Chương 18: Mục Thanh, Chuyện Của Ngươi Lộ Rồi!

Hiển nhiên.

Xốc nổi thật là đáng sợ.

“Đồ khốn!”

Tạp dịch trưởng lão gầm lên.

“Cẩn thận!”

“Lão đại, cẩn thận đó!”

“Chết tiệt! Không ngờ Tào Vân Hải thua lại giở trò đánh lén.”

“Không kịp rồi.”

“Mau tránh ra!”

“...”

Mọi người cũng nhịn không được la to.

Keng!!!

Tiếng kiếm vang lên.

“Thanh Vân kiếm thuật.”

Tề Minh không xoay đầu lại, hắn chỉ chém một kiếm ra phía sau, sau lưng hắn hệt như có con mắt thứ ba, kiếm quang xanh lam rạch ngang bầu trời.

Phụt!!!

Máu tươi phun ra.

“A!!!”

Tiếng thét thảm thiết của Tào Vân Hải nghe thê lương tột cùng, thân người bay ngược ra sau, cánh tay phải của hắn bị một kiếm của Tề Minh chém đứt đến vai.

Máu tươi chảy đầy dưới đất.

Cánh tay bị chém đứt tới vai rơi xuống bên cạnh, ngón tay vẫn còn đang giật giật rất khẽ.

Cảnh tượng nhuốm máu tanh.

“Chiêu kiếm này nhanh quá.”

“Gã Tào Vân Hải này đúng là tự làm tự chịu.”

“Đáng đời hắn!”

“Thua cũng là thua, nhưng thua mà không chịu nhận thua, thừa lúc Tề Minh xoay người rời đi thì giở trò đánh lén, may là thực lực của Tề sư huynh rất mạnh, đã trực tiếp phản đòn của Tào Vân Hải.”

“Đúng vậy.”

“Đáng đời.”

“Xuỵt..., đừng nói nữa, anh ruột của Tào Vân Hải chính là sư huynh ngoại môn sắp đạt tới Trúc Cơ rồi, giờ Tề Minh chặt đứt cánh tay của Tào Vân Hải, e rằng sắp gặp rắc rối rồi.”

“Đó cũng là Tào Vân Hải đáng đời.”

Phần đông các đệ tử tạp dịch đang trò chuyện với nhau.

“Dẫn xuống đi.”

Mục Thanh sắc mặt u ám, liếc mắt nhìn Tào Vân Hải một cái, “Tào Vân Hải làm trái quy tắc tỷ thí, đánh lén Tề Minh sau khi đã kết thúc tỷ thí, hủy bỏ tư cách tỷ thí, trực tiếp bị loại.”

“Vâng.”



Tạp dịch trưởng lão gật đầu, dẫn Tề Minh rời đi.

“Các ngươi tiếp tục tỷ thí.”

Mục Thanh phất tay, “Không được tùy tiện làm người khác bị thương.”

“Vâng.”

Tề Minh nhún vai, vẫy bỏ vết máu dính trên Khô Lâu pháp kiếm, thờ ơ nhìn Tào Vân Hải đã bị dẫn đi xa, ánh mắt lóe lên một tia sát khí.

Hơn nữa.

Ánh mắt Tào Vân Hải nhìn Tề Minh cũng đầy thù hận.

“Tề Minh, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Tào Vân Hải dùng khẩu hình đe dọa Tề Minh.

“Vừa rồi trên sân tỷ thí.”

Tề Minh nghĩ thầm, “Trước mặt mọi người, không thể xuống tay gϊếŧ Tào Vân Hải, nhưng không sao, sau này ta sẽ tìm một cơ hội, giải quyết dứt điểm Tào Vân Hải là được, đến lúc đó, sẽ đổ vấy cho gian tế Ma tông là hung thủ.”

“Trái lại, anh ruột của Tào Vân Hải có hơi rắc rối, là một đệ tử ngoại môn gần lên Trúc Cơ, mà linh sủng Dơi yêu của ta cũng sắp thăng cấp rồi, nên cũng không phải không có cách giải quyết.”

Sau khi Tề Minh suy nghĩ thông suốt, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm.

Tiếp theo.

Vì Tào Vân Hải bị hủy bỏ tư cách tỷ thí, hơn nữa hắn vốn đã bị thương nặng, tay phải cũng đã bị chém đứt, hiển nhiên không thể nào tiếp tục ra sân nữa.

Thế nên.

Mục Thanh đã cho Hứa Xử, vốn là dự bị thứ mười một của viện tạp dịch chữ Bính, lên sân đấu.

Hai trận kế tiếp.

Tề Minh đấu với Chu Hữu Đức và Đường Băng, thực lực của hai người bọn họ cũng không yếu, nhưng đều kém hơn Tào Vân Hải, thì đừng nói là đánh với Tề Minh.

