi, ông chủ đúng lúc có việc đột xuất cần phải gặp đối tác gấp, nên nửa đường quay trở lại công ty.

Cho nên Giang Nại phải ở bên cạnh chờ đợi, dường như không dám quấy rầy, đợi một lúc đột nhiên chạy đến kéo áo cô ấy, nhỏ giọng hỏi: “Chị Trần Mẫn, nhà vệ sinh ở đâu?”

Lúc đó cô ấy đã nghĩ rằng cô gái này thật ngoan ngoãn, hoàn toàn không có dáng vẻ của cô chủ nhà giàu gì cả.

Thời gian trôi qua, cô gái nhỏ đã trưởng thành.

Nhưng mà hiện tại cô đã thật sự trở thành vợ của ông chủ, vẫn còn gọi cô ấy một tiếng chị khiến cô ấy có chút sợ hãi: “Cô Giang, cô vẫn nên gọi tên tôi thì hơn.”

Giang Nại cười cười, không nói gì, chỉ hỏi: “Những thứ này là…”

Trần Mẫn: “Sắp vào thu rồi, số quần áo này là quần áo mới chuẩn bị cho cô, cô xem thử xem có thích không.”

Quần áo đều là của các nhãn hàng lớn, nhưng logo lại rất nhỏ, hoặc thậm chí là không có, rất khiêm tốn.

Giang Nại nói: “Tôi thấy bên trong đã có rất nhiều quần áo rồi, không cần mua thêm nữa đâu.”

“Cô vừa về nước, sợ cô bỗng nhiên cần đến lại không tìm được thứ phù hợp, cho nên chuẩn bị nhiều một chút.” Trần Mẫn nói: “Cô Giang, sau này cô cần gì cứ nói với tôi.”

“Được, cảm ơn.”

“Không có gì.”

Sau đó, quần áo được mang đến đều do dì giúp việc sắp xếp vào phòng thay đồ, sau khi Trần Mẫn rời đi, Giang Nại muốn chuẩn bị một số tài liệu để ứng tuyển.

Cô cầm máy tính đi đến cửa phòng sách, nhưng lại không bước vào ngay mà thận trọng gửi tin nhắn cho Lý Thanh Tễ.

[Tôi muốn dùng phòng sách một lát, có tiện không?]

Trong vòng một phút Lý Thanh Tễ đã trả lời cô: [Em có thể tùy tiện đến mọi nơi trong nhà.]



Trước khi về nước Giang Nại đã nộp sơ yếu lý lịch vào hai công ty mà cô rất thích, cả hai công ty đều rất nổi tiếng ở thành phố Minh Hải, nhưng có thể vào được hay không còn phải chờ xem kết quả phỏng vấn cuối cùng.

Hơn bốn giờ chiều, cô vào bộ phận nhân sự của công ty hẹn lịch phỏng vấn xong, đang suy nghĩ xem buổi tối nên ăn gì thì điện thoại reo lên.

Là Lý Thanh Tễ.

Tên hiển thị trên cuộc gọi đầy đủ họ và tên, trông vô cùng xa lạ.

Giang Nại nghe máy.

“Alo?”

“Tối nay em có thời gian không?” Giọng nói của anh từ đầu dây bên kia truyền đến, áp sát vào màng nhĩ cô, có chút trầm thấp.

Đối mặt với anh, Giang Nại vẫn luôn rất căng thẳng, cho dù chỉ là nói chuyện điện thoại: “Buổi tối tôi không bận, có chuyện gì sao?”

“Nếu tiện thì theo tôi về chỗ bố mẹ tôi ăn cơm.”

Là con dâu, sau khi tốt nghiệp trở về ăn cơm với bố mẹ chồng là một chuyện rất bình thường.

Giang Nại tự cảm thấy mình phải có nghĩa vụ đi cùng anh.

“Ừm, có thể, nhưng mà anh chờ một chút, tôi đi mua chút đồ đã.”

