Chương 11: Khảo Hạch Ngoại Môn Bắt Đầu, Ta Thực Sự Chỉ Muốn Khiêm Tốn!

Thời gian trôi qua.

Chớp mắt.

Ba ngày sau.

Đã đến ngày khảo hạch ngoại môn, Tề Minh đã chuẩn bị sẵn sàng. Mấy ngày nay hắn đã dùng gần hết linh thạch, thực lực biến hóa vô cùng rõ rệt.

“Lão đại.”

Chu Tiểu Nhàn hét lên: “Khảo hạch ngoại môn sắp bắt đầu rồi.”

“Ừm.”

Tề Minh đứng dậy, trên người hắn có một cỗ kiếm ý sắc bén rõ rệt, không tầm thường, nhưng rất nhanh đã ẩn dấu đi: “Tới.”

Hơn nữa.

Tề Minh bước ra từng bước, trong mắt Chu Tiểu Nhàn, Tề Minh giống như dịch chuyển đi ra ngoài cửa, dọa Chu Tiểu Nhàn giật nảy mình, càng thêm kính sợ.

“Ta cảm giác lão đại càng ngày càng sâu không lường được.”

“Nói không chừng lần này lão đại thật sự có thể đứng đầu.”

“Không dễ dàng như vậy.”

“Ta đã nghe nói ba vị xếp hạng đầu ở trên bảng thăng cấp kia tương đối không tầm thường, thực lực không thể khinh thường! Đặc biệt là Tiêu Phàm xếp hạng thứ nhất đã luyện Thanh Vân đao thuật đến trình độ Xuất Thần Nhập Hóa, hơn nữa đây chỉ là bảng thăng cấp của vện tạp dịch chữ Đinh.”

“Ngoại trừ viện tạp dịch chữ Đinh còn có ba đại viện Giáp, Ất, Bính nữa.”

“...”

Đám người Chương Văn, Ngũ Thế Lương lại nhao nhao nói.

Ngày đầu tiên khảo hạch ngoại môn.

Đầu tiên là tứ đại viện tạp dịch Giáp Ất Bính Đinh do trưởng lão tạp dịch của các đại viện tạp dịch tách ra phụ trách sàng lọc, chủ yếu là dùng bia đá linh lực kiểm tra tu vi và linh lực.

Đạt tới Luyện Khí tầng ba thì thăng cấp, không đạt tới thì thất bại.

Viện tạp dịch chữ Đinh.

Hơn một ngàn đệ tử tạp dịch trong tay cầm thẻ số thứ tự của mình, đang thấp thỏm lo lắng chờ đợi. Tuy rằng rất nhiều đệ tử tạp dịch đều biết mình không đạt tới Luyện Khí tầng ba, nhưng vẫn không cam lòng bỏ cuộc nên muốn thử vận may, nói không chừng có thể vượt qua kiểm tra của bia đá linh lực.

Trước tấm bia đá linh lực.

Một trong những đệ tử tạp dịch bị gọi đến số thứ tự, hắn đi tới trước mặt bia đá linh lực với tâm trạng lo lắng, rót linh lực vào trong đó, dùng toàn bộ sức mạnh, cũng chỉ là sáng lên hai thanh ngang trên bia đá linh lực.

“Số 0223, Luyện Khí tầng hai, thất bại.”

Gương mặt gầy gò không chút thay đổi của trưởng lão tạp dịch tuyên bố kết quả.

“Ta... Ta vừa rồi không dùng toàn lực, không tính, không tính...”

Đệ tử tạp dịch hét lên.

“Kéo xuống.”

Trưởng lão tạp dịch lạnh lùng nói.

“Trưởng lão, cầu xin người cho ta một cơ hội khác! Cầu xin người, ta nhất định có thể thành công...”

Đệ tử tạp dịch kia còn đang hét lên.

“Haizzz...”

Xung quanh.

Truyền đến một trận thở dài.

“Số 0245, Luyện Khí tầng hai, thất bại.”

...

“Số 0356, Luyện Khí tầng một, thất bại.”

...

“Số 0506, Luyện Khí tầng ba, qua.”

Lúc này.

Hai má gầy gò trên mặt trưởng lão tạp dịch mới hiện ra một tia mỉm cười, lấy ra một cái khảo hạch lệnh hình thoi màu đen, đưa cho số 0506.

“Tạ trưởng lão.”

Số 0506 chính là Lệ Phi Vân - người thua Tề Minh.

“Cố gắng lên.”

Trưởng lão tạp dịch với hai má gầy gò nói một câu: “Vào ngoại môn chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi. “

“Vâng.”

Lệ Phi Vân cảm nhận được ánh mắt vô cùng hâm mộ xung quanh, vẻ mặt đắc ý, nhưng sau khi nhìn thấy Tề Minh cách đó không xa, sắc mặt hơi có chút khó coi.

