Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phấn Mặc Sơn Hà

Chương 21: Thương kỳ loại

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ngươi –” Người trẻ tuổi đó vừa định mở miệng hỏi nàng điều gì, thì đã bị một nam tử có khuôn mặt lạnh lùng bên cạnh cắt ngang, “Sóc Chi!”

Sóc Chi? Mặc Tử U lập tức đoán được người trẻ tuổi đang nhìn mình chằm chằm chính là nhị công tử của phủ Ninh Quốc Công, Tiêu Sóc Chi.

Hai nam tử khác song song hai bên ngoài hắn, có lẽ là đại công tử của Ninh Quốc Công, thế tử Tiêu Kính Chi, và cháu trai của Anh Quốc Công, Tiêu Vọng Chi. Tuy nhiên hai người đó, một người khuôn mặt lạnh lùng, một người khuôn mặt như khối băng, Mặc Tử U thực sự không đoán ra ai với ai.

“Vương gia, ngài phải làm chủ cho bọn ta!” Mấy thiếu niên kia vừa thấy Sở Liệt đã vội cáo trạng, “Dã nha đầu này vừa xuất hiện đã cưỡi ngựa đâm vào bọn ta.”

Sở Liệt cười như không cười nhìn Mặc Tử U, như đang hỏi nàng có cần hắn giải vây giúp hay không.

Mặc Tử U dĩ nhiên không muốn nhờ hắn giúp, vả lại người không đúng lý cũng đâu phải nàng. Nàng hất cằm về phía Mộ Dung Anh toàn thân ướt sũng, sắc mặt đã bắt đầu tái xanh, nói với Sở Liệt, “Tần Vương điện hạ định làm ngơ, để người khác bắt nạt khách mà ngài mời đến sao?”

“Tứ muội muội!” Mạc Vân Thiên nhíu mày, khiển trách, “Muội có biết hắn là ai không?”

Ý là bảo Mặc Tử U đừng đi giúp một hoàng tử của Lương Quốc, mà phải đứng về phía đồng bào của mình.

“Đại ca ca hỏi hay lắm.” Mặc Tử U ngẩng đầu cười, “Muội còn muốn hỏi Tần Vương điện hạ một câu, hoàng tử Lương Quốc xa xôi đến Đại Ngụy ta, là con tin, cũng là khách. Đây là đạo đãi khách của Đại Ngụy chúng ta sao?”

“Mồm miệng lanh lợi đấy. Giỏi lắm.” Cái người mặt như khối băng bên cạnh Tiêu Sóc Chi nói một câu.

“Vọng Chi –” Mặc Vân Thiên lập tức bày tỏ bất mãn.

Mặc Tử U nhìn qua, thầm nghĩ trong lòng, hoá ra người đó chính là Tiêu Vọng Chi, người mà kiếp trước tài hoa xuất chúng, nhưng lại bị khảo quan soát được chứng cớ gian lận từ trong cán bút vào kỳ thi hội năm tới.

Còn người mặt lạnh lùng kia, chắc hẳn là Tiêu Kính Chi.

“Nói thật thôi mà.” Tiêu Vọng Chi thản nhiên đáp lại Mặc Vân Thiên.

“Phì –“

Bên rừng cây truyền tới một tiếng cười, thì ra là Tư Như công chúa dẫn theo mấy cô nương tới đây. Công chúa đánh ngựa chạy đến gần Mặc Tử U, không chút e dè mà dừng lại bên cạnh Tiêu Vọng Chi. Mấy tiểu thư khác tuy trên mặt mang vẻ e thẹn, nhưng vẫn cưỡi ngựa dừng bên cạnh nam tử mà mình ngưỡng mộ trong lòng hoặc người mà mình quen biết, nhỏ tiếng chào hỏi. Thấy Sở Liệt, Mặc Tử Nhiễm cũng sáp tới ngay.

Chỉ có Tiết Dĩnh là một mình cưỡi ngựa đứng lẻ loi một bên.

Tư Nhu công chúa mỉm cười nhìn Tiêu Vọng Chi, rồi hỏi Mặc Tử U, “Chẳng phải đã nói là thi đấu sao? Sao ngươi lại chạy đến đây cãi nhau với tam ca của ta thế này?”

“Mặc Tử U thấy chuyện bất bình, không thể không lên tiếng.” Mặc Tử U chỉ vào Mộ Dung Anh, rồi lại chỉ vào mấy thiếu niên kia, “Công chúa, giữa mùa đông lạnh giá, vậy mà mấy vị công tử này lại đẩy hoàng tử Lương Quốc vào dòng suối lạnh thấu xương. Thử hỏi nếu hoàng tử Mộ Dung có mệnh hệ gì ở Đại Ngụy ta, chúng ta phải ăn nói với Lương Đế thế nào đây? Cắt đất bồi thường? Hay là đánh một trận?”

