Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phấn Mặc Sơn Hà

Chương 24: Tố cáo trước

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa về đến Mặc phủ, Mặc Tử U dẫn theo Ngân Y thẳng tiến đến Phúc Thọ Viện luôn. Còn nha hoàn Cẩm Tước được Mặc Tử Nhiễm phái tới tố cáo vừa đến nơi, chưa kịp mở miệng tố cáo Mặc Tử U đã hại Mặc Tử Nhiễm rơi xuống nước, thì Mặc Tử U đã xộc vào với bộ dạng mặt mày lấm lem.

Mặc lão phu nhân đang uống trà, nhìn thấy khuôn mặt lem luốc đầy nước mắt của Mặc Tử U, suýt nữa phun cả ngụm trà ra ngoài.

“Này, này, sao lại ra nông nỗi này?” Mặc lão phu nhân nhìn từ trên xuống dưới kỵ y rách rưới của Mặc Tử U, và cả những vết trầy xước trên tay và mặt nàng, kinh ngạc hỏi, “Này, sao mới đi Thượng Lâm Uyển một chuyến mà đã thành ra thế này?”

Chẳng lẽ đã đắc tội với Tư Nhu công chúa, nên bị dạy dỗ một trận sao?

“Con không biết mình đã làm gì chọc vào nhị tỷ tỷ nữa. Tỷ ấy dùng tên bắn vào ngựa của con, con ngựa hoảng loạn, làm con ngã ra thành thế này ạ.” Mặc Tử U vừa khóc vừa nói.

“Tử Nhiễm đâu? Vẫn chưa về sao? Sao nó lại không hiểu chuyện như vậy!” Mặc lão phu nhân trầm mặt nhìn về phía Cẩm Tước. Nghĩ đến vết trầy xước trên mặt Mặc Tử U, trong lòng lão phu nhân thầm mắng Mặc Tử Nhiễm không biết chừng mực.

Chuyện đồ ăn khi trước, lão phu nhân đã âm thầm điều tra và biết rõ là do Mặc Tử Nhiễm làm. Bà cụ vốn nghĩ rằng Mặc Tử Nhiễm từ nhỏ đã tự phụ về nhan sắc của mình, thấy Mặc Tử U mới đến, đã thế lại còn xinh đẹp hơn mình vài phần, nên muốn dạy cho Mặc Tử U một bài học. Dù sao Mặc Tử Nhiễm cũng là đứa cháu bà cụ yêu thương từ nhỏ, bà cụ không nỡ trách phạt nặng, nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện đó.

Nhưng chuyện hôm nay rõ ràng là quá đáng. Nếu gương mặt của Mặc Tử U bị hủy thì còn làm công chúa hòa thân thế nào được nữa! Vương tử Tây Lang sẽ muốn một vương phi bị hủy dung sao!

Cẩm Tước mở miệng định nói vài lời cho tiểu thư nhà mình, nhưng Mặc Tử U nào có cho nàng ta cơ hội đó. Nàng lập tức nói, “Nhị tỷ tỷ cũng về rồi, giờ chắc tỷ ấy đang thay quần áo ướt đấy ạ.”

“Quần áo ướt?” Mặc lão phu nhân nghi ngờ hỏi.

“Con tức nhị tỷ tỷ hại con, nên cũng bắn ngựa của tỷ ấy một mũi tên, nhưng không làm bị thương con ngựa của tỷ ấy, chỉ là muốn dọa tỷ ấy chút thôi. Ai ngờ con ngựa đó yếu quá yếu. Nó bị giật mình, hất nhị tỷ tỷ xuống suối.” Mặc Tử U không định giấu giếm động cơ của mình. Động cơ của nàng đã quá rõ ràng, cố tình giấu giếm sẽ chỉ làm Mặc lão phu nhân cảm thấy nàng gian trá, thà rằng nói thẳng ra còn tốt hơn.

Mặc lão phu nhân là người có tính kiểm soát rất mạnh, không thích nhất là người khác có ý định giấu diếm mình. Cách tốt nhất để đối phó với bà cụ, chính là khiến bà cụ cảm thấy bạn đơn giản, dễ hiểu và dễ kiểm soát.

Vả lại mặc dù Mặc Tử Nhiễm là đích nữ đại phòng được sủng ái, nhưng bây giờ Mặc Tử U lại rất quan trọng đối với Mặc gia. Biết rõ điều này mà Mặc Tử Nhiễm vẫn dám khıêυ khí©h trước thì thật chẳng nên chút nào.

