Chương 8: Đại Trưởng Lão Tạp Dịch Thanh Vân Phong

Tề Minh cảm thấy hồi hộp, dù sao lúc trước hắn cũng được coi như là “Mật thám Ma Tông”, có điều đã bỏ chạy giữa đường. Những đệ tử tạp dịch bị phát hiện rồi bị xử tử kia cũng coi như có dây mơ rễ má với Tề Minh.

Dĩ nhiên.

Nguyên nhân Mục Thanh làm trò xử tử một trăm linh tám đệ tử tạp dịch trước mặt mọi người, hiển nhiên là để dọa đệ tử tạp dịch của bốn viện lớn, để các đệ tử tạp dịch nảy sinh lòng kính sợ.

Còn về việc có ý đồ và mưu kế gì khác hay không.

Tạm thời Tề Minh cũng không rõ lắm.

Không bao lâu sau.

Một trăm linh tám thi thể trong viện tạp dịch Thanh Vân Phong đã được xử lý, trên mặt đất chỉ còn lại vết máu khô cạn, và mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí.

“Yêu cầu cơ bản của khảo hạch ngoại môn đó là cần phải đạt tới Luyện Khí tầng ba, cho nên những đệ tử chưa đạt đến Luyện Khí tầng ba càng nỗ lực tu luyện hơn nữa.”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Cho dù khác ngươi vẫn chưa đạt đến Luyện Khí tầng ba, không vào được ngoại môn Thanh Vân Phong, tuy rằng sẽ bị trục xuất khỏi Thiên Khải tông, nhưng cũng có thể gia nhập vào nhân gian thế tục giúp đỡ Thiên Khải tông xử lý những sản nghiệp ở nhân gian thế tục.”

Mục Thanh chắp tay sau lưng, dù vừa tự tay gϊếŧ một trăm linh tám vị đệ tử tạp dịch, thế mà mặt không đổi sắc, giống như không để việc này trong lòng, tiếp tục nói: “Tuy rằng hoàn cảnh trong nhân gian thế tục không tốt như Thanh Vân Phong, nhưng các ngươi vẫn có thể tiếp tục tu luyện.”

“Nói không chừng gặp may còn có thể thành lập một thế gia tu hành.”

“Trong vô số năm qua, Thiên Khải tông cũng có mấy vị sau khi bị trục xuất khỏi tông môn đã tìm được cơ duyên khác ở nhân gian thế tục. Từng bước quật khởi, cuối cùng trở thành một trưởng lão trong tông môn.”

“Cho nên cho dù có thể nào, trên con đường tu hành không được dễ dàng từ bỏ, phải học được cách đi ngược dòng, vượt khó tiến lên, phải hiểu rõ đạo lý không tiến ắt lùi.”

“Hôm nay nghe được lời dạy bảo của trưởng lão, chúng đệ tử thấm sau lời dạy.”

“Đệ tử xin tuân mệnh.”

“…”

Các đệ tử tạp dịch ở bốn viện lớn nhao nhao nói lời khen tặng.

“Tốt lắm, tốt lắm.”

Mục Thanh thoải mái cười to vài tiếng, ánh mắt lại dừng giữa những đệ tử tạp dịch, rồi lướt qua Tề Minh không có chút thu hút nào: “Tề Minh, ngươi đi cùng ta đến chỗ này một chuyến.”

“Giải tán đi.”

Mục Thanh nhìn thật kỹ trong đôi mắt Tề Minh, rồi sau đó xoay người bỏ đi.

“Tất cả giải tán.”

“Giải tán.”

“…”

Các trưởng lão tạp dịch hét lớn lên.

“Tề Minh, còn không nhanh đi theo sau.”

Một vị trưởng lão tạp dịch hơi quát lớn.

“Đúng vậy.”

Tề Minh hành lễ, trong lòng thấy thấp thỏm, nhưng vẫn bước nhanh chân hơn, dưới ánh mắt chăm chú của đông đảo đệ tử tạp dịch, hắn nhanh chân đuổi kịp Mục Thanh rời khỏi đây.