“Nếu Lương Đế đứng ra vì hắn, thì đã chẳng đưa hắn đến làm con tin!” Một thiếu niên khinh miệt nói.

Mặc Tử U lại cười, nàng nhìn thiếu niên đó với ánh mắt khinh thường, “Kể từ sáu năm trước, Ngụy Minh lập minh ước, giao ước không xâm phạm lẫn nhau. Thế nhưng hàng năm tại biên cảnh Ngụy Lương vẫn xảy ra vài trận chiến nho nhỏ. Nghe nói sáu năm qua, quân bị của Lương Quốc đã tăng thêm bốn phần. Có lẽ Lương Đế đang thiếu một cái cớ để xé bỏ minh ước và tấn công Đại Ngụy. Ta nghĩ đến khi đó, Lương đế bệ hạ nhất định sẽ rất cảm kích các ngươi đã tặng cho ngài ấy một cái cớ tốt như vậy đấy!”

Những lời này khiến mọi người có mặt đều câm nín. Dù họ biết Mặc Tử U bây giờ chỉ đang thổi phồng sự việc, nhưng không ai có thể phủ nhận tình hình theo như lời Mặc Tử U nói không có khả năng xảy ra.

Mấy thiếu niên kia càng tái mặt, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Chẳng qua là bọn họ thấy thân mẫu của Mộ Dung Anh đã mất, ở Lương Quốc cũng không được sủng ái, nên mới bị đưa đến đây làm con tin. Vì vậy nên bọn họ mới dám hung hăng càn quấy như thế, đâu ngờ việc bắt nạt Mộ Dung Anh sẽ có hậu quả lớn như vậy.

“Xin công chúa làm chủ cho hoàng tử Mộ Dung.” Mặc Tử U cúi đầu trước Tư Nhu công chúa.

Ánh mắt Tư Nhu công chúa thay đổi vài lần, rồi cười nói, “Ngươi chỉ vì nghĩ cho Ngụy Quốc nên mới giúp hắn à?”

“Vật thương kỳ loại1.” Mạc Tử U chỉ nói bốn chữ.

Vẻ mặt Tư Nhu công chúa chấn động, hiểu rõ ý của Mặc Tử U. Mặc Tử U đang nói rằng mình cũng là người sắp sửa phải đi xa đến nước khác. Ngày sau đến Tây Lang, nàng không hy vọng bản thân cũng sẽ bị đối xử như Mộ Dung Anh.

“Ta hiểu rồi.” Tư Nhu công chúa gật đầu, sắc mặt trầm xuống, hạ lệnh, “Người đâu, đem những người bắt nạt Mộ Dung hoàng tử đi phạt năm mươi gậy!”

Sở Liệt nhíu mày. Hôm nay hắn đến Thượng Lâm Uyển, một phần là vì biết được từ Mặc Vân Thiên rằng hôm nay Mặc Tử U sẽ đến đây, nhưng cũng muốn nhân dịp này lôi kéo đám con cháu thế gia. Không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy. Nếu hắn không lên tiếng giúp đỡ, để Tư Nhu công chúa đánh năm mươi gậy, những người này e rằng sẽ sinh lòng oán giận với hắn.

Hắn đang định mở miệng ngăn cản Tư Nhu công chúa, bất chợt bắt gặp ánh mắt của Mặc Tử U. Đôi mắt long lanh như trời trong ngậm trăng ấy cứ lẳng lặng nhìn hắn. Dường như nàng đã thấu suốt mọi suy nghĩ ích kỷ của hắn, chỉ đang chờ xem liệu hắn sẽ hành xử đúng như nàng nghĩ hay không.

Sở Liệt sững lại, lời cầu tình đã đến bên miệng tự dưng không thể thốt ra.

Đã có thị vệ ẩn mình chỗ bí mật để bảo vệ mọi người xuất hiện, kéo mấy thiếu niên đang khóc cha gọi mẹ đi. Có một người tiến đến khoác lên người Mộ Dung Anh chiếc áo choàng dày và dìu hắn rời đi.

Trước khi đi, Mộ Dung Anh quay đầu lại, cảm kích nhìn Mặc Tử U, trong ánh mắt như chứa đựng ngàn lời muốn nói nhưng không thể thốt ra.

Mặc Tử U gật đầu với hắn, rồi xoay người lên ngựa của mình.

“Ngươi không sợ sẽ gây thù chuốc oán sao?” Sở Liệt giục ngựa đến bên cạnh Mặc Tử U, thấp giọng cười hỏi nàng.