Đúng như dự đoán, sau khi nghe lời của Mặc Tử U, tuy sắc mặt của Mặc lão phu nhân càng đen hơn. Nhưng cuối cùng bà cụ không nổi giận, chỉ nhìn chằm chằm vào Mặc Tử U, nói: “Hồ đồ! Con ngựa mà cũng có thể tùy tiện dọa như thế à? Dù là nhị tỷ tỷ con không đúng trước, nhưng con cũng không thể như vậy được. Nếu mà nhị tỷ tỷ còn có có chuyện gì thì phải làm sao?”

“Tổ mẫu, con biết lỗi rồi ạ.” Mặc Tử U làm bộ làm ra vẻ sợ hãi, “Nhị tỷ tỷ cứ gào lên muốn gϊếŧ con! Con phải làm sao đây? Liệu tỷ ấy sẽ kêu đại ca ca gϊếŧ con không bà?”

Ngân Y và Cẩm Tước đồng thời nhìn Mặc Tử U một cái. Ngân Y thầm nghĩ, tiểu thư thật là nói dối không cần bản thảo. Mình rõ ràng nhìn thấy nhị tiểu thư cóng đến nỗi không nói lên lời mà.

Còn Cẩm Tước lại nghĩ, sau khi tiểu thư về và bình tĩnh lại, quả đúng là đã liên tục gào lên muốn gϊếŧ Mặc Tử U.

“Không có chuyện đó đâu, con yên tâm đi. Có tổ mẫu ở đây ai dám nói muốn gϊếŧ con? Vân Thiên cũng không phải người không nói đạo lý.” Khóe môi căng ra của Mặc lão phu nhân thả lỏng, lộ ra một nụ cười. Vẫn có thể kêu muốn gϊếŧ người, chứng tỏ Mặc Tử Nhiễm không có gì quá đáng ngại. Bà cụ nói với Mặc Tử U, “Con về đi, ta sẽ kêu người mời đại phu đến xem vết thương cho con. Đặc biệt là trên mặt, con phải cẩn thận đấy. Đừng dùng bất cứ thứ gì mà không biết nguồn gốc, những gì trước đây ăn được cũng phải chú ý biết chưa?”

“Vâng, tổ mẫu.” Mặc Tử U có vẻ do dự nói, “Vậy còn nhị tỷ tỷ thì sao ạ?”

“Không sao đâu. Đợi sau khi các con ổn cả rồi, xin lỗi nhau là qua thôi. Sắp đến Tết rồi, giữa tỷ muội với nhau đừng để mất hoà khí.” Mặc lão phu nhân đã quyết định, lại nhìn sang Cẩm Tước, “Ngươi nói nhị tiểu thư có chuyện, là chuyện này phải không?”

Cẩm Tước gật đầu. Mặc Tử U đều đã nói hết rồi, nàng ta còn có thể nói gì nữa.

“Quay về nói ý của ta với nó đi.” Mặc lão phu nhân nói.

“Dạ.” Cẩm Tước chỉ đành lui ra ngoài.

“Tổ mẫu, con cũng về đây ạ.” Mặc Tử U hành lễ.

“Đi đi, trước khi vết thương lành con không cần đến thỉnh an nữa đâu. Bên bá mẫu con cũng miễn. Tĩnh dưỡng cho tốt vào.” Mặc lão phu nhân thật sự rất lo lắng cho gương mặt của Mặc Tử U.

“Cảm ơn tổ mẫu ạ.”

Sau khi nói cảm ơn, Mặc Tử U liền dẫn Ngân Y về tiểu viện phía đông.

Suốt đoạn đường về, Ngân Y cứ cảm thấy mông lung. Vừa nãy nàng ấy nghe Mặc Tử U kể thì mới hiểu chuyện gì đã xảy ra ở Thượng Lâm Uyển.

Chỉ có điều, từ trước đến nay, trong phủ chưa từng có vị tiểu thư nào đối nghịch với vị nhị tiểu thư được Mặc lão phu nhân và lão gia cưng chiều ấy mà không chịu thiệt. Bởi vì trong lòng Mặc lão phu nhân và lão gia luôn thiên vị nhị tiểu thư.

Kết quả, bây giờ Mặc Tử U khiến Mặc Tử Nhiễm ăn một trận lớn như vậy, lại còn giành đi tố cáo trước, cuối cùng chả bị làm sao, thậm chí còn được Mặc lão phu nhân an ủi một hồi.

Ánh mắt Ngân Y nhìn Mặc Tử U tràn đầy sự sùng bái.

