Chương 46: Khảo Hạch Kết Thúc, Ba Vị Trưởng Lão Chân Truyền Tranh Nhau Thu Nhận Đồ Đệ

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, mơ hồ đoán được một số khả năng, cũng không dám tiếp tục nhiều lời, dù sao, bọn họ chẳng qua là đệ tử tạp dịch, làm sao dám chỉ trích cấp cao của Thiên Khải tông.

Hơn nữa.

Đây chỉ là suy đoán của riêng bọn họ, không có chứng cứ xác thực.

Lúc này.

Khảo hạch lệnh trong tay đám người Tề Minh đang phát sáng, nhắc nhở bọn họ khảo hạch ngoại môn đã kết thúc, bọn họ cần sử dụng khảo hạch lệnh để rời khỏi bí cảnh Thiên Khôi.

Đám người Tề Minh liếc mắt nhìn nhau, vô cùng ăn ý đồng thời rót linh lực vào trong khảo hạch lệnh, phát động pháp ấn truyền tống trong khảo hạch lệnh.

Vù! Vù! Vù!

Trong nháy mắt.

Có dao động không gian cực kỳ rõ ràng, xung quanh đám người Tề Minh được bao phủ trong một quầng sáng trong suốt, bao phủ toàn thân, từng người một hóa thành những luồng ánh sáng biến mất khỏi bí cảnh Thiên Khôi.

Trực tiếp truyền tống rời đi.

Cảnh tượng xoay chuyển.

Bên ngoài bí cảnh Thiên Khôi, tại vị trí trung tâm thung lũng khổng lồ, mười hai đại trưởng lão tạp dịch một lần nữa hợp lực mở lối ra vào bí cảnh Thiên Khôi, chính là một vòng xoáy màu xanh đen.

Có từng luồng ánh sáng bay ra từ trong vòng xoáy màu xanh đen, chính là đệ tử tạp dịch của mười hai Phong, đột phá không trung mà đến, dừng ở rìa thung lũng.

Tề Minh cũng ở trong đó.

Hắn vững vàng đứng bên cạnh Từ Vinh.

Không bao lâu.

Đám người Tiêu Phàm, Kiều Ngọc Tiên, Đường Băng, Chu Ngọc Đức cũng lần lượt xuất hiện, sau khi ra hiệu với Từ Vinh, lại chắp tay hành lễ với Tề Minh, đều vô cùng cung kính.

Hơn mười phút sau.

Vù!

Mười hai đại trưởng lão tạp dịch đồng thời thu công, tất cả đệ tử tạp dịch còn sống trong bí cảnh Thiên Khôi đều bước ra. Lúc tiến vào là một trăm hai mươi người, nhưng sau khi đi ra, chỉ còn lại bảy mươi tám người, tỷ lệ thương vong quả thật không nhỏ.

“Lần này tỷ lệ thương vong cao hơn mấy lần trước không ít.”

Sau khi Từ Vinh thu công, liếc nhìn đám người Tề Minh, lại nhìn xung quanh, dò hỏi đám người Tề Minh: “Vì có chuyện gì xảy ra trong bí cảnh Thiên Khôi sao?”

Trong đó.

Mười đệ tử tạp dịch Thanh Vân Phong, bao gồm cả Tề Minh, chỉ có năm người sống sót trở về, đám người Trương Văn Tú, La Tam, Trần Kỳ Danh, Vương Đại Phát, còn có Hứa Chử đều đã chết.

Không rõ nguyên nhân cái chết.

“Đúng vậy.”

Chu Hữu Đức gật đầu, nói: “Có yêu tu lẻn vào bí cảnh Thiên Khôi, hơn nữa còn tập hợp đàn yêu thú, nếu không nhờ Tề sư huynh xoay chuyển tình thế vào thời khắc cuối cùng, e rằng bọn ta đều sẽ chết ở bên trong.”

“Còn có chuyện như vậy.”



Từ Vinh rất kinh hãi: “Tề Minh, cụ thể là xảy ra chuyện gì?”

“Từ trưởng lão.”

Tề Minh nói: “Đệ tử không biết nói thêm gì, đợi lát nữa các trưởng lão chân truyền đi ra rồi nói thì hơn, mọi việc đều do các trưởng lão chân truyền quyết định.”

“Chuyện này…”

Từ Vinh kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ chuyện này còn liên quan đến trưởng lão chân truyền, nghĩ đến đây, Từ Vinh cũng không dám tiếp tục hỏi thêm gì nữa.

“Nói có lý, ta sẽ không hỏi thêm nữa.”

Từ Vinh gật đầu.