“Mấy người đó chỉ là những kẻ quần là áo lượt, tương lai khó có tiền đồ. Tần Vương có lôi kéo cũng chẳng được ích lợi gì.” Mặc Tử U lạnh nhạt nhìn hắn một cái, “Vương gia không cần thấy tiếc.”

Vẻ mặt tươi cười của Sở Liệt lập tức cứng đờ, xong lại lập tức cười rộ lên, “Không ngờ Tứ tiểu thư lại thông minh đến vậy.”

Mặc Tử U cười khẽ một tiếng, giục ngựa định đi về phía bên trái. Sở Liệt vội ngoành đầu ngựa, định chắn đường nàng. Ai ngờ Mặc Tử U kéo nhẹ dây cương một cái, ngựa liền quay đầu phóng sang phía bên phải.

Sở Liệt mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng. Hắn đang định đuổi theo thì Mặc Tử Nhiễm đã cưỡi ngựa lao tới vượt ngang hắn, “Tần Vương điện hạ!”

Mặc Tử U được dịp thoát thân, ai mà ngờ mới đi được một đoạn lại bị Tiêu Sóc Chi chặn lại. Chưa gì hắn đã hỏi nàng, “Biểu muội Tử U, muội có biết múa Lăng Ba không?”

Phủ Ninh Quốc Công là nhà ngoại của Mặc Vân Thiên và Mặc Tử Nhiễm, nên Tiêu Sóc Chi gọi Mặc Tử U là biểu muội cũng không sai. Có điều câu hỏi của hắn chẳng đầu chẳng đuôi, thật sự có hơi kỳ lạ. Nhưng Mặc Tử U vẫn gật đầu, lịch sự đáp lời, “Biết ạ.”

Kiếp trước, Sở Liệt thích nhất là xem nàng múa Lăng Ba. Lần nào hắn cũng xem đến đỗi si mê, nên nàng đã học rất chăm chỉ. Tự vấn tuy rằng không dám nhận là tuyệt nhất đương thời, nhưng cũng chưa thấy ai có thể vượt qua mình.

Chỉ có điều —

“Sao nam nhân các huynh toàn thích nữ nhân múa Lăng Ba vậy?” Mặc Tử U không khỏi thắc mắc hỏi.

“Không… chỉ là… ấy…” Tiêu Sóc Chi nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng như nước, ấp úng mãi không nói nên lời. Còn Mặc Tử U bị ánh mắt tình cảm dạt dào của hắn nhìn đến nỗi sởn gai ốc, không nhịn được mà thúc ngựa muốn đi. Nhưng Tiêu Sóc Chi vẫn quấn lấy nàng hỏi, “Biểu muội Tử U, hôm nào muội –“

Tiêu Sóc Chi còn chưa nói hết câu, Sở Liệt đã thoát khỏi sự quấy rầy của Mặc Tử Nhiễm, cưỡi ngựa lao tới. Hắn chặn lời Tiêu Sóc Chi sắp nói, “Sóc Chi, ngươi đừng làm nàng sợ.”

“Ta –” Tiêu Sóc Chi đang muốn nói là thái độ của mình rất dịu dàng, sao có thể làm Mặc Tử U sợ được thì Tiêu Vọng Chi và Tiêu Kính Chi đã đi tới. Một người kéo đầu ngựa của Tiêu Sóc Chi, người kia thì đá nhẹ vào mông ngựa, con ngựa lập tức mang theo Tiêu Sóc Chi chạy đi mất. Họ đều biết thân phận của Mặc Tử U đặc biệt, tuyệt đối không thể để Tiêu Sóc Chi bám lấy.

Tiêu Kính Chi không nhìn Mặc Tử U lấy một cái, hắn đuổi theo Tiêu Sóc Chi luôn. Còn Tiêu Vọng Chi hiếm khi tỏ ra ôn hòa ở lại nói với Mặc Tử U một câu, “Biểu ca Sóc Chi của muội không hiểu chuyện lắm, muội đừng để bụng.” Rồi cũng đuổi theo.

Mặc Tử U nhìn theo bóng lưng của Tiêu Vọng Chi, nhớ lại những gì đã nghe kiếp trước. Vụ việc Tiêu Vọng Chi gian lận trong kỳ thi, mặc dù hoàng thượng nể tình y là hậu duệ của công thần, không đày y ra biên cương, nhưng y cũng đã bị tước bỏ tư cách dự thi suốt đời, không được vào làm quan, cả đời coi như bị hủy.