“Vậy mà đại ca lại được đại trưởng lão Mục Thanh gọi đi.”

“Đại ca chính là đại ca, không phải người chúng ta có thể so sánh.”

“Cũng không biết đại trưởng lão Mục Thanh gọi đại ca đi là muốn làm cái gì?”

“Nhất định là chuyện tốt đó!”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“…”



Đám người Chu Tiểu Nhàn sôi nổi bàn tán, trong mắt ngập tràn hâm mộ và kính sợ, chỉ có Diệp Đôn nhíu mày, nhớ lại lúc trước chỗ ở bị phá thành như thế, hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Những đệ tử tạp dịch khác cũng đang bàn tán về chuyện của Tề Minh.

Dù sao.

Trong bốn viện tạp dịch lớn ở Thanh Vân Phong.

Thì đại trưởng lão Mục Thanh quản lý đám người họ, mà Tề Minh bị đại trưởng lão Mục Thanh gọi đi trước mặt tất cả các đệ tử tạp dịch, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của tất cả các đệ tử tạp dịch.

Chỉ trong chốc lát.

Tiếng tăm của Tề Minh đã nổi danh khắp cả viện tạp dịch Thanh Vân Phong.

Tề Minh hơi cúi đầu, đi theo phía sau Mục Thanh, khoảng cách cỡ hai mét, hắn không nói gì, nhưng trong lòng đang suy tính không ít chuyện.

Nếu Mục Thanh đã chỉ thẳng tên gọi hắn ngay đi trước mặt tất cả đệ tử tạp dịch, tất nhiên sẽ không gây bất lợi cho hắn, nói cách khác.

Nếu hắn xảy ra chuyện, thì nhất định Mục Thanh sẽ là người bị nghi ngờ đầu tiên.

Có điều.

Mục Thanh gọi hắn để làm gì chứ?

Trong lúc hắn đang tự hỏi.

Tề Minh đã đi theo Mục Thanh đến trước một cái đình viện, đây là đình viện độc lập của Mục Thanh ở viện tạp dịch Thanh Vân Phong, khung cảnh xung quanh có hoa thơm chim hót, linh khí dồi dào.

Hơn nữa.

Tề Minh còn thấy ở cách đó không xa có khai khẩn hai mảnh ruộng thuốc, bên trong trồng vài loại linh dược có giá trị xa xỉ, cành lá lay động rực rỡ lấp lánh.

“Vào đi.”

Mục Thanh nói.

“Vâng.”

Tề Minh cẩn thận đi vào trong, đi vào đình viện, rồi đi đến đại đường tiếp khách, Mục Thanh ngồi xuống vị trí chủ vị, Tề Minh được ban ngồi trên ghế dành cho khách.

“Dâng trà.”

Mục Thanh nói một câu.

“Dạ, lão gia.”

Tề Minh nhìn thấy hai vị thiếu nữ khoảng chừng mười tám chân gót sen nhẹ nhàng đi tới, pha xong nước trà, rồi cung kính đặt bên cạnh Tề Minh.

“Đi xuống đi.”

Mục Thanh phất tay.

“Tuân mệnh.”

Hai vị thiếu nữ có vẻ ngoài không tệ khom người hành lễ, rồi đi ra khỏi đại đường tiếp khách, cũng tiện tay đóng cửa lại, trong cả đại đường tiếp khách chỉ còn lại Tề Minh và Mục Thanh.

Mục Thanh không nói gì, chỉ là cầm chén trà, nhẹ nhàng nhấp vài ngụm.

“Trà ngon.”

Mục Thanh nói một câu tán thưởng.

“…”

Tề Minh không nói gì, cũng không uống trà.

“Tại sao lại không uống?”

Mục Thanh nhìn về phía Tề Minh, nói: “Đây không phải nước trà trần tục ở dưới thế gian, mà là linh trà, đây là lá trà hái từ cây trà được tưới thủy linh, có thể gia tăng linh lực.”

“Đa tạ đại trưởng lão đã ban trà.”