Mười một Phong khác.

Các đại trưởng lão tạp dịch khác cũng đang hỏi thăm đệ tử tạp dịch của mình, biết được không ít tình hình, nhất là khi nghe nói vào thời khắc cuối cùng, Tề Minh có thể sử dụng Linh sủng Trúc Cơ sơ kỳ, gϊếŧ đàn yêu thú mấy trăm con, chuyện này khiến bọn họ không khỏi chấn động.

“Thanh Vân Phong vậy mà lại xuất hiện một thiên tài như vậy.”

“Không chỉ có tu vi đạt đến Luyện Khí tầng sáu, còn có thể sử dụng Linh sủng Trúc Cơ sơ kỳ, thiên phú như vậy, quả thật là Ngự Thú sư trời sinh.”

“Quả thật là lợi hại.”

“…”

Các trưởng lão tạp dịch đều nhìn không được mà liên tục thán phục.

Phía trên.

Lầu các rộng lớn kia.

Lúc này.

Xuất hiện nhiều tia sáng, từng trưởng lão nội môn xuất hiện, toàn thân linh khí sương mù vờn quanh, khiến người khác không thể nhìn rõ diện mạo của bọn họ, chỉ có thể thấy một bóng dáng mơ hồ.

Từ những bóng dáng mơ hồ kia mà phán đoán.

Tổng cộng có mười hai trưởng lão nội môn.

Có nam có nữ.

Cụ thể nhưng lại không rõ ràng.

Nhưng.

Khí tức trên người những trưởng lão nội môn này hùng mạnh, đến mức vượt qua tưởng tượng của đám người Tề Minh, chỉ một khí cơ thoát ra, đã khiến đám người Tề Minh thở không nổi, khó có thể đứng thẳng.

“Cung nghênh ba trưởng lão chân truyền.”

Sau đó.

Mười hai trưởng lão nội môn đồng thời cúi đầu hành lễ, đồng thanh hô về phía lầu các nguy nga.



“Cung nghênh ba trưởng lão chân truyền.”

Tiếp đó.

Mười hai trưởng lão tạp dịch, còn có bảy mươi tám đệ tử tạp dịch, bao gồm cả Tề Minh, đồng thời hành lễ, đồng đều, hơn nữa đồng thanh hô.

“Tốt.”

Phùng lão nở nụ cười, ánh mắt quét qua mọi người ở đây, cuối cùng ngừng lại trên người Tề Minh, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, hiển nhiên khá hài lòng với biểu hiện của Tề Minh: “Rất tốt.”

“Tô lão.”

Phùng lão liếc mắt ra hiệu cho Tô Tử Húc một cái, hỏi: “Hay là ngươi nói một chút đi?”

“Cũng được.”

Tô lão không biểu cảm gì, hắn tiến lên một bước, nhìn xuống những người ở đây, tất cả mọi người không dám thở mạnh, bởi vì uy thế của Tô lão có vẻ hơi hung hãn hăm dọa.

“Thanh Lam.”

Tô lão nói: “Dẫn yêu tu kia đến đây.”

“Vâng.”

Thanh Lam xuất hiện từ phía sau, đứng trước mặt mọi người, vung tay phải lên, yêu tu sống sót cuối cùng kia bị vứt ra, ngã trên mặt đất.

Lần này.

Áo choàng rơi xuống.

Khuôn mặt thật của yêu tu này bị phơi bày trước mắt mọi người.

Chính xác mà nói.

Đây là một con người mang huyết mạch Yêu tộc.

Nói thẳng ra là.

Tổ tiên của yêu tu này có Yêu tộc, lại kết hôn với Yêu tộc, cho nên trong cơ thể hậu bối sẽ có huyết mạch Yêu tộc, mà cơ thể của yêu tu này có một bộ phận đã Yêu hóa.

Nơi cuối xương sống của yêu tu này, mọc ra một cái đuôi màu đen đầy vảy, giống như đuôi của cá sấu, lại cũng giống đuôi của rắn, khó mà phân biệt được.

“Chuyện đã xảy ra ở bí cảnh Thiên Khôi, bọn ta đã biết tất cả.”

Tô Tử Húc nói: “Tình huống cụ thể, bổn tọa không cần phải giải thích cho các ngươi, các ngươi có thể sống sót, dù là may mắn cũng được, thực lực cũng vậy, bổn tọa cũng sẽ không hỏi nhiều.”

“Thanh Lam.”

Tô Tử Húc ra lệnh: “Chém hắn.”

“Vâng.”

Thanh Lam gật đầu.

Xoẹt!