Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phấn Mặc Sơn Hà

Chương 22: Ngựa hoảng loạn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Con ngựa nâu nhỏ của Mặc Tử U đau đớn kêu lên một tiếng. Ngày sau đó nó lập tức tung vó phóng như điên thẳng về phía trước giữa ánh mắt mọi người đang nhìn qua. Sở Liệt kinh ngạc. Hắn muốn đuổi theo để cứu người, nhưng Mặc Tử Nhiễm lại thúc ngựa chặn trước mặt hắn.

Sở Liệt quay đầu ngựa. Mặc Tử Nhiễm không chút nhượng bộ, cũng quay ngựa chặn đường hắn. Sau vài phen trì hoãn, Mặc Tử U đã bị con ngựa điên kia đưa đi mất dạng.

“Tránh ra!” Sở Liệt không khỏi nổi giận.

Từ trước đến nay, Sở Liệt luôn đối xử với Mặc Tử Nhiễm với vẻ ôn hòa. Đây là lần đầu tiên hắn tức giận đến mức thay đổi sắc mặt trước mặt nàng ta. Mặc Tử Nhiễm cảm thấy hơi sợ hãi, lùi lại hai bước. Đến khi nàng ta phản ứng lại, Sở Liệt đã thúc ngựa lao ra ngoài tìm Mặc Tử U, khiến nàng tức giận đến nỗi mặt trắng bệch.



Mặc Tử U bị con ngựa nâu nhỏ đưa vọt vào rừng cây phía Bắc. Mũi tên Mặc Tử Nhiễm bắn trúng ngựa rất tàn nhẫn, khiến con ngựa nâu nhỏ đau đến phát điên. Nàng căn bản không thể khống chế được nó, chỉ có thể nằm vững trên lưng ngựa.

Khi đang suy nghĩ cách đối phó, phía trước đột nhiên xuất hiện một nhóm nam tử cưỡi ngựa, họ cũng đang đi săn. Thấy nàng nằm rạp trên ngựa lao thẳng tới, họ đều tỏ vẻ hoảng hốt.

Mặc Tử U vừa nhìn một cái đã nhận ra ngay Vân Vương Sở Trác Nhiên trong đó. Hắn mặc áo choàng lông chồn tía màu đen. Nàng vui mừng thầm trong lòng, lớn tiếng cầu cứu Sở Trác Nhiên, “Vân Vương, bắn chết con ngựa của ta đi!”

Sở Trác Nhiên đang ngơ ngác nhìn Mặc Tử U lao tới, tự nhiên lại nghe thấy nàng bảo mình bắn chết con ngựa của nàng, hắn chỉ nghĩ ngợi trong nháy mắt rồi cũng đưa ra quyết định giống Mặc Tử U. Hắn mau chóng giương cung lắp tên, một mũi tên bắn trúng đầu con ngựa. Mũi tên cắm sâu nửa thước, đủ thấy lực mạnh thế nào.

Con ngựa nâu nhỏ chẳng kêu được tiếng nào đã chúi đầu ngã xuống. Mặc Tử U đã nhắm vào đống tuyết dày phía trước. Nàng đang định mượn thế ngã vào đống tuyết đó thì chợt nghe sau lưng có tiếng vó ngựa và tiếng gọi gấp gáp của Sở Liệt, “Tứ tiểu thư!”

Sở Liệt đuổi theo, thấy nàng ngã ngựa, hắn liền muốn cưỡi ngựa lao đến đỡ lấy nàng.

Trước ánh mắt bao người, Mặc Tử U sao dám để hắn đỡ. Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, nàng đột ngột xoay chuyển hướng ngã của mình, né tránh bàn tay đang chìa ra của Sở Liệt từ phía trước bên phải và ngã ra ngoài. Thế nhưng nàng không ngã vào đống tuyết dày kia, mà lại ngã sang mặt đất ở bên khác. Nàng lăn tròn trên mặt đất, giảm bớt xung lực mới dừng lại. Ngay tức khắc, nàng cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau nhức, không muốn đứng dậy chút nào.

Bàn tay đang chìa ra của Sở Liệt vẫn còn cứng đờ tại đó. Hắn liếc nhìn Vân Vương ở bên cạnh một cái, rồi từ từ thu tay lại.