Tề Minh chắp tay hành lễ, lúc này mới cầm chén trà lên uống một hơi hết sạch, nước trà vừa vào bụng, đúng là có một dòng nước ấm tràn vào rồi biến thành một tia linh lực, dung nhập trong cơ thể.



“Đúng là trà ngon.”

Tề Minh không biết phẩm trà, nhưng vẫn nói.

“Tề Minh.”

Mục Thanh cười như không cười: “Lần này có thể bắt được gian tế Ma Tông đúng là có một phần công lao của ngươi, chẳng qua, đúng là ta không ngờ rằng thế mà ngươi có thể giải được Phệ Tâm Cổ.”

“Đại trưởng lão, ta…”

Tề Minh muốn nói lại thôi.

“Ngươi không cần giải thích.”

Mục Thanh vẫy tay: “Ta biết ngươi có điều giấu giếm, nhưng ta cũng không để ý.”

“Với suy đoán của ta, yêu nhân Ma Tông kia không thể nào vô duyên vô cớ tìm ngươi gây phiền phức.”

“Trong này tất nhiên bởi vì lúc trước ngươi đã gia nhập, sau đó bị bắt dùng Huyết Quỷ Đa, nhưng ngươi lại biết trong Huyết Quỷ Đan có giấu Phệ Tâm Cổ, tuy rằng ngươi đã may mắn giải được độc tố, nhưng lại bị yêu nhân Ma Tông kia theo dõi, muốn gϊếŧ ngươi diệt khẩu.”

“May mà.”

“Vài vị trưởng lão trong viện tạp dịch chữ Đinh phát hiện kịp thời, nếu không, chỉ sợ ngươi đã sớm bị yêu nhân Ma Tông kia thủ tiêu.”

“Đại trưởng lão nhìn rõ mọi việc.”

Tề Minh nhanh chóng nói: “Đệ tử không phủ nhận.”

“Có thể biết quay đầu cũng không dễ.”

Mục Thanh nói: “Ngươi bước lên đây đi.”

“Dạ.”

Tề Minh đứng dậy, đi đến trước mặt Mục Thanh.

“Vươn tay phải ra.”

Mục Thanh lại nói.

“Vâng.”

Tề Minh đưa tay phải ra.

Rồi sau đó.

Mục Thanh đặt ngón tay lên mạch của Tề Minh, hơi nhắm mắt lại, Tề Minh đã cảm nhận được một linh lực không bình thường ngưng tụ, giống như sợi tóc đi qua mạch đập rồi theo kinh mạch, xâm nhập vào đan điền.

Tề Minh không phản kháng.

“Luyện Khí tầng năm!”

Mục Thanh lập tức mở to mắt, biểu cảm không dám tin, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tề Minh: “Chuyện này… chuyện này…. Thế mà ngươi có thể đạt đến Luyện Khí tầng năm…”

“Hít…”

Mục Thanh hít ngược một hơi lạnh.

“Đúng vậy.”

Hiển nhiên Tề Minh không phủ nhận.

Thực ra là trong tình huống Tề Minh tăng trưởng gấp bốn lần, hắn liên tục treo máy tu luyện ba ngày, lúc này mới đột phá từ Luyện Khí tầng bốn hậu kỳ đột phá lên Luyện Khí tầng năm sơ kỳ.

“Ha ha ha…”

Mục Thanh trải qua khϊếp sợ, lập tức thoải mái cười to: “Tốt lắm tốt lắm, vốn ta suy đoán ngươi có thể tháo bỏ được Phệ Tâm Cổ thì tất nhiên có tu vi không yếu, không ngờ rằng vậy mà ngươi đã được Luyện Khí tầng năm.”

“Tốt lắm! Vô cùng tốt!”

“Thật sự không ngờ thế mà viện tạp dịch Thanh Vân Phong lại có một con rồng đầy tiềm năng như thế, cứ vậy đi, trong lần khảo hạch ngoại môn này, cuối cùng Thanh Vân Phong đã có thể nở mày nở mặt.”