Rất nhiều người đều đoán rằng Tiêu Vọng Chi bị người khác hãm hại. Bởi với tài năng của y, căn bản không cần phải gian lận. Mặc Tử U cũng đã từng đọc qua văn chương của y, toàn bài bố cục chặt chẽ, mạch lạc, kết thúc mạnh mẽ, ý tứ sâu sắc, đích thật là người có thực tài.

Đáng tiếc, một người tài hoa như vậy, kiếp trước lại sống một đời vô vị.

Phụ thân của nàng – Mặc Việt Xuyên – là cấp dưới của thế tử Anh Quốc Công Tiêu Dã – phụ thân quá cố của Tiêu Vọng Chi. Hai người quen biết nhau trong quân và rồi trở thành bạn thân. Năm đó, Mặc Việt Xuyên đưa Đoàn Thị đến biên quan và gia nhập dưới trướng của Tiêu Dã. Trận chiến mà Tiêu Dã tử trận, cũng là trận mà Mặc Việt Xuyên chôn thân. Có lẽ Tiêu Vọng Chi cũng biết điều này, nên dù tính tình y như khối băng, nhưng lại sẵn lòng nói thêm một câu với nàng.

Sở Liệt thấy Mặc Tử U cứ nhìn mãi theo bóng lưng Tiêu Vọng Chi, trong mắt lập tức lóe lên một tia u ám, rồi tức khắc được che giấu đi bằng một nụ cười. Hắn hỏi Mặc Tử U, “Kỹ năng cưỡi ngựa của nàng không tồi, là ai dạy nàng thế?”

Mặc Tử U nhìn hắn một cái với ánh mắt lạ lùng, không trả lời. Nàng thầm nghĩ, nếu nàng nói cho Sở Liệt biết rằng hắn cũng là một trong những người dạy nàng bắn cung, không biết hắn sẽ nghĩ gì.

Sở Liệt thấy nàng nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong lòng không hiểu sao tự dưng xao động. Hắn không kìm được mà bước tới gần, nhẹ nhàng cười hỏi, “Tứ tiểu thư biết múa Lăng Ba, hôm nào có thể múa cho ta xem được không?”

Mặc Tử U vì Sở Liệt đột nhiên lại gần mình mà hơi sợ hãi. Nàng nhẹ nhàng đánh ngựa để giãn khoảng cách với hắn, thái độ trở nên xa cách, “Tần Vương coi ta là vũ kỹ sao?”

“Nàng biết ta không có ý đó mà.” Sở Liệt nhíu mày, “Nàng cần gì phải cố ý xuyên tạc lời của ta.”

“Vương gia đã nhận được quà cảm ơn ta gửi chưa?” Mặc Tử U đột nhiên hỏi.

“Cái nghiên Cát Tiên Công đó à?” Sở Liệt gật đầu, “Ta rất thích.”

“Ngài biết ta tặng cái nghiên Cát Tiên Công đó có ý gì không?” Mặc Tử U thấy Sở Liệt có vẻ không hiểu, bèn cười nói, “Nghiên Cát Tiên Công đã có tuổi đời lâu dài, nhưng vẫn luôn giữ được vẻ mới, được ví như phẩm hạnh của một vị quân tử. [1] Tần Vương điện hạ, chắc là ngài biết thế nào gọi là ‘quân tử đoan chính’ chứ.”

Vẻ mặt của Sở Liệt lại cứng đờ. Trong lòng hắn biết Mặc Tử U đang nói bóng gió hắn cư xử ngả ngớn. Hắn còn chưa kịp nói gì thêm, ở cách đó không xa, Mặc Tử Nhiễm nhìn thấy hắn và Mặc Tử U có vẻ thân mật, ghen tức liền bừng lên, ác cảm nơi đáy lòng bắt đầu trỗi dậy. Nàng ta giương cung, bắn một mũi tên vào mông ngựa của Mặc Tử U.

[1]: Nghiên Cát Tiên Công, hiện nay còn được gọi là nghiên Hoàng Thạch, được sản xuất tại làng Nghiên Sơn, thị trấn Độc Thụ, huyện Phương Thành, thành phố Nam Dương, tỉnh Hà Nam. Trong《Nghiên Sử》do Mễ Phất viết, có ghi chép rằng: “Đường Châu, Phương Thành, nham thạch Cát Tiên Công, nhìn chất đá ngày xưa, bóng như ngọc, sáng như gương, mà mực như bùn trong, không trơn trượt, hơi ma sát, mực đã hạ… một lúc lâu sau sẽ phát sáng như sơn dầu, có sắc đẹp, không thấm qua. Tuổi thọ dài, luôn như mới, tượng trưng cho phẩm chất của một vị quân tử vẹn toàn. Có màu tím đáng yêu, âm thanh bình yên nhưng vẫn có giai điệu. Còn có cả sự pha trộn giữa màu trắng và xanh ngọc. Như trăng như sao mà không có quầng2.”