“Ngươi vẫn ổn chứ?”

Mặc Tử U nghe thấy có người hỏi mình. Nàng ở dưới đất, ngẩng đầu lên mới phát hiện mình ngã ngay trước ngựa của Sở Trác Nhiên. Sở Trác Nhiên đã xuống ngựa, nhưng không chìa tay ra kéo nàng, mà đưa ra một đầu của cây trường cung trong tay, để Mặc Tử U mượn lực đứng dậy.

“Đa tạ Vân Vương cứu giúp.” Mặc Tử U phủi bụi trên người xong, sau đó hành lễ cảm ơn Sở Trác Nhiên. Nàng rất ngưỡng mộ sự giữ lễ của Sở Trác Nhiên, đặc biệt là khi so sánh với ai kia.

Thực ra, kiếp trước, ấn tượng mà Sở Trác Nhiên để lại cho nàng cũng là một quân tử ôn hòa giữ lễ.

Sở Trác Nhiên lại nhìn khuôn mặt nàng, có vẻ hơi thất thần. Mặc Tử U thấy hơi kỳ lạ. Sở Liệt đột nhiên lên tiếng, “Mặc tứ tiểu thư, đại ca và nhị tỷ nàng sẽ lo lắng cho nàng đấy. Chúng ta mau chóng trở về thôi.”

Mặc Tử U không cho rằng hai người đó sẽ lo lắng cho mình đâu. Nghĩ vậy nhưng nàng vẫn cáo từ Sở Trác Nhiên rồi định đi. Sở Trác Nhiên hồi thần lại, nói, “Khoan đã –” Hắn ngập ngừng một lúc mới hỏi, “Cô nương tên gì? Là con gái nhà nào vậy?”

“Dân nữ Mặc Tử U, là con gái độc nhất của nhị phòng Mặc gia.” Mặc Tử U trả lời.

Sở Trác Nhiên ‘Ồ’ một tiếng. Người Mặc gia có thể vào Thượng Lâm Uyển này, cả Kim Lăng cũng chỉ có một nhà, “Ngươi chính là cô nương Mặc gia sắp thay thế Tư Nhu đi hòa thân?”

“Phải ạ.” Mặc Tử U đáp lại.

“Sao ngươi biết ta là Vân Vương?” Sở Trác Nhiên hỏi.

“Hôm đó dân nữ theo Thành Vương vào thành, từng thấy vương gia nói chuyện với Thành Vương ở cổng thành.”

“Ra là vậy –” Sở Trác Nhiên im lặng một lát, song lại lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi như kiếp trước. Cuối cùng, hắn chỉ kéo con ngựa toàn thân trắng như tuyết mà mình vừa cưỡi đến, nói với Mặc Tử U, “Ngựa của ngươi chết rồi, ngươi cưỡi con ngựa này về đi. Con ngựa này tên là Đạp Tuyết. Nó rất nghe lời và bảo vệ chủ. Dù bị trúng tên cũng sẽ không chạy loạn đâu. Ta tặng nó cho ngươi đó.”

Con ngựa trắng ấy có ngoại hình rất tốt. Trông nó cao lớn vạm vỡ, màu lông bóng mượt, chỉ có cái yên trên lưng là hơi cũ, chỉ thêu trên cạnh yên cũng đã bị sứt.

Những người đi cùng Sở Trác Nhiên rõ ràng đều là thuộc hạ của hắn, khắp người đều mang vũ khí. Sau khi nghe lời Sở Trác Nhiên nói, tất cả họ đều bày ra vẻ mặt không thể tin được.

Mặc Tử U nhìn thấy thần sắc của họ, biết ngay có điều không thích hợp. Con ngựa này hoặc là cực quý giá, hoặc là vô cùng quan trọng với Sở Trác Nhiên, hoặc có lẽ là cả hai. Nàng mở lời từ chối, “Con ngựa tốt như vậy không nên trở thành đồ chơi của một nữ tử khuê các như ta. Vẫn nên để nó theo vương gia chinh chiến sa trường, kiến công lập nghiệp, phải thế mới không phụ cái danh ngựa tốt. Xin vương gia cho ta mượn một con ngựa bình thường khác, về nhà rồi, ta sẽ cho người đưa lại phủ Vân Vương.”