Thế nên.

Chu Hữu Đức và Đường Băng đều thua trận, Tề Minh thắng ba trận liên tiếp, dễ dàng giành được hạng nhất của Cuộc thi tranh quyền bá chủ của viện tạp dịch Thanh Vân Phong, xuất sắc giành chiến thắng.

“Thực lực của Tề sư huynh thật hơn người, chúng ta không phải đối thủ.”

Chu Hữu Đức hành lễ nhận thua.

“Đa tạ.”

Tề Minh đáp lễ lại.

“Tề sư huynh, có thể hỏi huynh làm thế nào tu luyện Thanh Vân kiếm thuật đạt tới Cảnh Giới Viên Mãn vậy? Có phương pháp gì chăng? Xin sư huynh chỉ điểm.”

Đường Băng cũng tinh thông Thanh Vân kiếm thuật, nhưng nàng chỉ ở trình độ Xuất Thần Nhập Hóa, kém rất xa Cảnh Giới Viên Mãn của Tề Minh nên khiêm tốn xin lời chỉ giáo.

“Có bí quyết gì chứ?”

Tề Minh nhìn Đường Băng ngờ vực, nói: “Cứ luyện tập thì đạt Cảnh Giới Viên Mãn thôi mà? Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”

“Ơ... Ta...”

Đường Băng nhất thời ngẩn ra, không giữ được vẻ mặt lạnh lùng nữa, trái lại trông có phần ngây ngô đáng yêu, một hồi lâu sau chỉ có thể nói: “Tư chất của Tề sư huynh quả xuất chúng, sư muội không sánh kịp.”

“Ừ.”

Tề Minh gật đầu, “Ta biết, ngươi đừng nản chí, cứ cố gắng nhiều hơn, sau này, vị trí tỳ nữ bên cạnh sư huynh có thể giữ lại một chỗ cho ngươi.”

“Ta...”

Đường Băng há miệng, nhất thời nghẹn giọng.



Kế tiếp.

Mục Thanh phát phần thưởng cho ba hạng đầu, Tề Minh hạng nhất được một trăm miếng linh thạch hạ phẩm, một Luyện Khí kỳ phù bảo hạ phẩm, một Luyện Khí kỳ pháp thuật hạ cấp.

Hạng hai là Đường Băng, hạng ba là Chu Hữu Đức.

Bọn họ cũng được phần thưởng.

“Các ngươi chuẩn bị một chút.”

Ánh mắt của Mục Thanh quét qua đám người Tề Minh, nói: “Nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai lão phu dẫn bọn ngươi đi bí cảnh Thiên Khôi tham gia sát hạch ngoại môn.”

“Vâng.”

Đám người Tề Minh cùng đồng thanh trả lời.

“Giải tán đi.”

Mục Thanh phất tay.

Cho nên.

Các đệ tử tạp dịch cũng giải tán, bọn họ phải chuẩn bị, thu dọn những thứ cần được thu dọn, lập tức rời khỏi Thanh Vân Phong, đi xuống Phàm trần thế tục.

Dĩ nhiên rồi.

Một tháng sau.

Thiên Khải tông sẽ mở lại sơn môn, cả mười hai Phong sẽ tập hợp lại, tuyển chọn đệ tử từ phàm trần thế tục, cũng sẽ có lớp con cháu của các gia tộc tu hành khác đợi tham gia.

Đến lúc đó.

Sẽ là một sự kiện trọng đại.

Sự kiện thu nhận đồ đệ trọng đại này được gọi là: Thịnh hội Thiên Khải.

Mỗi ba năm một lần.

Thế nhưng.

Ngay lúc này.

Đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Chà! Chà! Chà!

Chỉ thấy.

Từ phía chân trời, ba luồng ánh sáng lấp lánh rạch trời chiếu tới, chính là bóng dáng của ba vị vừa đạt đến cảnh giới Trúc Cơ đang bay trên không trung, trong tích tắc đã bay tới, đáp xuống sân trên lôi đài.

Nhìn kỹ.

Cả ba vị này đều tóc bạc nhưng da dẻ hồng hào, ánh mắt sáng quắc như sấm chớp, khí thế bất phàm, phục sức bọn họ đang mặc chính là của trưởng lão ngoại môn, ba vị trưởng lão ngoại môn.

“Mục Thanh.”

“Chuyện của ngươi lộ rồi.”

Sau khi ba vị trưởng lão ngoại môn đáp xuống, cũng đã bao vây Mục Thanh, khí cơ lưu chuyển trên người lại vượt qua cảnh giới Trúc Cơ.

“Có chuyện gì?”

“Làm sao vậy?”

“Mục Thanh đại trưởng lão đã làm chuyện gì? Lại khiến cho ba vị trưởng lão ngoại môn cùng hợp sức muốn bắt hắn?”

“...”