“Lệ lão đại uy vũ.”

Bên dưới.

Mấy cái chân chó của Lệ Phi Vân lớn tiếng hô.



“Đắc ý cái gì, còn không phải bại tướng dưới tay Tề lão đại của chúng ta.”

Chu Tiểu Nhàn bĩu môi.

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Hồ Cương gật đầu đồng ý.

“Tề lão đại chúng ta ra tay, hai ba cái là có thể đập hắn nằm sấp xuống.”

Trương Thanh nói.

“Tề Minh.”

Lệ Phi Vân đi xuống, ánh mắt nhìn thẳng Tề Minh, trầm giọng nói: “Lần trước là ta sơ suất không có tránh. Khảo hạch ngoại môn lần này, ta cũng sẽ không giống như lần trước.”

“Hơn nữa.”

“Thanh Vân Ngũ Hổ Ấn của ta đã đạt trình độ Dung Hội Quán Thông, kế tiếp ta sẽ rửa sạch sỉ nhục ngươi lưu lại trên người ta.”

“Xin cứ tự nhiên.”

Tề Minh nhún vai.

“Hừ.”

Lệ Phi Vân hừ lạnh, xoay người rời đi.

“Cái quái gì vậy.”

Đám người Chu Tiểu Nhàn khó chịu nói.

Hạn hẹp.

Tầm nhìn hạn hẹp.

Thời gian trôi qua.

Mười đệ tử tạp dịch đứng đầu bảng thăng cấp viện tạp dịch chữ Đinh đều lần lượt lộ diện, đứng thứ nhất là Tiêu Phàm số 0679, hắn lấy tu vi Luyện Khí tầng ba vượt qua khảo hạch lấy được khảo hạch lệnh.

“Lão đại, hắn chính là Tiêu Phàm.”

Chu Tiểu Nhàn nói: “Ta nghe nói, nửa năm trước Tiêu Phàm đã đạt tới Luyện Khí tầng ba, hơn nữa hắn còn có thiên phú đao đạo vô cùng xuất sắc. Người ta đồn rằng Thanh Vân đao thuật của hắn đã luyện đến trình độ Xuất Thần Nhập Hóa. “

“Ừm.”

Tề Minh đánh giá Tiêu Phàm, mặc một bộ đồ đen, ôm một thanh bảo đao mang vỏ, gần như không hề rời khỏi người mang một hơi thở bá đạo rõ ràng.

Đệ tử tạp dịch có thể có phong thái như vậy, đúng là không tầm thường.

Có thể gọi là: Tiềm Long Tại Uyên.

Thành thật mà nói.

Tề Minh vốn không muốn nổi bật ở khảo hạch ngoại môn, nếu như không phải lão già Mục Thanh kia bức bách, Tề Minh chỉ muốn yên lặng khiêm tốn phát triển.

Đến lúc đó.

Treo máy thành tiên.

Trên trời dưới đất, nơi nào không thể đi?

Tiêu dao tự tại.

Thích cái gì, muốn làm gì thì cứ làm.

Cho nên.

Tề Minh đã ghi chép lão già Mục Thanh kia vào quyển sổ nhỏ.

Mặc dù lừa được một ngàn viên linh thạch hạ phẩm của lão già Mục Thanh kia, nhưng rõ ràng còn chưa đủ, phá hủy kế hoạch Tề Minh đã chuẩn bị tốt, tất cả mưu toan ngăn cản ta khiêm tốn phát triển, treo máy thành tiên đều là tà ma ngoại đạo.

Vị trí thứ hai trong bảng thăng cấp là Lâm Thanh Huyền, thứ ba là Kiều Ngọc Tiên, thứ tư là Hoàng Tiểu Mai, thứ năm là Vương Nhị Hổ, thứ sáu là Lư Tuệ Trí, thứ bảy là Trần Khiết, thứ tám là Mã Lệ.

Bọn họ kiểm tra ra tu vi đều là Luyện Khí tầng ba.

Về phần có ai ẩn giấu hay không.

Tề Minh cũng không biết.

“Ngọc Tiên tiên tử, Ngọc Tiên tiên tử...”

Ngoài ra.

Danh tiếng của Kiều Ngọc Tiên ở viện tạp dịch chữ Đinh rất cao, không chỉ bởi vì tư chất và tu vi của Kiều Ngọc Tiên đứng đầu viện tạp dịch chữ Đinh, mà còn bởi vì Kiều Ngọc Tiên quả thật xinh đẹp.

Khuôn mặt tinh xảo, da thịt trắng nõn, dáng người thon thả, càng có một cỗ khí chất xuất trần, quả thật rất có loại sắc đẹp tiên tử hạ phàm nên đương nhiên có rất nhiều người ủng hộ.

Trong thực tế.

Thân phận chân chính của Kiều Ngọc Tiên là Thập Tam công chúa của vương quốc Phượng Hỏa.