“Cũng đúng.” Vân Vương nghe xong thì nở nụ cười. Nụ cười của hắn tuy đẹp nhưng luôn khiến Mặc Tử U cảm thấy có chút gì đó cô quạnh. Như thể thiếu mất gì đó, không thể bù đắp.

Vân Vương liếc thuộc hạ của mình một cái, lập tức có một người nghe lời dắt con ngựa của mình đến trước mặt Mặc Tử U, “Mặc tiểu thư, mời tiểu thư dùng con ngựa này.”

Mặc Tử U cảm tạ tên thuộc hạ, xong lại hành lễ với Vân Vương lần nữa, “Ân cứu mạng hôm nay, Tử U khắc trong tâm khảm, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.”

Nói xong, nàng chỉnh lại kỵ trang trên người và búi tóc rối bời, rồi mới trở mình lên ngựa. Nàng không thèm để ý đến Sở Liệt, tự mình đi về phía khe suối trong.

Đối với thái độ công khai phớt lờ mình của Mặc Tử U, Sở Liệt cảm thấy mất mặt nhưng cũng hết cách. Hắn chỉ đành cáo từ Vân Vương rồi thúc ngựa đuổi theo.

Chỉ có Vân Vương vẫn đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhìn về hướng Mặc Tử U rời đi hồi lâu.



Mặc Tử U vừa rồi ngã rất nặng, bây giờ chỗ nào cũng thấy đau. Nàng không dám để mình xóc nảy, nên cưỡi ngựa không nhanh. Vừa nhìn thấy Tư Nhu công chúa và mọi người bên bờ suối trong thì Sở Liệt đuổi kịp nàng.

“Tứ Tiểu Thư!” Hắn vượt ngựa chặn trước mặt Mặc Tử U.

“Vương gia còn có chuyện gì sao?” Mặc Tử U nhìn hắn với vẻ mặt không kiên nhẫn, không kìm được sự tức giận. Tất cả những tai bay vạ gió này đều do Sở Liệt mà ra. Đời trước nàng đã phải chịu khổ vì hắn, chẳng lẽ đời này hắn không thể buông tha cho nàng? Cứ nhất định phải dây dưa không rõ ràng thế này sao?

Sở Liệt nhìn nàng nói, “Nếu ta có chỗ nào làm nàng không vui, nàng cứ nói thẳng. Cớ sao phải hạ thể diện của ta trước mặt người khác như vậy?”

“Thì ra vương gia cũng biết quý trọng thể diện.” Mặc Tử U cười nhạt.

Sở Liệt nhíu mày, “Ý gì?”

“Rồi ý Vương gia vừa nãy là sao?”

Sở Liệt ngẩn ra, tức khắc hiểu ra lý do Mặc Tử U đang tức giận là gì. Hắn thở dài nói, “Lúc đó ta chỉ muốn cứu nàng thôi.”

“Với nhãn lực của vương gia mà lại không nhìn ra lúc đó nếu ta ngã thì chắc chắn sẽ rơi vào đống tuyết đó. Dù có bị thương cũng sẽ bị thương nhẹ hơn bây giờ ư?” Mặc Tử U nhìn chằm chằm Sở Liệt, hỏi, “Vương gia biết rõ điều này, tại sao lại phải giơ tay ra đỡ ta ở trước mặt mọi người?”

Sở Liệt lặng lẽ nhìn nàng một lúc. Đột nhiên hắn cười lên, “Tứ tiểu thư, nàng trời sinh dung mạo hơn người, lớn lên giữa chốn thôn quê nhưng lại có khí chất thoát tục. Đặc biệt lại có đủ thông minh và tinh tế. Thật sự là khiến người ta không thể không ngưỡng mộ.”

Những lời này có thể coi như đã ngầm thừa nhận với câu hỏi của Mặc Tử U.

Mặc Tử U cảm thấy hơi buồn cười. Những lời khen của Sở Liệt về nàng, ngoài dung mạo trời sinh, thì cách ăn nói, cử chỉ, khí chất, sự tinh tế, và tâm kế, hầu như đều là do hắn đã bồi dưỡng nên. Có thể nói Sở Liệt đã giúp nàng trở thành người như ngày hôm nay.