“Sau này ngươi sẽ hiểu.” Mặc Tử U nhìn ra nàng ấy đang nghĩ gì, vỗ nhẹ vai nàng ấy và cười, “Khi tố cáo cũng cần phải chú ý thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thì mới có thể thành công.”

Đây cũng là kinh nghiệm kiếp trước nàng học được trong hậu cung. Hồi đó, có quá nhiều phi tần chạy đến trước mặt Sở Liệt tố cáo nàng. Đành chịu thôi, ai bảo nàng được sủng ái nhất hậu cung, khiến bao người oán hận.

Ban đầu, nàng thực sự đã phải chịu không ít thiệt thòi. Về sau, Sở Liệt nói với nàng rằng nếu không muốn chịu thiệt, sau này nếu có tố cáo thì mình phải giành tố cáo trước, hơn nữa còn phải tố cáo đúng lúc nữa. Bằng không, nếu để cho người khác chiếm lý trước, Sở Liệt cũng hết cách để thiên vị, cái gì phải phạt nàng thì vẫn phải phạt.

Những mánh khóe như thế này, từ sau khi học được, nàng đã dùng rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ áp dụng với Sở Liệt. Nàng vẫn luôn chân thành với hắn. Nàng cảm thấy nếu mình đã yêu thương nam nhân ấy sâu đậm thì không nên dùng tâm cơ với hắn, mà nên yêu hắn một cách chân thành, toàn tâm không giữ lại chút gì.

Bây giờ nghĩ lại, đúng thật là ngu ngốc.

Kiếp trước, nàng yêu hắn hết mình, thế mà hắn lại hỗn tạp mưu tính với nàng.

Quả thực hắn rất sủng ái nàng, nhưng một khi liên quan đến lợi ích và đại nghiệp của hắn, thì nàng sẽ phải nhường đường cho những thứ đó. Giống như khi hắn rõ ràng biết đứa bé đó rất có thể là của hắn, nhưng vì thể diện mà vẫn bỏ đứa bé đó.

Những điều này dần dần về sau đã được Mặc Tử U nhận thức. Nàng biết rằng Sở Liệt thật sự nghi ngờ đứa bé đó có liên quan đến Vân Vương, nhưng hơn hết là vì hắn sợ người khác bàn luận về lai lịch của đứa bé đó, sợ rằng vị Hoàng đế là hắn đây sẽ mất hết mặt mũi, trở thành trò cười.

Vì vậy, nàng mới cảm thấy thất vọng tột cùng. Suy cho cùng, là do hắn yêu chưa đủ sâu.

Mặc Tử U không dùng thuốc do đại phu mà Mặc lão phu nhân mời đến kê. Nàng để Phi Huỳnh tự phối thuốc cho mình. Kết quả là không ngờ tới, cả phủ Tần Vương và Vân Vương đều phái người đưa thuốc đến cho nàng. Thuốc dùng toàn thân, thuốc dùng cho mặt, thuốc trị gân cốt, thuốc chữa vết thương, thuốc uống và thuốc bôi ngoài da, đầy đủ mọi thứ. Tất cả đều là những loại dược ngự dụng mà chỉ đại nội mới có thể có.

Khi Lưu ma ma mang thuốc đến, ánh mắt nhìn Mặc Tử U lại có phần lạ lùng. Bà ta còn cố ý thay Mặc lão phu nhân nhắc nhở nàng, ý là nàng đã là người được Hoàng thượng chọn để đi hòa thân, thì nên giữ mình trong sạch các kiểu.

Đợi Lưu ma ma đi khỏi, Mặc Tử U liền đem gác xó thuốc mà Sở Liệt đưa đến, nhưng lại lấy thuốc của Sở Trác Nhiên ra, để Phi Huỳnh bôi thuốc cho nàng. Thuốc mỡ bôi lên mặt, mát lành lạnh, dễ chịu vô cùng. Nàng không khỏi nhớ lại ánh mắt của Sở Trác Nhiên nhìn nàng lúc ban ngày. Ánh mắt ấy giống hệt như kiếp trước.

Tựa như đang nhìn nàng, nhưng lại không phải nhìn nàng.

Bỗng nhiên, đầu lưỡi nàng lại nhớ về hương vị dịu thanh của mầm tuyết mà Sở Trác Nhiên đã pha cho nàng vào đêm ấy ở kiếp trước.