“Rất tốt, rất tốt.”

Trên khuôn mặt hai má gầy gò của trưởng lão tạp dịch cũng hiện ra tươi cười: “Chất lượng đệ tử viện tạp dịch chữ Đinh lần này rõ ràng cao hơn một cấp bậc so với mấy năm trước.”

“Số 1000.”

Vị trưởng lão tạp dịch hai má gầy gò kêu lên.

“Tới rồi.”



Tề Minh giơ tay lên, chậm rãi đi về phía tấm bia đá linh lực.

“Lão đại cố lên, lão đại cố lên.”

“Lão đại, ngươi là người giỏi nhất.”

“Xông lên!!”

“Để cho bọn họ được thấy sự lợi hại của ngươi.”

“...”

Đám người Chu Tiểu Nhàn ở dưới sân hét lên.

“Câm miệng đi.”

Tề Minh nâng trán nói không nên lời.

“Hắn chính là Tề Minh.”

“Vị lần trước được Mục Thanh đại trưởng lão một mình triệu kiến.”

“Vừa lúc, hôm nay ta muốn xem thử rốt cuộc Tề Minh này có bản lĩnh gì, có thể lọt vào mắt xanh Mục Thanh đại trưởng lão.”

“Đúng vậy.”

Mọi người nhao nhao nhìn tới.

“Bắt đầu đi.”

Trưởng lão tạp dịch gương mặt gầy gò thản nhiên nói.

“Vâng.”

Tề Minh gật đầu, giơ tay phải lên, ấn lên hạt châu màu trắng ở chính giữa tấm bia đá linh lực, vận chuyển Thanh Vân Luyện Khí quyết, linh lực từ đan điền theo kinh mạch lưu động, chậm rãi rót vào trong bia đá linh lực.

Vù!

Thanh ngang đầu tiên sáng lên.

Trong nháy mắt.

Chính là đạo thứ hai, sau đó là đạo thứ ba.

“Tốt lắm!”

Trưởng lão tạp dịch gương mặt gầy gò lộ ra nụ cười, vừa định lên tiếng thì chuyện xảy ra kế tiếp lại khiến hắn mở to hai mắt, khảo hạch lệnh trong tay suýt nữa rơi xuống đất.

Vù! Vù!

Thanh thứ tư, thanh thứ năm.

Tất cả đều sáng lên.

Luyện Khí tầng năm!

Toàn bộ viện tạp dịch chữ Đinh.

Tu vi cao nhất!

Cao nhất trong toàn bộ nơi đây!

Nhất thời.

Xung vậy rơi vào một vùng yên tĩnh.

“Làm sao có thể?!”

Lệ Phi Vân bị dọa đến mức cằm sắp rơi xuống đất.

“Tê...”

Ba vị trưởng lão tạp viện tạp dịch chữ Đinh cũng hít một hơi khí lạnh, ánh mắt khϊếp sợ nhìn Tề Minh, không nhịn được nói: “Luyện Khí tầng năm! Thật sự là Luyện Khí tầng năm!”

“Cái này... Cái này...”

Họ thực sự bị sốc.

“Vậy mà là Luyện Khí tầng năm.”

Tiêu Phàm ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc, nhìn chăm chú vào Tề Minh: “Đây là một đối thủ mạnh. “

“Trong viện tạp dịch chữ Đinh lại cất giấu một vị thiên tài như vậy, ta cho rằng Tiêu Phàm đã là xuất sắc nhất, không ngờ còn có một vị như vậy.”

Đôi mắt đẹp của Kiều Ngọc Tiên lưu chuyển, đánh giá Tề Minh từ trên xuống dưới, không biết trong lòng nàng nghĩ cái gì.

“Haha haha...”

“Lão đại quả thực quá trâu bò!”

“Các ngươi có thấy không? Đó chính là lão đại của chúng ta, Luyện Khí tầng năm biết không? Còn trâu bò hơn cả ngươi.”

Đám người Chu Tiểu Nhàn lớn tiếng hô hào.

“Chỉ cần một cái Luyện Khí tầng năm đã dọa các ngươi thành như vậy sao?”

Tề Minh tỏ vẻ rất bất đắc dĩ. Nếu như không phải mấy ngày nay, ta vẫn luôn treo máy tu luyện pháp thuật và thủ đoạn đối địch thì tu vi đâu chỉ là Luyện Khí tầng năm, đến lúc đó không phải sẽ dọa các ngươi ngất xỉu.

“Ta thật sự chỉ muốn khiêm tốn!”

Tề Minh nhìn quanh bốn phía, nhìn vẻ mặt khϊếp sợ và kính sợ của mọi người, tuy rằng trong lòng quả thật có loại cảm giác vô cùng thoải mái, giống như là mùa hè nóng bức uống một ngụm coca đá, vô cùng thoải mái, nhưng ta thật sự chỉ muốn khiêm tốn.