Tuy nhiên, có lẽ chính vì vậy, nàng mới có sức hút lớn đến vậy với Sở Liệt, khiến hắn cứ dây dưa mãi. Bởi mọi thứ của nàng vốn dĩ đều được đắp nặn hoàn toàn theo sở thích của Sở Liệt.

Nghĩ đến điều này, Mặc Tử U cực kỳ buồn bực, nhưng lại không thể làm gì. Những thứ mà Sở Liệt áp đặt lên nàng, kiếp trước đã ăn sâu bén rễ, sớm đã hòa tan thấm vào trong xương máu, trở thành bản năng của nàng. Dù có sống lại cũng không thể nào thay đổi được.

Chung quy lại, chỉ có thể tự mình tránh xa.

Mặc Tử U thở dài một tiếng. Nàng đang định giục ngựa bỏ đi, ai ngờ Sở Liệt lại hỏi, “Đề nghị lần trước của ta, nàng suy nghĩ thế nào rồi?”

“Ta đã từ chối rồi mà.” Mặc Tử U trả lời không chút do dự.

“Tứ tiểu thư,” Sở Liệt có chút bất đắc dĩ lắc đầu, “Ta thật lòng thật dạ muốn cứu nàng khỏi bể khổ, đón nàng vào phủ Tần Vương mà. Chẳng nhẽ nàng thà đi hòa thân cũng không muốn gả cho ta thật sao?”

“Gả cho ngài ư? Qua cửa hông?” Mặc Tử U cười mỉm.

“Với thân phận của nàng, nàng không thể trở thành Tần Vương phi được.” Sở Liệt thở dài.

“Thật đáng tiếc, ta không muốn làm Trắc phi của Tần Vương, cũng không muốn làm Tần Vương phi.” Mặc Tử U lắc đầu, “Tần Vương điện hạ, đời này chúng ta đã định sẵn là người dưng. Ta hy vọng cả đời này của ta không liên quan nửa phần đến Tần Vương điện hạ. Điện hạ hiểu chứ?”

Lời này của Mặc Tử U nói quá tàn nhẫn đoạn tuyệt. Vẻ mặt của Sở Liệt không kìm được mà vặn vẹo đôi chút, nhưng hắn vẫn nín nhịn cơn giận, cố bình tĩnh hỏi nàng, “Tứ tiểu thư, ta vẫn luôn không hiểu. Có vẻ từ lần gặp đầu tiên, nàng đã rất không thích ta?”

“Vương gia là hậu duệ quý tộc của thiên hoàng, người hèn mọn như ta há lại có thể dễ dàng nói thích hay không thích sao? Là ta không trèo cao nổi.” Mặc Tử U gần như sắp thở dài. Nàng vẫn cố gắng ôn hòa nhã nhặn đáp lại, “Vương gia cứ xem như không quen biết con người Mặc Tử U này đi. Từ nay ngài đừng có quan tâm đến chuyện của ta nữa có được không?”

“Không quen biết? Người dưng?” Sở Liệt cười có vẻ hơi mỉa mai, “Sao tứ tiểu thư lại không có thái độ này với Tứ đệ và Tiểu hoàng thúc của ta?”

Mặc Tử U đã nhận ra, Sở Liệt đây là thấy trước đó nàng từ chối hắn nhưng lại khăng khăng muốn nhờ Sở Huyền đưa về, lúc nãy với Sở Trác Nhiên cũng vui vẻ hòa nhã, nhưng đối với hắn lại phớt lờ luôn. Hắn cho rằng nàng đang coi thường mình. Nàng buột miệng thốt ra câu trả lời châm chọc, “Thế sao Thành Vương và Vân Vương không đuổi theo với lại kêu muốn nạp ta làm thϊếp?”

“Nhưng là do ta có lòng tốt giúp nàng mà!” Sở Liệt khó chịu. Hắn bày ra vẻ cao thượng, chờ đợi Mặc Tử U sát lại phía hắn. Nhưng không ngờ phản ứng của Mặc Tử U lại ngoài dự tính, trái lại thành ra trông như hắn đang dây dưa không rõ. Giọng điệu hắn hơi giận hờn, “Hơn một tháng nữa là sứ thần Tây Lang đến Kim Lăng rồi!”

“Vương gia đang dọa ta đấy à?” Mặc Tử U trông có vẻ mỉa mai.
« Chương TrướcChương Tiếp »