Lý Thanh Tễ biết cô muốn chuẩn bị quà cho bố mẹ, bèn nói: “Không cần đâu, đã chuẩn bị xong cả rồi, em cứ đến đây là được.”

Giang Nại thoáng khựng lại: “Vậy bây giờ tôi đến tìm anh, anh đang ở Hoành Xuyên sao?”

Lý Thanh Tễ: “Tôi cho người đến đón em.”

“Quãng đường cũng khá ngắn, tôi tự đến đó là được rồi, không cần người đón.”

Lý Thanh Tễ cũng không miễn cưỡng: “Em có thể lái xe trong gara đến đây, chiếc nào cũng được, chìa khóa ở trên bàn ngay cửa ra vào.”



Dừng một chút, anh lại hỏi: “Biết lái xe không?”

“Biết.”

“Được, vậy em lái xe đến đây đi, tới nơi thì gọi điện thoại cho tôi.”

Trụ sở chính của tập đoàn Hoành Xuyên nằm trong khu vực phồn thịnh nhất trung tâm thành phố, thời đại học Giang Nại và Tiết Lâm thường xuyên đi ngang qua nơi này lúc đi dạo phố, đó là một tòa cao ốc cao chọc trời, được thiết kế bởi một kiến trúc sư nổi tiếng người nước ngoài, là một trong những tòa kiến trúc mang tính biểu tượng của trung tâm thành phố Minh Hải.

Hơn mười phút sau, Giang Nại dừng xe trong bãi đậu xe của Hoành Xuyên, gọi điện thoại cho Lý Thanh Tễ, anh không nghe máy, có lẽ vẫn đang bận.

Vì vậy, Giang Nại chuyển sang gọi điện thoại cho người mà cô tương đối quen thuộc hơn – Trần Mẫn, hỏi cô ấy Lý Thanh Tễ đã xong việc chưa.

Trần Mẫn nhanh chóng đến bãi đậu xe đón cô.

“Cô Giang, tôi đưa cô lên đó.”

Giang Nại: “Anh ấy sắp xong chưa?”

“Sắp rồi.”

“Vậy tôi không lên đâu, ở đây chờ là được rồi.”

Dù sao nơi này cũng là trụ sở chính, đi tới đi lui có thể sẽ đυ.ng phải người nhà họ Lý.

Từ khi tập đoàn Hoành Xuyên phát triển vào những năm 1990 cho đến nay, họ đã tham gia vào rất nhiều lĩnh vực như khoa học kỹ thuật, bất động sản, tài chính, điện ảnh và truyền hình… tạo thành một đế chế kinh doanh đa lĩnh vực.

Tới thế hệ của Lý Thanh Tễ, mỗi một con cháu trong gia đình đều phải cố gắng hết sức để bám trụ vào gia nghiệp khổng lồ kia. Lý Thanh Tễ là người nổi bật nhất trong số bọn họ, nhưng càng nổi bật càng dễ bị người ta dòm ngó.

Mối quan hệ giữa anh và các anh chị em khác trong nhà cũng không tốt, hầu hết thời điểm đều là bằng mặt không bằng lòng.

Giang Nại không muốn lên trên vì cô sợ sẽ gặp phải những người đó, nếu như vậy cô sẽ phải diễn kịch, rất mệt mỏi.

Vài phút sau, Lý Thanh Tễ xuất hiện cách đó không xa.

Anh đi về phía cô, lúc tới gần lại có người gọi tên anh từ phía sau. Bãi đậu xe ngầm trống trải, Giang Nại đang hạ cửa kính xe xuống, đương nhiên nghe thấy.

Cô nhìn qua, thấy Lý Thanh Tễ dừng lại, quay đầu, một cô gái đi theo đến.