Lời của tác giả:

Đây là bảng quan hệ nhân vật, còn có vài nhân vật phụ chưa xuất hiện nhưng cứ để đây trước. Có câu hỏi gì thì hỏi tôi ở dưới truyện ha.

***

Mặc gia —

Mặc lão phu nhân: Con trai trưởng Mặc Việt Thanh, con trai thứ Mặc Việt Xuyên.

Mặc Việt Xuyên: đã mất, phụ thân của Mặc Tử U.

Đoàn thị: đã mất, mẫu thân của Mặc Tử U.

Mặc Tử U: con gái một của nhị phòng, cha mẹ đều đã mất.

Mặc Việt Thanh: Lão gia của đại phòng, đích trưởng tử là Mặc Vân Thiên, đích thứ tử là Mặc Vân Phi, đích nữ là Mặc Tử Nhiễm, thứ trưởng nữ là Mặc Tử Hạm, thứ tam nữ là Mặc Tử Vi.

Tiêu thị: đã mất, nguyên phối của Mặc Việt Thanh, sinh ra Mặc Vân Thiên và Mặc Tử Nhiễm.

Phong thị: kế thất của Mặc Việt Thanh, sinh ra Mặc Vân Phi.

Mặc Tử Nhiễm: đích nữ đại phòng, mẫu thân là Tiêu thị.

Mặc Vân Thiên: đích trưởng tử đại phòng, mẫu thân là Tiêu Thị.

Mặc Vân Phi: đích thứ tử đại phòng, mẫu thân là Phong thị.

Mặc Tử Hạm: thứ trưởng nữ đại phòng, mẫu thân là Hồng di nương.

Mặc Tử Vi: thứ tam nữ đại phòng, mẫu thân là Tưởng di nương.

Hồng di nương: thϊếp thất của Mặc Việt Thanh, sinh ra Mặc Tử Hạm.

Tưởng di nương: cháu gái của Mặc lão phu nhân, thϊếp thất của Mặc Việt Thanh, sinh ra Mặc Tử Vi.

***

Phủ Ninh Quốc Công —

Ninh Quốc Công lão phu nhân: sinh ra Ninh Quốc Công và Tiêu thị, là ngoại tổ mẫu ruột của Mặc Tử Nhiễm và Mặc Vân Thiên.

Ninh Quốc Công: cậu ruột của Mặc Tử Nhiễm và Mặc Vân Thiên.

Ninh Quốc Công phu nhân: mợ của Mặc Tử Nhiễm và Mặc Vân Thiên, sinh ra Tiêu Kính Chi và Tiêu Sóc Chi.

Tiêu Kính Chi: trưởng tử của Ninh Quốc Công, cũng là người sau này sẽ được kế thừa tước vị thế tử.

Tiêu Sóc Chi: thứ tử của Ninh Quốc Công.

Tiêu Thư Ngọc: vị hôn thê cũ của Sở Huyền, hiện là quý phi, thứ nữ của Ninh Quốc Công.

***

Phủ Anh Quốc Công —

Anh Quốc Công: ông của Tiêu Vọng Chi.

Thế tử Anh Quốc Công: đã mất, phụ thân của Tiêu Vọng Chi.

Tiêu Vọng Chi: con một, thế tôn của Anh Quốc Công.

***

Hoàng gia —

Hoàng thượng: Ngụy đế.

Sở Trác Nhiên: ấu đệ của Ngụy đế, phong Vân Vương.

Tô hoàng hậu: đã mất, chính thất của Ngụy đế, thân mẫu của Sở Huyền, dưỡng mẫu của Sở Liệt.

Sở Huyền: Tứ hoàng tử, phong Thành Vương, làm con tin ở Lương Quốc sáu năm, thân mẫu là Tô hoàng hậu.

Sở Liệt: Tam hoàng tử, phong Tần Vương, thân mẫu là Từ Thục phi, dưỡng mẫu là Tô hoàng hậu.

Sở Tuyên: Thất hoàng tử, thân mẫu là Vũ Huệ phi.

Sở Ngọc: Bát hoàng tử, đệ đệ cùng mẹ với Sở Liệt, thân mẫu là Từ Thục phi.

Từ Thục phi: sinh ra Sở Liệt và Sở Ngọc.

Vũ Hiền phi: sinh ra Sở Tuyên.

Tiêu quý phi: không có con.
« Chương TrướcChương Tiếp »