Hôm đó, Mặc Tử Nhiễm đã phái Cẩm Tước đi tố cáo, vốn là định để Mặc lão phu nhân làm chủ cho nàng ta. Kết quả nàng ta lại nghe Cẩm Tước nói rằng, Mặc lão phu nhân chỉ nhẹ nhàng nói một câu “hai tỷ muội xin lỗi nhau” rồi cho qua chuyện này. Nàng ta nhất thời nổi giận, đập vỡ một loạt đồ trang trí trong phòng, xong còn khóc lớn một trận. Sau đó thì nàng ta đổ bệnh, mà còn bệnh không hề nhẹ, ngày nào cũng nằm trên giường không dậy nổi.

Khi hay tin này, Mặc Tử U vui mừng không thôi. Bệnh rồi thì tốt, bệnh rồi Mặc Tử Nhiễm sẽ không còn sức lực nào tìm nàng làm phiền nữa. Dù cho Mặc lão phu nhân và Mặc Việt Thanh có thương Mặc Tử Nhiễm đi nữa, hiện tại cũng không dám mặt nặng mày nhẹ với nàng.

Mặc Tử Nhiễm vừa ngã bệnh thì bệnh phong hàn của Mạc Tử Hạm cũng khỏi. Mặc Tử Vi vẫn luôn giả bệnh để không tới gặp nàng cũng “hồi phục”, xuất hiện rạng rỡ. Sau khi nghe những tin này, Mặc Tử Nhiễm càng tức điên lên. Nàng ta cảm thấy mọi người đều đang cố ý ức hϊếp mình. Nàng ta vừa bệnh, là các tỷ muội đều tinh thần phơi phới.

Sau khi Mặc Tử Hạm khỏi bệnh, Mặc Tử U liền đi thăm nàng ấy. Mặc Tử Vi cuối cùng cũng lộ mặt, nghe trong lời nói thấy nàng ta cực kỳ vui vẻ khi Mặc Tử U khiến Mặc Tử Nhiễm chịu thiệt sinh bệnh. Mặc Tử U không thích quan tâm đến nàng ta, nàng luôn kính mà không gần với những người xấu tính như vậy.

Trái lại, Mặc Tử Hạm tính cách vẫn lãnh đạm, ôn hòa như kiếp trước. Mặc Tử Vi hơi khinh thường vị thứ trưởng tỷ này, thường hay đυ.ng chạm với nàng ấy. Nhưng Mặc Tử Hạm không bao giờ so đo, thậm chí còn lúc nào cũng săn sóc Mặc Tử Vi. Mặc Tử U cẩn thận quan sát Mặc Tử Hạm, và nhận ra rằng, nàng ấy đúng là thật sự không để bụng sự vô lý của Mặc Tử Vi, quan tâm Mặc Tử Vi cũng là thật lòng. Rất có vài phần giống như “thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh1“.

Nhưng nghĩ lại, Mặc Tử Vi từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh mẹ ruột của mình là Tưởng di nương, còn Mặc Tử Hạm vừa ra đời đã bị ôm khỏi mẹ ruột của mình là Hồng di nương. Đầu tiên là được Tiêu phu nhân – chính thê của Mặc Việt Thanh – nuôi dưỡng. Về sau đi theo Phong phu nhân, từ nhỏ đã phải học cách nhìn sắc mặt người khác. Hồng di nương không được sủng, cũng không thể giúp gì được cho Mặc Tử Hạm. Mặc Tử Hạm hình thành nên tính cách không tranh đua với đời như vậy cũng không có gì kỳ lạ.

Được Phi Huỳnh chăm sóc, mặt của Mặc Tử U đã nhanh chóng khỏi hẳn. Trong khi đó, Mặc Tử Nhiễm vẫn còn bệnh suốt tháng giêng mới coi như hoàn toàn hồi phục. Vào lúc này, các gia đình đều mở tiệc mời lẫn nhau, thật sự rất náo nhiệt. Mặc gia đương nhiên cũng không ngoại lệ, họ cũng tổ chức tiệc mời thân thích và hảo hữu, các cáo mệnh huân quý của các phủ, cùng với bạn thâm giao và đồng liêu của Mặc Việt Thanh.

Nhưng do diện tích Mặc phủ nhỏ, không đủ để sắp bàn tiệc, nên chỉ có thể chia làm ba ngày để thiết yến. Đó là vào mùng tám, mùng chín và mùng mười tháng Giêng. Ngày đầu tiên là mời các dòng họ hoàng thất và những nhà có tước vị, ngày thứ hai là đến các quan viên cùng gia quyến trong triều, ngày thứ ba là tới lượt các nhà bạn bè thân thích.
« Chương TrướcChương Tiếp »