Cô gái này rất xinh đẹp, tóc xoăn gợn sóng, khoác áo choàng, tuy mặc trên người bộ đồ công sở chuyên nghiệp nhưng lại không mất đi nét thanh lịch, dưới chân là đôi giày cao gót tao nhã, nhìn từ xa cũng có thể ngửi được mùi nước hoa tinh tế trên người cô ta.

Hai người trao đổi gì đó không thể nghe rõ, nhưng có thể nhìn ra bọn họ rất thân thiết.

Trần Mẫn đứng bên cạnh xe nhìn Giang Nại, lo lắng cô gái nhỏ này sẽ nghĩ nhiều, cho nên muốn giải thích một chút, kết quả cô ấy vừa định mở miệng lại thấy Giang Nại cúi đầu xem điện thoại, dáng vẻ cũng không mấy quan tâm.

Cô ấy ngại ngùng ngậm miệng lại.

Trò chơi nhỏ trong điện thoại tương đối khó, Giang Nại chơi rất nghiêm túc.

Không lâu sau, ánh sáng bên cạnh xe bị che khuất, cô ngước mắt lên nhìn, Lý Thanh Tễ đang đứng trước cửa xe, cúi đầu nhìn cô.

“Ngồi ghế phó lái đi, tôi lái xe.”

Không biết Trần Mẫn đã rời đi từ lúc nào, cô gái xinh đẹp kia cũng không thấy đâu.

Giang Nại đáp một tiếng, mở cửa xuống xe, chuyển sang ghế phó lái.

Lý Thanh Tễ lái xe về hướng nhà bố mẹ anh, trên đường đi hai người cũng không trao đổi quá nhiều.

Nhưng Giang Nại vẫn âm thầm quay đầu nhìn trộm anh mấy lần, thầm nghĩ cô gái ở bãi đậu xe vừa rồi là ai… đối tác hợp tác? Đồng nghiệp? Hay là một người bạn?

Thật ra không phải Giang Nại hoàn toàn không quan tâm như Trần Mẫn nghĩ, nhưng thứ cô quan tâm không phải “ghen” với tư cách là một người vợ, mà đơn giản chỉ là tò mò, cô rất tò mò một người như Lý Thanh Tễ sẽ có người con gái mà anh thích hay không?

“Đúng rồi, quà tặng cho bố mẹ anh…”

Lý Thanh Tễ: “Vừa rồi đã bảo Trần Mẫn đi lấy, đang ở trong cốp xe.”

“À, tôi không để ý.” Giang Nại có chút ngại ngùng: “Vừa rồi chơi game say mê quá.”

“Ừm.”

Chạy xe khoảng một giờ đồng hồ mới đến nhà của bố mẹ Lý Thanh Tễ.

Lúc đứng bên ngoài sân, Giang Nại khẽ hít sâu một hơi, giống như đang tự động viên tinh thần cho mình.

Bố mẹ Lý Thanh Tễ có khí chất giống hệt anh, khách sáo lịch sự, nhưng lạnh lùng như băng. Mỗi lần cô gặp bọn họ đều cảm thấy một có loại không khí kỳ lạ bao trùm, rất không được thoải mái.

“Em căng thẳng à?”

Lý Thanh Tễ cảm nhận được cảm xúc của người bên cạnh có sự thay đổi vi diệu, bèn dừng lại liếc nhìn cô.

Người phía sau kinh ngạc vì đột nhiên được anh “an ủi”, đôi mắt hơi mở lớn, đồng tử màu nâu phản chiếu ánh đèn phía trên đầu, lấp lánh rực rỡ.

Ánh mắt Lý Thanh Tễ dừng lại ở đôi mắt cô giây lát rồi lại quay đi.

“Có một chút.” Anh nghe thấy cô nói.

Có người ở cửa phát hiện ra hai người, là dì giúp việc đi ra đón.

Lý Thanh Tễ đưa đồ trong tay cho dì giúp việc: “Đừng căng thẳng, có vấn đề gì thì cứ giao cho tôi trả lời.”